Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 50: Phu Xướng Phụ Tùy



Tô Thịnh kinh ngạc lẫn sợ hãi: "Tại sao vị hôn phu của Nguyễn Nguyễn lại liên quan đến án mạng?"

Hạnh Vũ lắc đầu: "Hạnh Vũ không biết."

Nàng ta nói thì lo lắng nhìn sang Tô Nguyễn, nàng ta rõ hơn ai hết, Tô Nguyễn đã tốn bao nhiêu tâm tư để không từ hôn.

Nhưng bây giờ, khó lắm Thôi công tử mới đồng ý không từ hôn, nhưng kết quả lại dính tới án mạng, bị Tô Thụy An đưa đến nha môn.

Tô Nguyễn lại tỉnh táo hơn.

Vừa nãy Hạnh Vũ nói Thôi Trạm bị đưa tới nhà môn, suy nghĩ đầu tiên của nàng là, chuyện Thôi Trạm giết Tri phủ đại nhân đã bị phát hiện?

Sau đó Hạnh Vũ nói là vụ án mạng của núi Đại Tử, Tô Nguyễn lại không lo lắng nữa.

Bởi vì kiếp trước Tô Thụy An bắt được hung thủ, nàng biết, Thôi Trạm không hề liên quan đến vụ án của núi Đại Tử.

Có lẽ Thôi Trạm tình cờ xuất hiện gần đó ngay thời điểm xảy ra án mạng, Tô Thụy An vì việc chung, nên đã mời hắn đến nha môn hỗ trợ điều tra.

"Muội tin Thôi công tử, án mạng kia không liên quan gì đến huynh ấy, phụ thân đưa huynh ấy đi chỉ để hỏi chuyện mà thôi." Tô Nguyễn nói.

Biểu hiện tin tưởng của nàng khiến mấy người Tô Thịnh vô thức tin theo.

Trong lòng họ, những kẻ tùy tiện giết người đều là kẻ vô cùng hung ác, tuy họ chưa từng nhìn thấy Thôi Trạm, nhưng nếu đã là vị hôn phu của Nguyễn Nguyễn, vậy chắc chắn đó không phải người gian ác gì.

"Từ trước đến giờ phụ thân luôn công chính, sẽ không vu oan người vô tội đâu." Tô Thịnh nói: "Nguyễn Nguyễn đừng lo lắng."

"Đại ca nói đúng lắm, Nguyễn Nguyễn, quay về ta sẽ hỏi lại phụ thân một chút." Tô Hạm nói.

Tô Nguyễn thật sự không để bụng lắm, nhưng nàng vẫn nhận lấy sự quan tâm của Tô Hạm và Tô Thịnh, nở nụ cười ngọt ngào với hai người: "Cảm ơn đại ca, đại tỷ."

Chỉ có Tô Thanh Nam hơi mím môi, trong ánh mắt lóe lên một tia sầu lo.

Sau khi Tô Nguyễn quay về viện của mình, nàng ném chuyện Tô Thụy An đưa Thôi Trạm đến nha môn ra sau đầu, bắt đầu nhớ đến chuyện kiếm bạc.

Trước đó nàng đã nói với Thôi Trạm, nàng sẽ kiếm bạc để cưới thật nhiều thϊế͙p͙ thất cho hắn, đó không phải nàng thuận miệng nói ra.

Sau này Thôi Trạm thành Định Xa hầu, thành nghĩa đệ của thái tử, được coi trọng vô cùng. Mà nàng chỉ là một nữ nhi không được yêu thương của tri huyện, sự cách biệt về thân phận rất lớn.

Nếu nàng muốn ôm chặt bắp đùi vàng của Thôi Trạm, ngoại trừ việc cưới thϊế͙p͙ thất cho hắn, củng cố địa vị chính thất của nàng, Tô Nguyễn còn cảm thấy nàng phải để hắn thấy nàng có giá trị.

Mặc dù nàng sống lại, nhưng kiến thức về kiếp trước của nàng có hạn, có chuyện xảy ra sớm hơn, kiếp này có thể lợi dụng cách tiên tri để giúp Thôi Trạm hay không thì vẫn phải xem cơ duyên thế nào.

