Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 110: Gia sự Đế Vương




Người này nhìn thấy ngân phiếu thì con mắt đỏ lên như vậy, còn nói đối với tiền bạc không hề hứng thú, người Hoa triều thật sự là quá dối trá, trong lòng Mặc Cúc Liên âm thầm khinh bỉ.
“Phương đại nhân, đại thần của quý quốc phải nhờ vào ngươi chuẩn bị nhiều hơn, việc này nếu thành, lão phu sẽ có hậu báo.” Mặc Cúc Liên lại cười nói.
Trong tay chăm chú nắm chặt ngân phiếu, Phương Tranh cười rạng rỡ: “Nhất định nhất định, chuyện này cứ bao trên người ta, tuyệt đối cho ngươi thỏa mãn mà về, ngươi cứ an tâm mà đợi tin tức, không quá một hai ngày sẽ có kết quả.”
Mặc Cúc Liên vui mừng rời đi, để lại một cái rương lớn cùng một xấp ngân phiếu...
Quốc sư Đột Quyết rời đi còn chưa được bao lâu, Đạt Tháp Tháp đã mang theo thông dịch Đột Quyết tới cửa, theo thường lệ lại là mấy cái rương, người Đột Quyết tặng lễ đều là vàng bạc, vừa rất nặng lại trực tiếp, đúng là chuyên gia tặng lễ, thu lễ thu đến vui vẻ, khách và chủ đều mừng.
Ngồi xuống trong đại sảnh, Phương Tranh vẫn dùng lời nói thật thấm thía: “Lão Đạt, chúng ta lúc gặp mặt tuy có chút hiểu lầm, thế nhưng đối với ngươi, ta còn rất thưởng thức, quốc sư Đột Quyết kia vừa nhìn đã là hạng người giả dối âm hiểm, cùng hắn giao tiếp ta có cảm giác rất không an toàn, ngươi thì khác, tuy tính tình không tốt, nhân phẩm cũng... Ân, vẫn có thể thông qua, thế nhưng ta lại thích người có tính tình ngay thẳng như ngươi, cá nhân ta rất thiên hướng kết minh với các ngươi, thế nhưng hoàng thượng của chúng ta...”
“...”
“...”
Đạt Tháp Tháp bị Phương đại thiếu gia lừa dối một trận liền thỏa mãn rời đi, để lại một đống rương và một xấp ngân phiếu.
Phương Tranh ngồi trong đại sảnh, bắt chéo chân đếm ngân phiếu, hắc, hôm nay thu nhập không ít, hai bên tổng ngân phiếu cộng lại cũng được mấy chục vạn lượng. Được, kiếm lớn! Xem ra loại chuyện đàm phán này quả nhiên là hốt bạc nha, thật không rõ trong sách sách sử hay viết những đại thần đi đàm phán vì sao ai cũng ưu sầu nhăn mặt, chẳng lẽ vì bọn họ diễn kịch? Quả thực như vậy, lòng dạ của bổn thiếu gia thật không đủ thâm sâu nha.
Lúc chạng vạng, thái giám từ trong cung tới, hoàng thượng tuyên triệu, mệnh Phương Tranh tức khắc vào cung yết kiến.
Phương Tranh nhanh chóng thay triều phục, đi vào cấm cung.
Đi tới ngự thư phòng, hoàng thượng đang chờ hắn.

“Phương Tranh, công việc đàm phán chuẩn bị ra sao rồi?” Trong thanh âm hoàng thượng mang theo vài phần uể oải.
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần đã chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời đều có thể bắt đầu.”
“Ngươi cần phải làm tốt chuyện này, việc này quan hệ đến tiền đồ của ngươi, đừng gây chuyện như trước đây nữa, có biết không?”
Tiền đồ trong mắt Phương đại thiếu gia dường như mây bay trên bầu trời, mờ mịt và hư vô, đâu bằng nắm chặt được tiền bạc trong tay cơ chứ?
Nhưng Phương Tranh vẫn cung kính nói: “Thỉnh hoàng thượng yên tâm, vi thần nhất định đem chuyện này làm thật tốt đẹp mỹ mãn.”
