Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 168: Nam nhân bạc tình (Thượng)




Nơi lịch sự tao nhã hơn bên trong Hồng Di Viên nguyên bản chỉ là một cái Bách Hoa Đình, sau này được thái tử mua về cho nên đã tu sửa thành rộng lớn hơn, để phương tiện cho hắn thiết yến khoản đãi khách quý, cái tên Bách Hoa Đình nhưng thật ra lại không thay đổi, tiếp tục sử dụng cho đến hiện giờ.
Phương Tranh đi trên con đường mòn ruột dê, một đường mùi hương hoa phảng phất bay vào trong mũi, có nồng đậm, có dịu dàng, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút nuối tiếc. Nhiều hoa như thế, nếu toàn bộ đều có thể hái được, sau đó dùng cồn nồng độ cao, đem những nước hoa đã chưng cất pha trộn vào cồn, như thế chẳng phải sẽ tạo ra được một bình nước hoa đầu tiên tại niên đại này sao? Nhìn xem, bổn thiếu gia kì thực cũng không phải phế vật, phát tài làm giàu cái gì cũng có khả năng nghĩ ra, chỉ là lười mà thôi.
Phạm Thụy đi ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại cùng Phương Tranh cười nói vài câu, giới thiệu các loại hoa cỏ ven đường, trong lời nói rất đúng mực, rất có hàm dưỡng. Phương Tranh híp mắt nhìn hắn, người này thực đơn giản nha, cái gọi là chấp sự trong phủ thái tử, chỉ sợ là hắn khiêm tốn, hơn phân nửa khẳng định là cái loại phụ tá mưu thần.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh liền đến được Bách Hoa Đình, tòa đình này được kiến tạo bằng trúc mộc, nam rộng bắc hẹp, cấu trúc hình chữ nhật, vách tường cốt trúc đắp thêm đất, chung quanh thả rèm cũng bằng trúc mộc, thoạt nhìn cả phòng không mất đại khí mà còn lịch sự tao nhã, không có khí thế lộng lẫy của hoàng gia chút nào, ngược lại trông giống như nơi ở của một lão nông thôn dã, mộc mạc và giản dị.
Thái tử không hổ là một con người tao nhã, khó trách hắn mở hội ngắm hoa lại khiến cho nhiều danh nhân sĩ tử háo hức đến như vậy, trừ bỏ danh khí cùng địa vị trên người, chỉ sợ thái tử cũng thuộc dạng người tài hoa hiếm có.
Thử nghĩ, trong vườn hoa muôn màu khoe sắc này, có một căn tiểu đình lịch sự tao nhã, bốn mùa ngày nào cũng đắm chìm trong mùi hương thơm ngát, bên trong phòng đốt một cái lò đàn hương, đọc thơ viết văn, miệng ngâm vịnh, mắt lim dim. Thỉnh thoảng vài cánh hoa muôn màu muôn sắc theo gió nhẹ nhàng nhảy múa nghịch ngợm, bay vào bên trong….
Hợp với cảnh tình lúc này, tự nhiên phải là một ly trà thanh đạm chứ không phải là một ly ca-fe nâu đen.
Loại quan niệm nghệ thuật ứng cảnh này, đám phần tử trí thức đều một lòng hướng tới…..
Đứng ở bên ngoài phòng, Phương Tranh tò mò nhìn chung quanh, Phạm Thụy nhìn biểu tình của Phương Tranh, kiêu ngạo cười nói: “ Phương đại nhân cảm thấy như thế nào?”
Thật khó khăn mới chứng kiến được Phạm Thụy kiêu ngạo một lần, bởi vì không gian chung quanh mỗi một cảnh vật đều là do thái tử điện hạ tự mình bố trí qua, khách nhân tới đây đều vỗ tay khen ngợi không ngớt, vốn nơi này còn được gọi là nhân gian tiên cảnh, một nơi để cho đám văn nhân ứng cảnh làm thơ vô cùng lý thú. Nói như thế trước mặt vị bá tước đại nhân dốt nát này cũng bằng không, ngoại trừ một cái danh “ hảo” ra, thì thật sự không có từ ngữ để mà hình dung?
