Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 117: Tiếp tục đàm phán




Đêm đã khuya, ánh đèn lồng bập bùng ở dưới mái hiên bên trong hậu điện, nhẹ nhàng lay động trong làn gió đêm, đem hai bóng người ở trong hậu viện không ngừng xao động.
Phan thượng thư ngồi ở trên ghế thái sư, than thở: " Thái tử điện hạ, hiện tại văn võ trong triều đều nghi ngờ mà không có căn cứ, mọi người đều nói sát thủ ám sát Phương Tranh là do cựu thần sái khiến, cựu thần thực sự oan uổng quá! Hận không thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình...."
Thái tử nhẹ giọng trấn an, nói: " Lão sư không cần tức giận, thanh giả tự thanh, nỗi oan khuất luôn luôn sẽ có một ngày được phơi bày rõ ràng trước mặt bàn dân thiên hạ, cô vương tin tưởng lão sư thật sự trong sạch."
Phan thượng thư lắc đầu nói: " Thanh cũng được, trọc cũng được, cựu thần trong lòng đang rối như tơ vò, mọi chuyện bên ngoài đều không thể sáng tỏ được."
" Thái tử điện hạ, cựu thần cùng ngài có duyên phận sư đồ, cựu thần không rõ vì sao ngài hành động mà không cùng cựu thần thương lượng qua một tiếng đây?"
Thái tử ngạc nhiên nói:" Không biết lão sư nói như vậy, là có ý tử gì?"
Phan thượng thư trầm giọng nói: " Nơi này cũng không có ngoại nhân, cựu thần có sự tình gì cũng đều không dám giấu thái tử một câu. Cựu thần xin thất lễ, hỏi thẳng vào vấn đề, xin hỏi thái tử điện hạ, sự tình ám sát Phương Tranh, chính là do thái tử gây nên?"
Thái tử cả kinh, lắp bắp:" Lão sư hoài nghi chuyện này là do cô vương làm?"
Phan thượng thư, ánh mắt lom dom quan sát biểu tình của thái tử, trầm giọng nói:" Toàn bộ trên dưới triều đình, cùng Phương Tranh chân chính gây thù kết oán, cũng chỉ có hai người thái tử và cựu thần. Nói cách khác, muốn mạng của hắn, thì chỉ có hai người ta và ngài, cựu thần hiểu rõ ràng trong lòng của thái tử đã chuẩn bị tâm tư đề phòng Phương Tranh, người này xem như bằng hữu thâm giao của Phúc vương, hiện giờ thánh thượng ngày càng sủng ái Phúc vương. Nếu không loại bỏ vây cánh của hắn, Phúc vương đối với sự tình đăng cơ của ngài sẽ có rất nhiều bất lợi. Vậy nên cựu thần cả gan cho rằng, ám sát Phương Tranh, thái tử điện hạ so với cựu thần càng có nhiều lý do hơn, không biết cựu thần võ đoán như thế có đúng hay không?"
Thái tử nghe hai chừ " Phúc vương", kìm lòng không được khóe mắt hoi giựt giựt một chút, tức thì ôn hòa cười nói: " Lão sư đã nói quá lời, sự tình này không phải là không trọng yếu, nhưng trước đây lão sư không phải đã từng dạy dỗ cô vương, người của triều đình tâm tư không được cố chấp thù hận riêng tư hay sao? Chỉ cần đối với chính mình có lợi, cho dù có mối thâm cừu đại hận cũng có thế tạm thời hợp tác cùng với hắn. Có lợi thì hợp tác, không có lợi thì đoạn tuyệt, ha hả, cô vương luôn luôn ghi nhớ lời nói này!"
Phan thượng thư trầm ngâm nhìn thái tử, trong đầu nghĩ lại câu " không có lợi thì đoạn tuyệt", bỗng nhiên khuôn mặt giãn ra: " Thái tử điện hạ nói đúng, đều là do cựu thần nhất thời hồ đồ, ha hả, tuổi đã cao, càng ngày mắt càng mờ, tay càng run. Xem ra cựu thần cùng nên chuẩn bị an dưỡng tuổi già."