“Nghe nói hôm nay dịch quán của sứ giả Đột Quyết ở bị người đốt?” Hoàng thượng nhíu mày hỏi.
Con ngươi Phương Tranh chuyển vòng vo: “Ách, đúng là có chuyện như vậy, người Đột Quyết quá mức thô bỉ, ý thức phòng cháy không mạnh, tính cảnh giác quá kém, vi thần quyết định sau này mỗi ngày phải cho bọn hắn một khóa học về bảo vệ phòng cháy chữa cháy...”
Hoàng thượng không thèm nghe hắn nói bậy, trầm giọng nói: “Nhưng có điều tra ra là người phương nào gây nên không?”
Phương Tranh lắc đầu nói: “Tra không ra, vi thần phỏng chừng do chính người Đột Quyết làm ra, người trên thảo nguyên không phải đều thích đốt lửa trại mở trại đêm hay sao? Không chắc bọn họ có thể nghĩ phòng ốc của Hoa triều tinh mĩ, một thời vui vẻ, liền đốt phòng ở, mọi người cùng ca hát khiêu vũ...”
Hoàng thượng cười lạnh nói: “Ngươi thật sự cho rằng người Đột Quyết làm hay sao? Hừ, Phương Tranh, ở ngay trước mặt trẫm mà đùa giỡn tâm nhãn, ngươi còn quá non! Chỉ sợ ngươi đã sớm đoán ra là ai làm, chỉ là không dám nói phải không?”
Phương Tranh vô tội chớp mắt nói: “Vi thần ngu dốt, thật sự đoán không ra, nếu không hoàng thượng cho vi thần một chút dấu vết?”
Hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: “Hắn càng ngày càng quá phận, thần nếu không phù hợp quy tắc, nước sẽ sinh loạn, trẫm không thể cho hắn tùy ý phát triền được nữa...”
Phương Tranh cười nói: “Kì thật hoàng thượng chỉ cần ban đạo thánh chỉ, vi thần có thể mang binh tra xét nhà hắn, loại chuyện xét nhà này, vi thần có chút sở trường, một cây châm cũng không thể lọt, nhất định sẽ làm cho hoàng thượng được thỏa mãn.”

Hoàng thượng cười cười nhìn Phương Tranh nói: “Nếu như chỉ đơn giản là một đạo thánh chỉ, trẫm hà tất còn cần dùng ngươi sao? Phương Tranh, việc trong triều đình quan hệ trọng đại, chỉ hơi vô ý, sẽ gặp người mưu hại, nào có dễ dàng như ngươi nghĩ. Từ trước thay đổi triều đại, theo căn bản, đều là hoàng đế khống chế không được thần tử, thần tử qua mặt hoàng đế, hoàng đế nhìn không thấy, nghe cũng không được, giống như kẻ mắt mù tai điếc, vua yếu mà thần mạnh, thiên hạ làm sao không loạn?”
Hoàng thượng thở dài một hơi, biểu tình thận trọng nói: “Hiện tại trẫm lo lắng nhất chính là thái tử đã bị hãm vào quá sâu... Mấy năm nay thái tử biến hóa quá lớn, trẫm thân là hoàng đế, thiên hạ đều nắm giữ trong tay, duy nhất đối với thái tử, trẫm không thể nhìn ra sự sâu cạn của hắn, thật sự làm cho trẫm lo lắng không ngớt. Ai, trẫm đã già rồi, hôm nay sớm hay muộn cũng là giang sơn của hắn, hắn cần gì phải nóng lòng trong nhất thời...”
Phương Tranh im lặng không dám tiếp lời, chuyện nhà của đế vương, ít xen vào thì tốt, thiếu gia còn phải giữ mạng về nhà ôm lão bà, ngồi đếm bạc đây.
Hoàng thượng tự giễu cười: “Trẫm có năm đứa con trai, ba đứa con gái, những lời này trẫm lại chỉ có thể nói với một người ngoài như ngươi, trẫm làm cha thật sự quá thất bại.”