Quả nhiên, Phương Tranh không tự chủ được mà gian nan gật đầu, tỏ vẻ cực kì có hảo cảm với cách bố trí của căn nhà tranh: “ Không sai, nếu ở trên sàn đất trải một tấm thảm Ba tư, sau lại thỉnh mười mấy vị hồng bài cô nương trên sông Tần Hoài đến. Mọi người ở trên thảm cởi hết xiêm y ra, chơi trò ưng trảo thủ, tất phải có một hương vị đặc biệt!”
Nói xong Phương Tranh say mê nhắm mắt lại, tự tưởng tượng một màn ngượng ngùng khiến cho kẻ khác sục sôi huyết mạch kia. Ai nha! Mắc cỡ chết người! Hình ảnh như thế phải chăng không được thuần phong mỹ tục, thật sự bổn thiếu gia cảm thấy khó xử, mười tám thì còn được, nếu là hai mươi chỉ sợ có điểm ăn không tiêu……
Phạm Thụy ngạc nhiên: “…….”
…….
Cái gì gọi là “ Hạ trùng bất khả ngữ băng”* ? Cái gì gọi là “Một lời nghe đã không hợp”? Cái gì gọi là “ Phần cầm chử hạc.”? (*: Câu này của Trang tử nói, đối với loại côn trùng mùa hạ, chẳng biết tới mùa đông như thế nào, còn Phần cầm chử hạc nghĩa là dùng đàn để nấu hạc, cũng giống nghĩa với nồi da nấu thịt)
Loại tình huống này đại khái cũng tương tự như trước mắt.
Phạm Thụy xanh mặt, hầm hực đi phía trước dẫn đường, Phương Tranh biểu tình vô tội đi ở phía sau, miệng còn hàm hồ lẩm bẩm: “ Ta nói sai cái gì? Người này như thế nào nói trở mặt liền trở mặt a?”
Trong lời nói dường như có vẻ ủy khuất vô hạn.
Đi ở bên ngoài hành lang gấp khúc của Bách Hoa Đình, Phương Tranh đang suy nghĩ về không gian cấu trúc của gian nhà tranh, đột nhiên cảm giác được chính mình đụng phải một đoàn vật thể mềm nhũn, hắn sợ tới mức vội vàng lui về phía sau từng bước, chỉ nghe một tiếng duyên dáng hô lên: “ Ai nha-----“

Chết rồi, khẳng định là đụng trúng một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp. Nàng năm nay ước chừng khoảng mười tám tuổi hoa, mi mục như vẽ, mặt tựa phù dung, bị Phương Tranh đụng phải có chút đau đớn, lông mày đen nhánh chau lại, dường như vừa xấu hổ vừa buồn bực nhìn hắn.
Phương Tranh không khỏi ngẩn ngơ, đến xuất thần.
Phương Tranh là một người biết lễ phép, mau chóng bước dài xông lên phía trước, vươn cánh tay ôn nhu đỡ lấy thân thể mềm mại yếu nhược của nàng, trong miệng cuống quít nói: “ Thật ngượng ngùng, có bị thương chỗ nào hay không? Đụng vào chỗ nào vậy? Tại hạ tới giúp cô nương kiểm tra….” Phương Tranh không phân trần liền bắt đầu kiểm tra thân thể mềm mại không xương của nàng, mãi cho đến khi bàn tay của hắn dần dần hướng lên trên, hướng lên trên.
Nữ tử bắt đầu giãy giụa, sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng, khẩn trương kêu lớn: “ Buông tay, buông tay ra!”
Phương Tranh ngẩn người, không khỏi phẫn nộ dừng tay, khẽ vuốt mũi một cái nói: “….Ha ha, không thể tưởng tượng được cô nương có tính đàn hồi đến như thế, khẽ đụng một cái lại có thể đem ta văng ra nửa bước, bội phục, bội phục….” Cũng không biết, rốt cuộc là hắn đang bội phục cái gì.
Vị cô nương mắc cỡ đỏ mặt, mắt hạnh nén giận lườm hắn một cái, vội vàng nhẹ bước liên tục, chạy mất khỏi tầm mắt.
“ Ngay cả bộ dạng chạy trốn cũng kiều mỵ thiết tha, nhìn thật phong tao a….” Phương Tranh thèm nhỏ dãi nhìn bóng dáng của vị nữ tử đang khuất dần, bất chi giác nước miếng đã chảy ra bên mép…..