Nhưng, nếu nàng có thể kiếm bạc, chắc chắn có thể giúp được Thôi Trạm.

Nước Ngụy bị Tây U chèn ép quanh năm, quốc khố không nhiều, nàng giúp Thôi Trạm kiếm bạc cũng tương đương với việc Thôi Trạm giúp thái tử trữ bạc, mặc kệ là bao nhiêu, thái tử cũng sẽ xem xét một chút.

Nhưng phải kiếm bạc thế nào? Tô Nguyễn nhìn toàn bộ tài sản tích trữ của mình, mười mấy đồng tiền, nàng rất sầu, ngần ấy tiền có thể làm được gì?

"Hạnh Vũ, em có bạc không?" Tô Nguyễn thuận miệng hỏi.

Hạnh Vũ vừa nghe đến bạc thì đầu óc lập tức tỉnh táo: "Tiểu thư, người hỏi việc này làm gì?"

"Thuận miệng hỏi thôi." Tô Nguyễn nói: "Hạnh Vũ, không phải em có bạc tích trữ thật đấy chứ?"

"Mau nói cho ta biết, em đã tích được bao nhiêu rồi?" Nàng hưng phấn, nói.

"Hạnh Vũ không có lương tháng, sao có thể có bao nhiêu?" Hạnh Vũ bĩu môi.

Từ ba tuổi nàng ta đã được mua về, đến giờ đã gần mười năm, ăn uống đều ở Tô phủ, có thể nói Tô phủ đã nuôi nàng ta lớn.

Hơn nữa nàng ta vẫn luôn theo hầu Tô Nguyễn, làm việc rất ít, vì thế xưa nay Tô Nguyễn không nghĩ đến chuyện lương tháng.

"Đúng rồi, em không có lương tháng." Tô Nguyễn đảo mắt một vòng: "Không thì thế này đi, ta đi nói với kế mẫu, sau này mỗi tháng đều sẽ phát lương cho em."

Tuy Hạnh Vũ rất thích bạc, nhưng nàng ta biết Tô phủ nuôi mình lớn, nàng ta nào không biết ngượng đi yêu cầu bạc?

"Không cần." Nàng ta xua tay liên tục: "Lão gia phu nhân mua được Hạnh Vũ rồi nuôi lớn, Hạnh Vũ rất biết ơn, nào có thể đòi lương chứ?"

"Đây là hai việc khác nhau! Phụ thân và kế mẫu mua em, em làm việc, tất nhiên phải có lương."

Tô Nguyễn nói xong thì cười hì hì: "Nếu Hạnh Vũ không muốn, vậy sau này cho ta lương của em đi."

Hạnh Vũ bỗng tỉnh ngộ, méo miệng lên án: "Thì ra đây mới là mục đích thật sự của tiểu thư!"

"Uổng cho Hạnh Vũ còn tưởng rằng tiểu thư suy nghĩ cho Hạnh Vũ, hừ, Hạnh Vũ tức rồi, không để ý đến tiểu thư nữa!"

Tô Nguyễn vội vàng ôm lấy nàng ta dỗ dành: "Hạnh Vũ đừng giận, ta đùa em thôi"

Nàng dỗ một hồi lâu Hạnh Vũ mới không giận nữa, chớp mắt hỏi: "Tiểu thư sẽ nói với phu nhân cho Hạnh Vũ tiền lương thật ạ?"

"Thật, ta nói ta giữ lời!" Tô Nguyễn còn định mượn lương tháng của Hạnh Vũ, tuy không nhiều, nhưng vẫn dễ chịu hơn việc bây giờ nàng không có đồng nào.

"Nếu em không tin, vậy chúng ta đi tìm kế mẫu ngay."

Tô Nguyễn nói được làm được, sau khi ăn cơm trưa xong, nàng đã tới Phất Liễu viện tìm Liễu Minh Khanh.