Phương Tranh nhanh miệng nhắc nhở: “Vi thần không phải người ngoài, vi thần sắp thành con rể của ngài, ngài quên sao? Con rể là con rể, có câu tục ngữ nói như thế nào? “Nữ nhi là áo bông của mẹ, con rể là cây gậy của cha vợ”...”
Hoàng thượng trừng mắt nhìn hắn: “Chỉ biết nói bậy! Phương Tranh, trẫm nhìn ra được, tính tình của ngươi láu cá xảo quyệt, đê tiện gian trá, bình thường trước mặt trẫm vẫn không biết lớn biết nhỏ, vì sao trẫm luôn chịu bó tay với tội của ngươi không?”
Vài câu bình luận của hoàng thượng làm Phương Tranh phiền muộn không ngớt, nghe vậy cúi đầu nói: “Có thể bởi vì vi thần có chút tuấn tú…”
Hoàng thượng ha hả cười nói: “Ngươi đúng là không biết khách khí, để trẫm nói cho ngươi, là bởi vì dù ngươi thích mưu lợi riêng nhưng không kết bè đảng, ở trong triều không có gốc rễ, đi lại một mình, cô độc, hơn nữa xuất thân bình dân, không phải danh môn vọng tộc, trẫm cần một người giống như ngươi đến giúp trẫm.”
Phương Tranh vò đầu nói: “Hoàng thượng nói rất thâm ảo, vi thần cũng không hiểu lắm, có thể nói cho dễ hiểu một chút không?”
Hoàng thượng cười lắc đầu, cũng không hề nói thêm.
“Trẫm nghe nói ngươi ở ngoài thành giết ngựa rải máu, việc này ngươi làm rất tốt, đối với người Đột Quyết không thể khách khí, nên kiên cường cho họ thấy màu sắc, trẫm mong muốn lúc đàm phán ngươi cũng có thể như vậy.”
Phương Tranh được khích lệ, mừng rỡ đến mặt mày rạng rỡ: “Tạ ơn hoàng thượng, vi thần đây là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, vi thần vốn kinh hoảng vạn phần dưới vó sắt của đám Đột Quyết, sau lại vì vi thần phúc chí tâm linh, né tránh liền kêu to ngô hoàng vạn tuế, thoáng chốc vi thần giống như được thần trợ giúp, đám Đột Quyết vô duyên vô cớ lăn xuống ngựa, hoàng thượng thần uy, khiến cho tứ hải man di đều phải cúi đầu thần phục, ngô hoàng vạn tuế…”
Hoàng thượng cười nói: “Được rồi được rồi, Phương Tranh, trẫm nhìn trúng ngươi, là do ngươi nhanh trí và nhạy bén, không phải là vì bản lãnh vuốt mông ngựa của ngươi. Nói thật, thuật vỗ mông ngựa của ngươi cực kì vụng về, sau này đừng lấy ra khoe khoang nữa.”

Phương Tranh cười mỉa nói: “Dạ dạ dạ, vi thần trở về nhất định hảo hảo nghiên cứu, tranh thủ lần sau vỗ mông ngựa cho hoàng thượng thoải mái thỏa mãn, hưởng thụ không gì sánh được…”
“Ha hả, ngươi nên đem bản lãnh giải quyết trên đám người Đột Quyết đi thôi, lần này còn chưa bắt đầu đàm phán, nói vậy người Đột Quyết đã chờ rất nóng nảy, Phương đại nhân, ngươi cũng đã chiếm không ít tiện nghi trong đó phải không?”
Trong lòng Phương Tranh cả kinh, hoàng đế này đúng là thần sao, mỗi lần ngân phiếu đến trong tay ta cầm còn chưa ấm áp liền bị hắn biết ngay, không phải mỗi ngày hắn không có việc gì làm ngoài việc nhìn chằm chằm ta đó chứ?
Phương Tranh làm ra vẻ kinh hoảng thối lui ra sau, phác thông một tiếng, quỳ xuống, trong giọng nói có vẻ run rẩy: “Vi thần sợ hãi! Vi thần không dám! Vi thần là một thanh quan, thanh liêm, một nghèo hai trắng, tay vi thần nếu có dính qua nửa lượng bạc của người Đột Quyết, thì cho ta uống nước nghẹn chết, bước đi ngã chết, tán gái gặp nhân yêu (gay).”