“ Phương đại nhân, Phương đại nhân!” Thanh âm ẩn chứa tức giận của Phạm Thụy vang lên bên tai.
“ Ân?....Cái gì?” Phương Tranh chấn chỉnh lại tinh thần nói.
Hít một hơi thật sâu, Phạm Thụy không khoan nhượng nặn ra một nụ cười khó coi trên gương mặt: “ Thái tử điện hạ ở bên trong chờ ngài đã lâu.”
Phương Tranh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng sải bước một cước nhảy vào bên trong Bách Hoa Đình, phát hiện thái tử đang ngồi ở trên thượng vị trong sảnh đường, nhìn thấy hắn bước vào thần tình liền mỉm cười.
Không nói hai lời, cúi đầu bái dài: “ Khiến cho thái tử điện hạ phải chờ lâu, vi thần tội đáng muôn chết!”
Thái tử bước nhanh tới, dìu Phương Tranh lên, không vui nói: “Nơi này không phải trên triều, nếu Phương đại nhân còn chú trọng đến lễ nghi phép tắc, như vậy chẳng khác nào khách khí với ta rồi!”
Phương Tranh cười hắc hắc nói: “ Thái tử điện hạ vương bá chi khí lan khắp bốn phương, vi thần kiềm lòng không được mà phải cúi đầu lễ bái.”
Thái tử nghe vậy có chút vui vẻ: “ Nga? Phải không? Vương bá chi khí, ha ha, hảo! Người đâu, bày rượu thiết yến, Cô vương phải cùng Phương đại nhân say sưa một phen!” Tiệc rượu được dâng lên, thái tử cùng Phương Tranh phân ngôi vị chủ khách, bởi vì theo phong tục cổ đại, tất cả mọi người đều thấm nhuần một chút cổ hủ, tiệc rượu thực sự không phải là mọi người cùng ngồi chung với nhau tại một cái bàn, mà cũng dựa theo thói hư tật xấu của thời nhà Tần, mỗi người ngồi tại một cái án chiếu làm bằng đá cẩm thạch tinh mỹ, tất cả đều khoanh chân ngồi chồm hỗm ở trên sàn nhà. Trên án trước mặt mọi người, bày biện đầy bàn thức ăn, bàn thức ăn này có cả đồ chay lẫn mặn, thoạt nhìn thì không nhiều lắm nhưng được cái ý cảnh tao nhã, quả nhien đẹp mê người.
Phương Tranh chưa từng trải qua yến tiệc rườm rà như thế này, bất quá cũng chẳng xa lạ, đặc biệt là bàn thức ăn trước mặt, nhìn tới nhìn lui cũng giống như một hộp thức ăn nhanh trị giá năm đồng tiền, ân, càng nhìn càng giống, càng nhìn càng giống a……Phương Tranh cảm giác nhịn không được bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng, cái này gọi là gì? Phải chăng người ta vẫn thường gọi là “ nỗi nhớ quê hương”!
Phạm Thụy đảo mắt một cái, thái tử liền cười nói: “ Có rượu thì có ca kĩ? Phương đại nhân có nguyện ý cùng Cô vương nghe một khúc nhạc nghe trợ hứng hay không?”
Phương Tranh nghe vậy tinh thần rung lên, tới rồi, tới đoạn này rồi! Thái tử trong xã hội phong kiến cũng giống như một gã dâm côn, mưu toan mượn sức xã hội phong kiến này ăn mòn tâm tư ngây thơ của bổn thiếu gia, vũ nữ thoát y, múa cột sao, cứ việc đến đây đi! Bổn thiếu gia thừa khả năng có thể chịu đựng được!
Cười cười hơi mất tự nhiên, Phương Tranh nghiêm mặt nói: “ Nếu thái tử điện hạ có nhã hứng, vi thần nào dám không tòng mệnh.” Nhưng ngồi chổm hỗm trên sàn nhà như thế, mệt mỏi quá a, các khớp xương dường như đã tê rần…..

Thái tử mỉm cười vỗ tay một cái, ngay góc phía bình phong, một thân ảnh nữ tử tuyệt sắc nhẹ nhàng bước ra.