Thái tử cười nhạt nói: " Lão sư không nên nói như vậy! Triều đình còn phải dựa vào lão sư dốc sức thật nhiều. Có thể hiện giờ ngài cảm thấy phiền muộn, nhưng lão sư có thể nào buông bỏ đây? Thật sự ra thì cô vương muốn dâng tấu, để phụ hoàng phong thêm tước vị cho lão sư, lấy được ân sủng của hoàng thượng, mong lão sư chịu khó thành toàn cho cô vương!"
--------------------
Sau năm ngày nằm nhà dưỡng thương, hổ thể của Phương đại thiếu gia cũng đã bình ổn. Cuối cùng sự tình đàm phán giữa Hoa triều cùng Đột Quyết, cũng được ấn định ngày tiến hành lại.
Sáng sớm, Phương Tranh đã chuẩn bị gọn gàng, liền đi tới dịch quán chỗ ở của quốc sư Mặc Cúc Liên.
Hoàng ân như thao thao giang thủy*, hoàng thượng lo lắng cho Phương Tranh lại bị người ám sát, lệnh Phùng Cừu Đao phái năm trăm quân sĩ của Long Vũ quân đi theo bảo hộ Phương Tranh. Hiện giờ Phương Tranh vô cùng đắc ý, dẫn năm trăm binh mà đi loạn trong kinh thành, loại đãi ngộ cán bộ cao cấp này, không phải quan viên nào cũng được hưởng thụ. ( *: Cuồn cuộn như nước sông Trường Giang)
Nói rõ ràng một chút, hiện tại cụ thể Phương Tranh cũng giống như cua càng bò ngang đi chung quanh, trong lòng hắn thật lấy làm cao hửng, phía trước hai trăm người khua chiêng gõ trống dẹp đường, mặt sau có ba trăm người bảo hộ an toàn. Người biết thì nói rằng quan lớn xuất hành, người không biết còn tưởng rằng đang áp giải tù nhân đi ra pháp trường.
Mặc Cúc Liên suất lĩnh một sứ đoàn Đột Quyết đứng ở cửa dịch quán, nghênh đón. Phương Tranh, Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao đi một hàng. Mặc Cúc Liên vừa nhìn thấy Phương Tranh liền mỉm cười nói: " Phương đại nhân, nhiều ngày qua không gặp, thần sắc không sai a."
Phương Tranh ra vẻ ngạc nhiên bước lên tiếp đón, chắp tay cười nói: " Ai nha, thật mệt nhọc cho quốc sư tự mình nghênh đón, bổn quan sao có thể đảm đương nổi chuyện này, ngài an tâm ngồi tại dịch quán chờ ta đến bái phỏng không được sao a. Hiện giờ mặt trời đang lên cao, ngài ra ngoài đường đứng phơi nắng làm gì, nhìn xem, mới có mấy ngày mà da của ngài đã chuyển thành màu đen, có muốn dùng thử phấn trắng da dành cho nam giới của Ngọc Như Trai hay không? Thực tiện nghi nha...."
Mặc Cúc Liên cười khổ một trận, hắn thực sự không đoán được suy nghĩ trong đầu của tiểu tử láu lỉnh này, mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện, đều muốn đem người ta ra hồ nháo lung tung.
Song phương tiến vào dịch quán, chào hỏi qua loa một màn, sau đó phân biệt chủ khách an tọa, Mặc Cúc Liên vẻ mặt ân cần nói: " Lão phu nghe nói, mấy ngày hôm trước Phương đại nhân bị người ám sát, cũng đã thụ thương hiện giờ thương thế đã lành hẳn chưa?"
Phương Tranh không quan tâm, tươi cười đáp: " Tốt hơn nhiều, đa tạ quốc sư đại nhân đã có lòng thành tâm, chỉ hận một nỗi là không điều tra được thích khách kia do người nào chủ mưu sai khiến, thật sự trong lòng giận dữ vô cùng."

Mặc Cúc Liên nghe vậy mỉm cười, không đáp lời. Song phương cùng bắt đầu tiến hành đàm phán.