"Nguyễn Nguyễn, có chuyện.." Liễu Minh Khanh vừa thấy nàng thì muốn nói lại thôi.

"Kế mẫu muốn nói đến chuyện Thôi công tử?" Tô Nguyễn bình tĩnh nói.

"Con biết rồi à?" Liễu Minh Khanh thở dài: "Xem ra, con và Thôi công tử có duyên lại không có phận, nhưng Nguyễn Nguyễn đừng lo, sau này ta và phụ thân con sẽ tìm một mối hôn nhân tốt cho con."

Tô Nguyễn hạ mắt: "Nữ nhi tin vụ án mạng kia không liên quan gì đến Thôi công tử, phụ thân sẽ trả lại trong sạch cho huynh ấy."

Liễu Minh Khanh thất thần, bà ta nhìn Tô Nguyễn với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng nói sang chuyện khác như chẳng có gì xảy ra.

"Đúng rồi, con tìm ta có chuyện gì à?"

Tô Nguyễn nói: "Những năm gần đây Hạnh Vũ hầu hạ nữ nhi rất chu đáo, từ nhỏ nàng ta đã được mua vào phủ, tuy Tô phủ nuôi nàng ta lớn, nhưng nhiều năm như thế nàng ta vẫn chưa từng được lương tháng, nữ nhi cảm thấy trước đó coi như trả nợ. Bắt đầu từ tháng sau, kế mẫu có thể phát chút lương tháng cho nàng ấy không?"

"Là ta cân nhắc không chu đáo." Liễu Minh Khanh hơi trầm ngâm: "Thế này đi, từ tháng sau, mỗi tháng ta sẽ cho nàng ta ba trăm đồng tiền."

Ba trăm đồng tiền, không nhiều cũng không ít, nhìn chung thì khá ổn, dù sao Hạnh Vũ cũng không làm việc nhiều.

"Nữ nhi cảm tạ kế mẫu thay Hạnh Vũ." Tô Nguyễn thi lễ: "Vậy nữ nhi không làm phiền kế mẫu nữa, nữ nhi xin cáo lui."

Một tháng ba trăm đồng tiền, từ giờ đến cuối năm còn bốn tháng, thì có thể tích được một nghìn hai trăm đồng tiền.

Tô Nguyễn không biết kiếp này Tô Thụy An sẽ vẫn ở tại huyện Lâm Huyền, hay sẽ được điều đến những huyện khác. Nàng định nhân mấy tháng này sẽ nghĩ chuyện làm ăn, cũng học hỏi một chút.

---

Chờ đến cuối năm, sau khi Tô Thụy An được xác định rồi, thì sang năm nàng sẽ tiến hành kiếm bạc.

Có một nghìn hai trăm đồng tiền của Hạnh Vũ, nàng lại tìm đại ca đại tỷ mượn thêm một ít, nói không chừng đầu năm sau đã có thể bắt đầu.

Cho đến nàng phải làm gì thì nàng cũng đã có dự định từ lâu, nếu nàng đã có tài năng ở mảng rượu, vừa hay Thôi Trạm lại mở quán rượu, chi bằng phu xướng phụ tùy.

Nghĩ đến bốn chữ phu xướng phụ tùy thì mặt Tô Nguyễn bỗng nóng bừng lên.

Đang suy nghĩ đến xuất thần, không biết Hạnh Vũ lao ra từ chỗ nào, biểu hiện rất hoang mang.

"Tiểu thư, không hay rồi!"

"Vừa nãy Hạnh Vũ đụng phải Hạ đại ca, hắn ta nói trưa nay có thôn dân ở gần núi Đại Tử đến nha môn xác nhận, từ ngày đầu tháng đến ngày mười lăm, người kia đã từng thấy Thôi công tử xuất hiện ở gần chỗ xảy ra án mạng tại núi Đại Tử mấy lần, dáng vẻ rất đáng nghi!"

"Lão gia bảo Thôi công tử nói rõ hành trình của mấy ngày đó, Thôi công tử không nói được nên đã bị lão gia nhốt vào đại lao rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.