Phương Tranh kinh hãi lắp bắp, đây không phải nữ tử bị ta đụng phải lúc ở bên ngoài hay sao? Cẩn thận quan sát chằm chằm vào bộ ngực sữa cao ngất của nàng một lúc lâu, Phương Tranh gật gật đầu, người mang lợi khí như thế, khó trách có thể đem ta văng ra nửa bước, có cơ hội ta phải mời nàng luận bàn một chút mới được.
Nữ tử bước tới trước sảnh đường vén áo hướng thái tử thi lễ, sau đó nhẹ nhàng lùi lại ngồi ở trên ghế phía dưới, ngón tay thon dài như ngọc chậm rãi lướt qua chiếc đàn tì bà, hơi nhíu lại, thử âm thanh, chọn một khúc nhạc hữu tình. Sau đó sóng mắt lưu chuyển, hàm mị đưa mắt nhìn thái tử, lập tức ngón tay khẽ gảy một cái, tiếng đàn tì bà dưới những ngón tay nàng, thanh thoát vang lên giống như nước chảy mây trôi.
Nữ tử mở miệng ca một khúc: “Gió xuân vừa chớm thổi, cánh hồng xào xạc rơi, vén rèm đứng ngóng trông, nhớ về phương xa ấy….”
Thanh âm của nữ nhân tựa hồ như vô hạn u oán, làm cho kẻ khác ngẩn ngơ say mê không thôi, rơi thẳng vào nghệ thuật oán ca động tình không thể tự mình thoát ra được.
Cho đến lúc nữ tử ca xong khúc nhạc, đương trường thái tử cùng Phạm Thụy thật lâu chưa bình phẩm câu nào, nhắm nửa con mắt, tựa hồ vẫn còn say mê ở trong khúc nhạc cùng thanh âm hòa tấu của vị nữ tử.
Phương Tranh cũng khép nửa con mắt, bất quá hắn không say mê, hắn đang tùy tiện đánh giá vị nữ tử tuyệt sắc trước mặt này. Thật ngọt nước a! Rốt cuộc thái tử đã đi chỗ nào mà có thể tìm được mỹ nhân như thế này? Nếu nói bông hoa nhài cắm ở trên bãi phân trâu cũng không quá thích hợp cho lắm, bởi vì tướng mạo thái tử tuấn tú, hơn nữa còn tao nhã, Phương Tranh cảm giác mình càng ngày càng giống phân trâu!
Thật lâu sau, thái tử mới phục hồi lại tinh thần, vỗ tay cười: “ Tư Tư đàn tì bà ngày càng giỏi, giọng ca nghe cũng uyển chuyển hơn.”
Nguyên lai vị nữ tử này gọi là Tư Tư!
Tư Tư nghe được thái tử khích lệ, có vẻ như nàng vô cùng cao hứng, đôi mắt đẹp nhìn thái tử, trong mắt toát ra tình yêu không hề che dấu chút nào, ý mặn tình thâm.
Tư Tư thanh âm trong trẻo như họa mi nói: “ Thái tử điện hạ đã quá khen rồi.”
Thái tử ánh mắt vừa chuyển, nhìn về phía Phương Tranh cười nói: “ Phương đại nhân cảm thấy nàng ta như thế nào?”
Phương Tranh hai con ngươi liến thoáng, cười đáp: “ Phi thường đàn hồi….Khụ khụ, nàng ta tài mạo song tuyệt, tựa như hoa mẫu đơn, quả thật là tiên nữ hạ phàm….”
Thái tử trong mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp, ngay sau đó cười ha hả: “ Cổ nhân nói tài tử phối giai nhân, vị cô nương này cũng coi như tuyệt sắc, Tư Tư, mau bồi tiếp Phương đại nhân, rót rượu cho ngài.”
Tư Tư nghe vậy sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, không dám tin nhìn thái tử, chứng kiến biểu tình kiên quyết trên mặt thái tử, đôi mắt của Tư Tư đỏ lên, cánh tay nhỏ bé ôm đàn tì bà, xiết mạnh đến mức các ngón tay đều biến thành trắng ởn.