Mặc Cúc Liên trầm giọng nói: " Phương đại nhân, điều kiện lần trước lão phu nói có thể không được thỏa đáng, trở về suy nghĩ, lão phu quyết định cân nhắc lại một lần, ngài nghe một chút, xem như thế nào?"
Phương Tranh cao hứng cười nói: " Được lắm, rất tốt! Lão Mặc a, không phải ta nói ngươi, các ngươi bá chủ trên thảo nguyên, hẳn đều là người có tính tình hào sảng, như thế nào điều kiện nói ra lại quá mức keo kiệt bùn xỉn, loại thói quen này vô cùng xấu nha, chỉ làm hổ thẹn thanh danh hào sảng của người Đột Quyết các ngươi mà thôi. Nói, cứ việc nói, hi vọng hôm nay các ngươi không làm cho ta thất vọng, ta thực sự rất coi trọng các ngươi à."
Mặc Cúc Liên âm thầm tức giận, ngữ khí của người này mười phần chính là cái loại lưu manh đầu đường xó chợ, không hề mang theo quy củ quan trường thật sự không hiểu hoàng đế Hoa triều nghĩ như thế nào lại phái hắn đến chủ trì sự tình đàm phán.
Mặc Cúc Liên nén giận, nói:" Điều kiện lần này của lão phu có tăng thêm một chút, thứ nhất, Đột Quyết ta sẽ bồi thường tổn thất chiến tranh mấy năm nay cho Hoa triều, tổng cộng ba trăm vạn lượng bạc, nếu như bạc không đủ, chúng ta có thể dùng cao lương, ngựa, dê bò cùng lông thú để bổ sung."
" Thứ hai, chúng ta sẽ phóng thích toàn bộ phụ nữ cùng trẻ nhỏ đang làm nô lệ tại thảo nguyên. Thứ ba, nếu quý quốc cùng chúng ta kết thành minh hữu, chúng ta chấp nhận vĩnh viễn không hủy minh ước, thiên thu vạn đại sẽ không bao giờ hướng quý quốc động binh. Nhưng ngược lại, lão phu cũng có một chuyện yêu cầu, lão phu muốn sau khi hai nước chúng ta kết thành minh hữu, thì quý quốc cũng phái ra quân đội cùng chúng ta phối hợp để tiêu diệt phản tặc Mặc Xuyết. Chuyện này cũng là điều kiện của lão phu, Phương đại nhân ngươi xem như thế nào?"
Phương Tranh cười híp mắt nhìn Mặc Cúc Liên, nửa ngày cũng chưa trả lời, Mặc Cúc Liên bị Phương Tranh nhìn chằm chằm, khiến cho cả người không được tự nhiên, sau một lúc lâu, Mặc Cúc Liên nhịn không được nói: " Phương đại nhân...Phương đại nhân...!"
Phương Tranh lấy lại tinh thần, cười nói:" Ha hả, quốc sư chớ trách, ta vừa mới suy nghĩ điều kiện mà ngươi vừa nói."
Lúc này, Mặc Cúc Liên chứng kiến Phương Tranh không có thẳng thừng cự tuyệt, không khỏi âm thầm cao hứng, xem ra điều kiện này cũng có thể được chấp nhận.
Mặc Cúc Liên cười nói:" Không biết Phương đại nhân suy nghĩ như thế nào rồi?"

Phương Tranh cười nói: " Quốc sư đại nhân, điều kiện của ngươi nói dường như vẫn chưa đủ thành ý nha, thật sự vẫn còn kém điểm thành ý...."
Mặc Cúc Liên vội la lớn: " Không biết Phương đại nhân có cao kiến gì, ngươi có thể nói thẳng ra, hai người chúng ta chậm rãi thương thảo."
Phương Tranh lắc đầu, thở dài nói: " Quốc sư đại nhân, xem ra ngươi du lịch ở Hoa Triều chúng ta đã quá lâu, mất đi bản tính hào sảng của người Đột Quyết rồi."
