Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 200: Nữ thổ phỉ tinh thần phân liệt




Không quản là ngươi nói ra chuyện gì dối trá, một ngày đêm! Mọi thứ đều bị vạch trần, “ như vậy kết cục cũng sẽ thê lương không gì sánh được”, đây là một ổ cướp, sẽ không theo ngươi nói cái gì mà lấy đức thu phục người, đối với con tin không thành thật, một đao đâm chết là trực tiếp nhất.
Xưa nay Phương Tranh vốn có một chút tiểu thông minh nhưng bây giờ đúng là lâm vào khó khăn. Con ngươi xoay chuyển nhanh như bánh xe, nhưng vẫn không nghĩ ra được lý do gì thay thế.
Nữ trùm thổ phỉ nhìn thấy Phương Tranh không nói một lời, dần dần chờ không kiên nhẫn, vì vậy nhân tiện nói: “ Ngươi không nói thì thôi. Ta cũng không có dự định bắt ngươi đổi tiền chuộc, nhưng chỉ hỏi ngươi, ngươi cùng Triệu Tuấn có kết cừu oán gì hay không?”
Phương Tranh vừa nghe nàng cũng không tiếp tục truy cứu thân phận của mình, không khỏi thở dài một hơi, đồng thời ngẩn người, mở miệng nói: “ Triệu Tuấn là ai?”
Nữ trùm thổ phỉ nghe vậy, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc: “ Ngươi không nhận ra Triệu Tuấn?”
Phương Tranh lắc đầu, đây không phải là lời nói dối, cho nên hắn phủ nhận phi thường giòn giã. Cừu gia của hắn rất nhiều, tỷ như Phan đảng quyền thế huân thiên trong triều, bất quá hoàng thượng cha vợ thật có nghĩa, một đạo thánh chỉ liền giúp hắn giết sạch mấy vạn người, nhưng hắn xác định chính mình không nhận ra ai là Triệu Tuấn.
Nữ trùm thổ phỉ lẩm bẩm nói: “ Vậy thì kỳ quái, vì sao đêm đó Triệu Tuấn lại muốn lấy tính mạng của ngươi?”
Phương Tranh nghe vậy trong lòng rùng mình, tìm được rồi! Tất cả nơi đột phá của chuyện này nằm ngay trên người Triệu Tuấn!
Ai nghĩ mưu hại chính mình, ai là người sai sử phía sau màn, phương diện này còn có âm mưu gì, tất cả và tất cả, đều phải bắt tay vào làm từ trên người của tên Triệu Tuấn chưa từng gặp mặt. Chỉ là không biết Triệu Tuấn kia hôm nay ở nơi nào, còn có, mỹ nữ này nói chuyện hình như vốn không có mưu đồ bắt cóc hắn, khả năng bởi một ít ngẫu nhiên sai lầm gì đó vừa khớp hoặc là hiểu lầm, lúc này mới bắt cóc hắn lên núi, nói như thế, chính mình rất có khả năng được thả xuống núi.
Cố nén lại sự hưng phấn trong nội tâm, Phương Tranh làm gương mặt vặn vẹo như trái khổ qua, than thở nói: “ Nữ đại vương, ta thật sự không biết Triệu Tuấn kia, nói thật, con người ta nhát gan, sợ gây sự. Điều này tin tưởng ngươi cũng nhìn ra phải không? Gặp phải phiền phức từ trước đến giờ ta có bao xa thì trốn bao xa, cuộc đời chẳng bao giờ cùng kết oán với người khác, ta thật không biết vị nhân huynh tên Triệu Tuấn kia vì sao phải giết ta. Cầu ngươi thả cho ta đi thôi, ngươi xem, ta ở nơi này không quen, ăn không ngon ngủ lại không được, đêm nay ta còn mất ngủ, ngươi đã không dự định đem ta đổi tiền chuộc, không bằng thả cho ta đi được không? Cũng tiện cho việc ta làm phí lương thực của các ngươi, ta xem ra, các ngươi cũng không phải giàu có, có thể giảm bớt được một người hay một người.”