Câu thề đúng là độc, nhưng Phương Tranh không chút nào lo lắng, bởi vì xác thực tay hắn không chạm qua nửa lượng bạc nào của người Đột Quyết – hắn sờ vào chính là ngân phiếu, ngân phiếu và bạc là hoàn toàn khác nhau nha.
Hoàng thượng cười nói: “Chiếm thì cứ chiếm, với tính tình nhổ hết cả lông nhạn của ngươi, không dính chút lợi ích, trẫm sẽ không tin đâu. Nhưng trẫm nhắc nhở ngươi, nếu làm sai lầm gì trong đại sự đàm phán, điều kiện trẫm nói với ngươi phải làm cho được, nói cách khác, nếu không được trẫm sẽ trị tội ngươi không làm tròn trách nhiệm lẫn tham ô, ha hả, đầu đánh mất thì bạc có nhiều cũng không tác dụng, ngươi phải cẩn thận nhớ cho kĩ.”
Phương Tranh xoa mồ hôi lạnh liên tục gật đầu: “Vi thần nhất định cúc cung tận tụy, chết rồi mới thôi, lần này đàm phán vi thần cho dù bóp cổ người Đột Quyết cũng phải làm thỏa điều khoản của hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng yên tâm.”
Hoàng thượng phất phất tay nói: “Nói như vậy rất tốt, trẫm chúc Phương đại nhân ra quân đắc thắng, thăng quan phát tài. Ngươi lui ra đi, trẫm mệt mỏi rồi…”
Phương Tranh cung kính rời khỏi ngự thư phòng, trong ngực thở một hơi, lão hoàng đế quả thật khôn khéo, qua mặt hắn là một chuyện không phải là chuyện dễ dàng, sau này bản thân khi thu nhận hối lộ nên cẩn cẩn thận thận một chút mới xong…”
Phương Tranh về đến nhà thì trời đã vào đêm, sát thủ ca ca đang đứng trong sân chờ hắn.
Phương Tranh nhìn thấy sát thủ thì hai mắt sáng ngời, theo bộ dáng sát thủ ca ca tựa hồ như có điều thu hoạch.
“Hả, sát thủ ca ca, ăn cơm chưa? Không thì ta mởi khách, ngày hôm nay tiểu đệ coi như có chút thu nhập…”
Sát thủ nhắm mắt không nói.
Phương Tranh cười nói: “Sát thủ ca ca có lẽ đã đến phủ đệ của Phan thượng thư tìm hiểu rồi phải không?”
Sát thủ gật đầu.

Phương Tranh vui mừng nói: “Có tìm được tình báo gì có giá trị hay không?”
Sát thủ lắc đầu.
Khuôn mặt tươi cười của Phương Tranh cứng lại, lập tức cười nói: “Không sao, tình báo chỉ có tính ngẫu nhiên, sao có thể nói có là có… Có lục soát được thư từ trọng yếu gì trong thư phòng của hắn hay không?”
Sát thủ vẫn lắc đầu.
Phương Tranh có điểm cười không ra: “Có nghe được hắn nói gì với ai không?”
Sát thủ vẫn lắc đầu trước sau như một.
Phương Tranh không nhịn được nói: “Rốt cục ngươi tìm hiểu được cái gì?”
Sát thủ mở miệng nói: “Ta dạo qua một vòng quanh phủ hắn, lại trở về.”
Phương Tranh ngạc nhiên: “Chỉ như vậy?”
Sát thủ gật đầu: “Chỉ như vậy.”
Phương Tranh hơi giật mình không nói một lúc, bỗng dưng nhảy dựng lên hổn hển nói: “Vậy ngươi đến nhà hắn làm gì chứ? Đi dạo Phan phủ một ngày sao? Đại ca, ngươi rốt cuộc có làm gì không? Ta xem ngươi rất không chuyên nghiệp…”
Sát thủ khốc khốc nói: “Ta chỉ biết giết người, không biết tìm hiểu.”
Phương Tranh căm giận nói: “Không biết sao ngươi không nói sớm, không phải đã làm lỡ chuyện của ta sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.