Bất luận thái tử cưng chiều nàng như thế nào, nàng cũng chỉ là ca kĩ mà thôi, chỉ là đồ chơi của thái tử mà thôi, hắn muốn đem nàng đưa cho ai thì đưa, trước khi làm một ca kĩ, nàng đã biết sớm muộn gì cũng có vận mệnh này. Buồn cười thay chính mình vẫn còn động chân tình với thái tử, tưởng tượng trong tương lai hắn lên ngôi, chính mình sẽ trở thành một cái quý phi nương nương, thay danh đổi phận, nguyên lai bản thân mình trong mắt của hắn, vĩnh viễn chỉ là một thứ đồ chơi……
Nhẹ vén áo thi lễ, âm thầm lau đi hai hàng nước mắt khuất nhục, Tư Tư thê lương nói: “ Dạ, thái tử điện hạ.”

Phương Tranh giả bộ từ chối nói: “ Thái tử điện hạ, cái này không được, vi thần cương chính công minh, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, vi thần không phải loại người như vậy….”
Tư Tư bước đến bên cạnh Phương Tranh, yểu điệu ngồi xuống bên cạnh, ngọc thủ nhẹ nhàng vì hắn mà châm rượu, nàng rót thực đầy. Biểu tình khuất nhục mới vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, nàng mang trên mặt một cỗ quyến rũ mê người, thanh âm nhu mị nói: “ Đại nhân, có thật sự là ngồi ở trong lòng vẫn không loạn sao? Tư Tư muốn thử một lần.”
Nói xong không chờ cho Phương Tranh kịp phản ứng, Tư Tư bằng vào tốc độ nhanh nhất ngồi lên trên đùi của Phương Tranh, ngọc thủ ôm lấy cổ của hắn, bờ mông tròn trịa mà mềm mại còn đặt ngay tại bộ vị trọng yếu, dường như cố tình vặn vẹo vài cái.
Phương Tranh “ Nga— !” khẽ thốt ra một tiếng rên rỉ. Cô nàng này trời sinh mị cốt quả thực là khắc tinh của nam nhân a, làm sao bây giờ? Trong đầu cố gắng muốn làm một chính nhân quân tử, nhưng chỉ là….Tiểu đệ đệ bên dưới hạ thân của Phương Tranh rõ ràng là đang muốn phất cờ…..
Tư Tư trợn mắt nhìn, gương mặt hồng phấn hiện lên một tia tiếu ý, cười duyên khanh khách nói: “ Nguyên lai là đại nhân đã nói dối!”
Thái tử mỉm cười nhìn Phương Tranh cùng Tư Tư, trong mắt vẻ phức tạp càng ngày càng sâu.
Tư Tư dường như hoàn toàn phóng túng chính bản thân mình, chứng kiến Phương Tranh không có động tĩnh gì, nàng một phen cầm tay Phương Tranh đem đặt lên bộ ngực sữa đang phập phồng lên xuống của chính mình, để cho Phương Tranh cảm thụ được sự mềm mại trước ngực nàng, thân thể vô lực tựa trên vai của hắn, tràn ngập mi hoặc nói: “ Đại nhân, tim Tư tư đập có nhanh không?”
Phương Tranh ngượng ngùng trốn tránh ánh mắt, trong miệng cất lên thanh âm cự tuyệt yếu đuối vô lực: “ Đừng…Đừng như vậy….Ta thật sự không phải là loại người như thế….”
Trong lòng lại âm thầm tưởng tượng: “ Cô ả này có phải muốn dùng ta làm công cụ tiết dục hay không? Làm trò trước mặt người khác, ngang nhiên chòng ghẹo một nam nhân ngây thơ, hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng cũng như là không quản đến cảm nhận của ta, còn làm nữa, ta sẽ trả thù đó nha……
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hắn chứng kiến khóe miệng của thái tử và Phạm Thụy đều chứa đựng một nụ cười bình thản, ánh mắt bình tĩnh như thường. Tuy nhiên biểu hiện của Tư Tư thì lại giống một nữ nhân thất tình chạy đến quán bar tìm một gã ngốc tử, dùng chuyện này để mà báo thù người bạn trai của nàng.
Phương Tranh cũng không phải kẻ ngốc, tỉ mỉ cân nhắc, ngay tức khắc liền minh bạch.