Mặc Cúc Liên hơi mấp máy môi, đang định mở miệng, Phương Tranh lại không cho hắn cơ hội, nói tiếp: " Ta thử hình dung một khung cảnh tương tự đi, nói ví dụ như, ta đoạt lão bà của ngươi…"
Mặc Cúc Liên trợn mắt, biểu tình giận dữ, Phương Tranh nhanh chóng nói: " So sánh, chỉ là so sánh mà thôi, lệnh phu nhân niên kỉ so với lão nương của ta còn lớn hơn rất nhiều, bổn quan thật sự không có hứng thú chút nào, may ra thì Ngụy đại nhân ở phía sau ta có thể hợp khẩu vị này...."
Ngụy Thừa Đức nghe vậy, dùng sức tròng mắt nhìn Phương Tranh một cái.
" Nói ví dụ như, ta đoạt lão bà của ngươi, sau đó lại ngủ với nàng thậm chí cả mười năm, rồi một ngày ta đem nàng trả lại cho ngươi, ngươi thử nói xem, ngươi có cảm tạ sự hào phóng của ta, hay là trực tiếp muốn ăn tươi nuốt sống ta đây?"
Mặc Cúc Liên cả giận nói: " Người Đột Quyết của chúng ta, coi mối thù đoạt thê cũng như là thù bất cộng đái thiên, không loạn đao chém chết kẻ thù đoạt thê, nhất định sẽ không bỏ qua!"
Phương Tranh vỗ đùi nói: " Đúng rồi, cho nên ngươi nói hoàn trả lại phụ nữ cùng trẻ nhỏ cho Hoa triều, bàn thân ta căn bản cảm thấy chuyện này không tính là điều kiện. Sự tình này là một việc các ngươi phải làm. Hoa triều chúng ta không xuất binh đánh các ngươi cũng là chúng ta không thích chiến tranh, sinh linh đồ thán. Đã không muốn tính toán với các ngươi, mà các ngươi lại đem nó ra để làm điều kiện đàm phán, chuyện này thật sự làm cho bổn quan thấy buồn cười a. Bổn quan lại lấy một ví dụ tương tự, ta đi đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi...."
Mặc Cúc Liên trong lòng đại phát lửa giận, Phương Tranh lại mau chóng cười nói:" So sánh, vẫn là so sánh, ngươi đừng cứ mãi nôn nóng như vậy, không ví dụ như thế, làm sao ngươi có thế hiểu được đạo lý này a. Nói ví dụ như, ta đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi, đem thi thể của thái gia gia, gia gia, phụ mẫu ngươi đều trộm đi, sau đó lại nói cho ngươi biết, tiếp tục hoàn trả lại nguyên vẹn toàn bộ thi thể cho ngươi, nếu là vậy ngươi có cảm tạ bổn quan hay không? Quốc sư đại nhân, không biết nghe những lời này, ngươi có cao hứng được hay không?"
Mặc Cúc Liên nghe vậy, im lặng không nói, đại khái hắn đã hiểu thâm ý của Phương Tranh.
Phương Tranh chứng kiến Mặc Cúc Liên im lặng không nói lời nào, cười cười, nói tiếp: " Cho nên, quốc sư đại nhân a, bốn điều kiện mà ngươi vừa mới nói, kì thật chỉ có ba mà thôi. Trong đó có một điều kiện khá đặc sắc là muốn cầu Hoa triều chúng ta xuất viện binh hợp lực cùng các ngươi tiêu diệt phản tặc. Còn phóng thích phụ nữ và trẻ nhỏ của Hoa triều ở trong mắt của bổn quan, đó không phải là điều kiện, mà chính là biểu hiện thành ý đầu tiên nếu quý quốc muốn kết thành minh hữu với Hoa triều chúng ta, không biết bổn quan nói như vậy, quốc sư đại nhân có đồng tình hay không?"

Mặc Cúc Liên trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu biểu thị đồng ý, vì muốn đạt được mục đích kết minh, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn Phương Tranh, nuốt trôi cục hận này mà thôi.