Nói tới đó, Phương Tranh tội nghiệp ngẩng đầu, trên mặt hạ hai hàng nước mắt, hai mắt hắn đẫm lệ nhìn nữ thổ phỉ, lại dùng giọng nói tràn ngập bi thương thê thanh nói: “ Không dối gạt ngài, ta là con trai độc nhất trong nhà, ba đời chỉ có một mình ta, cả gia tộc chỉ có một mình ta là độc đinh, lại nhận sứ mạng quang vinh là phải nối dõi tông đường, ta cũng không thể có sơ xuất gì, hơn nữa nhà của ta còn có mẹ già tám mươi tuổi đang đợi phụng dưỡng…”
Nữ trùm thổ phỉ lẳng lặng nhìn Phương Tranh biểu diễn, bỗng nhiên cắt đứt lời hắn nói, hỏi: “ Mẫu thân ngươi tám mươi tuổi rồi sao? Tuổi của ngươi còn chưa tới hai mươi?”
“ A?” Phương Tranh ngẩn người, sau đó khóc ròng nói: “ Tuổi tác không phải trọng điểm, trọng điểm là, ta đối với các ngươi mà nói, kỳ thực vốn không trọng yếu, nhưng đối với gia đình của ta mà nói, ta cũng là mong đợi cùng ký thác duy nhất của bọn họ…”
Nữ trùm thổ phỉ nở nụ cười, dáng tươi cười đặt trên dung nhan tuyệt mỹ, càng hiện thêm hàng vạn hàng ngàn sự kiều mị, xem đến trong lòng Phương Tranh không khỏi rung động. Tuyệt sắc mỹ nữ như vậy, nếu ta có thể gạt được nàng đi làm lão bà thì thật tốt. Ông trời không có mắt, thế nào lại buộc nàng đi vào ổ cướp hơn nữa thế nào còn lên làm người đứng đầu của đám thổ phỉ hung hãn dã man kia vậy? Vấn đề này rất khó hiểu!
“ Ngươi cũng đừng giả mù sa mưa kêu khóc nữa, lai lịch của ngươi không rõ, nói ra toàn những lời không thật, ta tạm thời không thể thả ngươi xuống núi, nhưng ngươi an tâm, ngươi ở chỗ này rất an toàn, có một số việc ta phải hiểu cho rõ ràng sau đó mới quyết định.”
Nói xong nữ thổ phỉ phất phất tay, thản nhiên nói: “ Ngươi trở lại ngủ đi, đừng giở trò xảo trá, ở chỗ này ta bảo đảm ngươi bình an.”

Nguyên lai thổ phỉ đầu lĩnh cũng biết giảng đạo lý, trái tim treo cao của Phương Tranh rốt cục thoáng buông, hướng nữ trùm thổ phỉ chắp tay, Phương Tranh liền đi về phòng mình, từ khi hắn bị bắt cóc đến hiện tại hắn đã có nhiều vấn đề suy nghĩ, nhưng hắn lại suy nghĩ không ra manh mối, hôm nay xem ra, đầu mối duy nhất đó là người được gọi là Triệu Tuấn, vì sao hắn muốn lấy tính mạng của ta? Bị ai sai khiến? Hắn có quan hệ gì với nữ thổ phỉ đầu lĩnh? Và vì sao ta không chết trong tay Triệu Tuấn? Những điều này chỉ có thể thêm ít hôm nữa sẽ chậm rãi giải khai.
Phương Tranh quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ trùm thổ phỉ, dưới ánh trăng lờ mờ, mỹ nữ mặc một bộ trang phục đỏ thẫm, lẳng lặng ngồi trên tảng đá lớn, vẫn nhìn lên ánh trăng non trên bầu trời đêm, trong mắt vẫn không có tiêu cự, cả bức họa có một loại xinh đẹp dị dạng, giống như một bức tranh duy mỹ, thật sâu khắc trong đầu Phương Tranh, sống mãi không quên, nữ tử văn tĩnh mỹ lệ như vậy, vì sao nàng lại sinh tồn trong ổ sói thổ phỉ này, thậm chí còn làm đầu nhi của đám thổ phỉ hung hãn thị huyết kia? Nàng làm sao lãnh đạo bọn họ? Trong lòng nàng rốt cục có ưu sầu gì? Phương Tranh đối với nàng thật sự là hiếu kỳ.
Phương Tranh si ngốc nhìn bóng lưng mỹ nữ, môi mấp máy vài cái, rốt cục cũng mở miệng nói: “ Ai, đương gia.”
Mỹ nữ quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ý hỏi.