Ta kháo! Còn tưởng rằng đó là thị nữ của thái tử, đến nửa ngày hóa ra lại đem nhân tình dưới gối của mình tặng cho ta, chẳng lẽ người cổ đại thích chủ động cắm sừng lên đầu của mình hay sao? Phong cách ngươi phát huy cũng đủ cao thượng nha, nhưng ta cũng không cần, ngày nào đó ngươi làm hoàng đế, hồi tưởng lại mối thù của ngày hôm nay, muốn tính toán sổ sách với ta thì sao bây giờ? Ta không thể tự chui đầu vào thòng lọng được, bổn thiếu gia là độc tử nối dõi hương hỏa của Phương gia a?
Phương Tranh tức thì loại bỏ tư tưởng hương diễm trong đầu, dựng thẳng sống lưng lên, nhẹ nhàng đẩy thân thể mềm mại của Tư Tư ra ngoài, sắc mặt tựa như một chính nhân quân tử, bị loạn mà bất động.
Tư Tư ngẩn người, cười quyến rũ nói: “ Phải chăng đại nhân không ưa thích Tư Tư?”
Thanh âm mềm nhũn, tựa như oán hận tựa như giận hờn, khiến cho người khác nhịn không được mà tâm tư nhộn nhạo. Tiểu yêu tinh này! Cũng không biết vì cái gì mà thái tử không có bị nàng vắt khô.
Phương Tranh tâm tình khuấy động một trận, bộ dạng quân tử đã biến mất không còn thấy tăm hơi, nhịn không được sắc mặt híp lại, cười nói: “ Thích, như thế nào mà không thích mỹ nhân đâu, nàng có biết hát thập bát mô hay không…Khụ khụ….”
Dùng sức lắc lắc đầu, Phương Tranh hung hăng cắn một nhẹ vào lưỡi.
Đặt bàn tay lên bả vai của Tư Tư, lắc nhẹ, sau đó nghiêm mặt nói: “ Cô nương, dĩ nhiên rất mỹ lệ, rất tốt.”
Tiếp theo hướng thái tử chắp tay, biểu tình trên mặt của Phương Tranh tràn đầy chính khí: “ Thái tử điện hạ, vi thần không phải loại người háo sắc, xin hãy lệnh cho Tư Tư cô nương lui ra, vi thần nguyện cùng điện hạ hảo hảo uống vài chén, có được không?”
Thái Tử cùng Phạm Thụy liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của nhau đều thấy được vẻ khinh bỉ. Tiểu tử này quả thực trơ trẽn quá mức, không biết xấu hổ mà nói hắn không phải loại người háo sắc, vừa rồi ai ở ngoài cửa trông thấy Tư Tư liền ngẩn người bước không nổi a? Hiện giờ còn giả bộ thanh cao, thật sự là cái đồ mặt dày vô sỉ!
Thản nhiên phất ống tay áo, Tư Tư lui ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt có thoải mái, có cảm kích, thậm chí còn có một chút…Mất mát.
Phương Tranh nhìn bóng lưng thướt tha của Tư Tư, ngầm nuốt một ngụm nước miếng. Tiểu yêu tinh này nếu như không có bị thái tử chạm qua, nói không chừng ta còn có thể miễn cưỡng thu vào, đáng tiếc a, hiện giờ Tư Tư cô nương đã là người của thái tử, ngay cả tâm tư cũng vướng bận chặt chẽ trên người của hắn,

Trong sảnh đường chỉ còn lại có ba người, Phương Tranh cảm giác tâm tình được thả lỏng hơn không ít, liên tục ngồi chồm hỗm trong một thời gian khá dài, hai chân của hắn đã mất đi tri giác, hiện giờ hắn không quản lễ nghi phép tắc nữa, cầm đũa liền gắp thức ăn.
Rượu quá ba tuần, thái tử mỉm cười nói: “ Phương đại nhân, hôm nay Cô vương mời ngươi tới đây, là muốn hỏi một chuyện, có phải phụ hoàng đem tổ chức Ảnh Tử giao toàn quyền cho ngươi hay không?” Đối với Phương Tranh, thái tử cảm nhận vẫn là nên trực tiếp nói cho hắn hiểu, chỉ sợ nói văn vẻ với một con người dốt nát như hắn, Phương đại nhân sẽ không hiểu được sâu xa, chuyện này cũng không khác nào tự tra tấn chính bản thân mình.