Phương Tranh nhìn thấy Mặc Cúc Liên gật đầu, cao hứng không thôi, vui mừng vỗ lên bả vai của hắn nói: “ Không sai, quốc sư đại nhân hiểu rõ đại nghĩa, xem ra người Đột Quyết cũng không phải là những kẻ nhị thế tổ không biết phân biệt phải trái trắng đen. Rõ ràng, quốc sư đại nhân chính là một tấm gương mẫu mực cho người dân Đột Quyết noi theo..."
Mặc Cúc Liên nghe vậy cười khổ nói: “ Phương đại nhân, chúng ta tiếp tục thương thảo đi, đừng nói những chuyện không liên quan đến sự tình của hai nước, được không?"
Phương Tranh cười nói: " Ta chỉ muốn nói vài lời khen phẩm hạnh của ngươi thôi mà. Chúng ta tiếp tục thương thảo vậy, những điều kiện mà ngươi vừa mới nói, Hoa triều chúng ta chỉ chiếm được có hai điểm ưu đãi, một là ba trăm vạn lượng bạc, hai là hứa hẹn không bao giờ xâm phạm lãnh thổ của chúng ta. Ngươi nói vĩnh viễn không xâm phạm, kì thực cùng chỉ là một câu khách sáo mà thôi, bổn quan tính tình ngay thẳng, nói ngươi cũng đừng mất hứng, nếu chúng ta kết thành minh hữu cùng nhau xuất binh tiêu diệt Mặc Xuyết, ngươi cảm thấy sau khi tiêu diệt Mặc Xuyết xong, các ngươi liệu có đủ binh lực để xâm phạm lãnh thổ của Hoa triều chúng ta hay không? Chuyện này, chỉ sợ ngay cả chính ngươi cũng không dám khẳng định? Cho nên, vĩnh viễn không xâm phạm lãnh thổ của Hoa triều, kì thực chỉ là một câu nói nhiều lời mà thôi."
Phương Tranh nhìn thoáng qua Mặc Cúc Liên, thấy hắn nhíu mày không nói, hiển nhiên đã chấp nhận.
Phương Tranh nói tiếp: " Cho nên điều kiện chân chính của các ngươi, là bồi thường ba trăm vạn lượng bạc, cùng muốn Hoa triều chúng ta xuất binh viện trợ các ngươi tiêu diệt phản tặc. Bổn quan nói như vậy có đúng hay không?"
Mặc Cúc Liên nhướng mày, cảm nhận dường như lời này của Phương Tranh không được thích hợp cho lắm, nhưng nhất thời hắn lại không rõ ràng được, lời này không thích hợp ở điểm nào, nghe vậy trầm mặc không trả lời.
Phương Tranh cười nói:" Tình huống hiện giờ, người Đột Quyết các ngươi chính là lão bản, nguyện ý bỏ ra ba trăm vạn lượng bạc. Hoa triều chúng ta chỉ là ngươi làm công ăn lương, ít nhất cũng sẽ phái ra mười vạn đại quân tiến nhập thảo nguyên giúp các ngươi tiêu diệt phản tặc, như thế mới đạt được một kết quả thuận lợi có phải hay không? Bổn quan lại tiếp tục làm một cái ví dụ tương tự...."
Mặc Cúc Liên nghe vậy, khẩn trương khoát tay nói: " Phương đại nhân, ngươi cứ việc nói thẳng, lão phu nghe hiểu được, không cần phải so sánh nữa."
Phương Tranh so sánh không phải là đoạt lão bà của hẳn, cũng chính là đào phần mộ tổ tiên của hắn, Mặc Cúc Liên thật sự kinh hãi cách so sánh tương tự của Phương đại nhân.
Chú ý: Hẳn là các bạn có một vài thắc mắc, tại sao cuộc đối thoại lúc ngài, lúc lại ngươi. Điều này mình suy nghĩ rất nhiều, theo mình nghĩ, hai nước chiến tranh, đàm phán chỉ là bề ngoài mà thôi. Thực sự cừu hận thâm sâu, gặp nhau chào hỏi "ngài" chỉ là xã giao mà thôi. Chân chính xưng hô "ngươi” mới là đúng đắn! Bản tính của Phương Tranh cũng loạn thất bất tao mà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.