“ Ách, đêm khuya gió lạnh, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi.” Phương Tranh gãi gãi đầu, nhìn thấy dáng tươi cười như cảm ơn lộ ra trên mặt mỹ nữ, dáng tươi cười kiều mị lại loáng thoáng dưới ánh trăng, dường như một tầng sương mông lung, càng thêm làm lòng người mơ màng, Phương Tranh nhất thời như uống mật ngọt, như si như say, hắn cúi đầu, giống như một tiểu tử ngây thơ, xấu hổ nghiêng đi thân thể, ngại ngùng bổ sung một câu: “ Còn nữa, nửa đêm đừng mặc y phục màu đỏ, dễ chiêu dụ người…”
“ Sưu.” Một khối đá nhỏ bay vụt qua đầu Phương Tranh, Phương Tranh sợ đến hai chân mềm nhũn. Sắc mặt tái nhợt ôm đầu, thân hình hóa thành một đạo khói đen, nhanh chóng lủi trở vào gian nhà gỗ, đây không phải Hoa Thị đường cái tại kinh thành, đùa giỡn phụ nữ là phải trả giá đắt! Phương Tranh rốt cục hiểu rõ đạo lý này.
Mang đầy đầu óc nghi vấn, Phương Tranh nhanh chóng chui vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã buổi trưa, tên râu mép vội tới đưa bữa trưa cho Phương Tranh thì Phương Tranh mới lười biếng rời khỏi giường.
Không có nha hoàn chiếu cố, Phương đại thiếu gia không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tới bên giếng lấy nước rửa mặt, tên râu mép ở một bên nhếch miệng cười, ngây ngô nói: “ Người thành thị các ngươi thật là chú ý, ha ha, ngủ dậy còn đi rửa mặt.”
Phương Tranh ngây ra, sau đó ghê tởm liếc mắt nhìn tên râu mép, theo lời của hắn nói, không ngờ ở trong đám thổ phỉ này, không rửa mặt mới gọi là bình thường? Đám người không có vệ sinh!
Bên tai truyền đến một trận ồn ào, Phương Tranh đứng thẳng người lên nhìn tới thấy không ít thổ phỉ đang hướng gian nhà gỗ lớn nhất đi đến, Phương Tranh không giải thích được hỏi: “ Ai, bọn họ làm gì vậy?”
Tối hôm qua bọn họ uống rượu đến nửa đêm, chẳng lẽ hôm nay lại tiếp tục uống?
Tên râu mép nhìn lướt qua, cộc lốc nói: “ Đương gia triệu tập mọi người đến nghị sự, ha hả. Ngươi chậm rãi mà rửa, ta cũng đi xem.” Nói xong tên râu mép bỏ Phương Tranh một bên, thí điên thí điên chạy về hướng nhà gỗ.
Hừ! Đám người này cũng còn biết chuyện nghị sự này sao! Có việc họp mặt thương nghị, làn gió dân chủ lẽ nào từ trong một ổ cướp thời cổ đại thổi bay ra sao?
Phương Tranh cũng không kịp ăn, vội vã lau mặt, ở trong phòng bưng lên một chén canh, vừa uống vừa hướng nhà gỗ đi đến.
Tối hôm qua có được sự bảo chứng của nữ trùm thổ phỉ, Phương Tranh biết sự an toàn của mình tạm thời không sao, tuy nói không thể tùy tiện tán vương bá khí, ở chỗ này đi ngang, chí ít khi hắn đi dọc thì không ai dám tìm hắn phiền phức. Hơn nữa mình bị bắt cóc nguyên lai không xuất phát từ bổn ý của nữ trùm thổ phỉ, nghiêm ngặt mà nói, hiện tại hắn tạm thời có thân phận khách nhân ở trong ổ cướp này.

Nhà gỗ lớn ở trong ổ cướp là một nơi trung tâm của những nhà gỗ, chiếm diện tích khá lớn, tiền sảnh của gian nhà giống như một sân bóng rổ. Ở trong tiền sảnh còn có một bức họa không biết thuộc niên đại nào, bức tranh vẽ một vị nam tử trung niên cao lớn vạm vỡ, gương mặt khôi ngô, tay cầm một thanh đại đao, dùng chiêu thức “ Lực Phách Hoa Sơn” ra sức hướng phía trước chém xuống, gương mặt hiện lên một cỗ bá đạo hung hãn, tràn ngập khí thế.