Phương Tranh ngẩn người, tâm chuyển như điện, thái tử nói lời này là có ý tứ gì? Hắn đang muốn đánh chủ ý lên Ảnh Tử sao? Hắn muốn dùng Ảnh Tử để làm chuyện gì? Ít nhất có thể khẳng định, thái tử sẽ không để cho bọn hắn đi dọn vệ sinh bên trong nội phủ.
Sắp xếp lại tâm tư, Phương Tranh ngập ngừng nói: “ Vi thần chỉ thay mặt hoàng thượng tạm thời quản lí một chút mà thôi, Ảnh Tử chỉ nghe theo mệnh lệnh của một người, đó chính là hoàng thượng.”
Thái tử cười cười: “ Phương đại nhân ngươi nói lời này có chút không đúng, Cô vương nghe nói phụ hoàng đã đem Ảnh Tử phó thác cho ngươi, những người trong tổ chức Ảnh Tử đều nghe theo lệnh của ngươi, chẳng biết Cô vương nói có đúng hay không?”
Phương Tranh nuốt khan nước miếng, mẹ nó! Bày rượu thiết yến còn tặng cả mỹ nhân, thiên hạ đúng thật chẳng có bữa cơm nào ăn mà không phải trả tiền, xem ra thái tử hôm nay là muốn mượn sức Ảnh Tử a.
Đảo mắt một vòng, bỗng nhiên Phương Tranh cười nói: “ Kì thật vi thần cũng không muốn quản chuyện này, thái tử điện hạ, ngài hẳn là biết được, bản chất của vi thần chỉ là một gã thiếu gia ăn chơi trác táng, làm sao lại có năng lực đi quản người khác? Nhiều lắm cũng chỉ dẫn đám thuộc hạ đi chòng ghẹo con gái nhà lành, dọa dẫm thu tiền bảo kê của các thương hộ trên phố, Trương gia trộm con gà, Lý gia bắt con chó, thuận tiện rình coi quả phụ Lưu gia tắm rửa một chút, những chuyện chính sự cũng chưa từng làm qua bao giờ. Thái tử điện hạ phải chăng có hứng thú đối với nhóm thuộc hạ của vi thần sao? Vậy mà hôm qua hoàng thượng còn mắng vi thần, ngài nói vi thần lãng phí nhân tài, muốn trị tội vi thần. Nếu như thái tử điện hạ có hứng thú đối với đám hỗn đản kia, vừa vặn vi thần liền hai tay dâng bọn họ lên cho thái tử, thật ra đã giải quyết được không ít phiền toái cho bản thân, vi thần cảm kích không nguôi a.”
Nói xong Phương Tranh trợn mắt nhìn, tạo một bộ dạng vui mừng hớn hở.
Thái tử nghe vậy ngẩn người, mau chóng liếc mắt nhìn Phạm Thụy một cái, nhưng thật ra trong lòng lại có một chút tức giận.
Tiểu tử này không tự biết xấu hổ, cư nhiên nói rằng Ảnh Tử đi theo hắn chỉ là một đám lưu manh, nếu mạnh mẽ thu vào, ngược lại thái tử bị cho rằng là người không có phẩm chất đạo đức, ngay cả một đám lưu manh cũng không biết xấu hổ mà mở miệng mượn sức. Chuyện này cũng không quan trọng, tối quan trọng chính là….Phương Tranh mang hoàng thượng ra làm tấm bia đỡ, nghe khẩu khí của hắn, dường như hoàng thượng có ý tứ muốn thu hồi lại tổ chức Ảnh Tử, tuy tiểu tử này, nói chuyện nửa thật nửa hư, không thể nghe ra câu nào là thật, câu nào là giả? Vạn nhất hoàng thượng thực sự có ý tứ này, những chuyện bí mật muốn mượn sức Ảnh Tử đi làm, bọn hắn lại hướng hoàng thượng bẩm báo, hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Hắn còn có thể an tâm mà ngồi trên ngôi vị thái tử này được hay sao?
Nhất thời bầu không khí rơi vào trầm mặc, trong lòng của Phương Tranh thì hoan hỉ, phơi phới, vẫn ngây ngất uống rượu, giống như bầu không khí trầm mặc trước mắt không hề liên quan tới mình.
Phạm Thụy nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của thái tử, cười nói: “ Phương đại nhân, thái tử điện hạ đối với ngài chính là rất coi trọng tài năng, tương lai nếu có chút chuyện muốn mời ngài hỗ trợ, ngài cũng không nên từ chối a.”
Nhẹ nhàng buông đũa, Phương Tranh tâm tình dâng lên một trận cảm xúc, tiếp theo đôi mắt đỏ bừng, trừu khẽ cái mũi, tràn ngập thâm tình nói: “ Thái tử điện hạ đối với vi thần có ơn tri ngộ, đại ân to lớn, giống như tái tạo thêm một lần, trong lòng của vi thần không có lúc nào là không muốn báo đáp lại đại ân cho thái tử điện hạ. Nếu như tương lai thái tử có chuyện cần sai khiến, vi thần cho dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, nhất định cũng không chối từ, nếu ta mà dám do dự một hơi, con mẹ nó ta sẽ chết không được tử tế! Thái tử điện hạ a, tương lai ngài là vua của một nước, cũng chính là hoàng thượng của vi thần, ngài muốn sai khiến vi thần làm sự tình gì, chỉ cần mở miệng một lời, tất nhiên vi thần không dám cô phụ tâm ý của ngài.”
Thái tử vẫn đang nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, người này lời nói giả tạo quá mức, nhưng diễn cảm lại vô cùng chân thật, không thể không bội phục, công phu da mặt của người này rốt cuộc như thế nào luyện được, bao nhiêu năm công lực mới làm được như thế a!
Chỉ sợ thái tử không tin, Phương Tranh dùng sức trừng mắt nhìn, “ Thật sự! Vi thần một lòng thành tâm đối với thái tử, trời cao chứng giám!”
Nhàn nhạt nở một nụ cười, thái tử nói: “ Được rồi, hôm nay vốn là Cô vương muốn mời mọi người đến ngắm hoa, chúng ta chớ nói tiếp những chuyện dung tục như thế này, phá hỏng mỹ cảnh đẹp tựa tranh vẽ, Phương đại nhân, thỉnh uống thêm vài chén, Cô vương còn một vò rượu đã ủ trăm năm, cả thiên hạ chỉ có được một vò duy nhất, bây giờ Cô vương đem ra, cùng các tài tử danh sĩ trong thiên hạ chia nhau thưởng thức.”
Phương Tranh trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi, coi như chuyện Ảnh Tử cũng đã đối phó qua, cũng không biết thái tử có âm thầm chán ghét bản thân mình hay không nữa, nếu như hắn quả thật hận ta, tương lai hắn lên làm hoàng đế, cuộc sống của bổn thiếu gia có khả năng sẽ không được dễ chịu cho lắm.
Nhưng tưởng tượng cao xa hơn một chút, chẳng có nghĩa gì mà thái tử lại hận ta, mới vừa rồi chính mình còn không chịu thu nhận vị Tư Tư cô nương kia nha, nếu như ta muốn đắc tội với ngươi, dù sao trước tiên cũng phải chuẩn bị đường rút lui cho mình mới phải chứ? Bổn thiếu gia dựa vào đâu mà đắc tội với ngươi đây? Bổn thiếu gia giống cái loại người ngu ngốc không hiểu lí lẽ như thế hay sao?
Cùng theo thái tử đi ra khỏi Bách Hoa Đình, nhưng thái tử muốn đi trước một bước để tiếp đón các danh sĩ tài tử, Phương Tranh thì linh mẫn giống như một chú mèo rừng, thân ảnh chợt lóe lên, rồi biến mất vào trong một bụi hoa diễm lệ.
Phương Tranh lượn lờ chung quanh Bách Hoa Đình, trong đầu đang tự hỏi một vấn đề phi thường nghiêm túc: “ Thái tử nói, hắn có một vò rượu đã ủ một trăm năm, thiên hạ duy nhất chỉ có được một vò, nếu như ta là thái tử, sẽ đem nó giấu ở nơi nào đây? Thật sự rất tò mò a….”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.