Trong nhà gỗ đã đầy người, tiếng người ồn ào. Đếm sơ qua, đại khái khoảng hai trăm người, chúng thổ phỉ đang ngồi hoặc đứng, có người đang xua tay, phun nước bọt, còn chửi rủa, làm gian nhà vốn có chút ý tứ thanh nhã lại trở nên ô yên chướng khí. Rất giống một ngôi nhà hàng cao cấp bỗng nhiên phóng vào một đám rắn rết ăn phân mà sống, muốn buồn nôn bao nhiêu thì buồn nôn bấy nhiêu.
Phương Tranh chán ghét nhíu nhíu mày, hắn cũng không phải là một người yêu sạch sẽ, không tắm không thay y phục cũng là chuyện thường, nhưng hiện tại so sánh với đám người này, Phương đại thiếu gia rốt cục là một người yêu thích sạch sẽ đến biến thái.
Nữ trùm thổ phỉ lẳng lặng ngồi trên một cái ghế trước bức họa, nhắm mắt không nói, đôi mày cau lại, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện gì thật đáng ghét, đối với sự rầm rĩ chung quanh như mắt điếc tai ngơ. Nàng vẫn mặc trang phục màu đỏ sẫm, ở trong tiếng tận tình chửi rủa của đám thổ phỉ, nàng ôn nhu sàn nhược ngồi chỗ kia, tựa như một con cừu dịu ngoan đi nhầm chỗ, không cẩn thận lọt vào ổ sói lang, cả bức họa nhìn thật phi thường quỷ dị khó hiểu.
Phương Tranh cười, lười biếng dựa ngay cửa sảnh nhìn không chớp mắt, miệng vẫn húp canh, hăng hái nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt sắc kia. Hắn thực sự rất muốn biết, vị văn tĩnh ôn nhu nữ thổ phỉ đầu lĩnh này thế nào quản lý đám thủ hạ thổ phỉ kiệt ngao bất tuân.
Cơn nháo loạn trong phòng vẫn còn đang tiếp tục, đám thổ phỉ vốn vô tổ chức điển hình, chỉ cần lão đại không lên tiếng, bọn họ cũng không có giác ngộ làm một bảo bảo ngoan ngoãn.
Tiếng ồn ào làm đôi mắt nữ trùm thổ phỉ rốt cục mở ra, lẳng lặng quan sát cả đám thổ phỉ đang lớn tiếng chửi bậy trong phòng, đôi mắt xinh đẹp hơi sụp xuống, dáng dấp nhu nhược khả ái chọc người yêu thương vô hạn…
“ Câm miệng hết cho lão nương! Đám vương bát đản các ngươi! Con mẹ nó ai còn oa táo, lão nương bóp nát trứng *** của hắn!” Nữ trùm thổ phỉ triệt để biến thân, dung nhan tuyệt mỹ nhất thời đầy dữ tợn, ánh mắt nhìn chúng thổ phỉ hung ác độc địa dị thường, giống như một con cọp cái đang đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm một đám chó con đang lạnh run lên.
Như sấm sét trên vùng đất bằng phẳng, dường như đàn chim đang tranh cãi ầm ĩ trong rừng bỗng nhiên bạo phát ra một tiếng gầm to của sư tử, toàn bộ thổ phỉ trong phòng đều ngậm chặt miệng, một nơi đang tranh cãi ầm ĩ như chợ bán thức ăn thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Đám thổ phỉ vô luận là ngồi hay đứng bật người liền đoan trang thẳng lưng, hơn nữa trên mặt mỗi người đều duy trì thần tình nghiêm túc, giống như vốn vẫn là như vậy! Giống như tràng hội nghị cao cấp quân sự quyết định sinh tử của quốc gia vô cùng trang nghiêm túc mục.
“ Oa!”
Thanh âm duy nhất không hài hòa đến từ cửa tiền thính, bởi khiếp sợ với biểu hiện của nữ trùm thổ phỉ, trong miệng Phương Tranh đang ngậm một ngụm canh nóng cũng không nhịn được nữa, phù một tiếng phun hết ra ngoài.
Nàng này…phỏng chừng rất dễ câu thông với Trường Bình…Phương Tranh không biết nên khóc hay nên cười, mức nước chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển! Mức nước chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển thật lớn! Tối hôm qua nữ tử hai mắt hàm chứa nỗi sầu bi, văn văn tĩnh tĩnh tuyệt sắc mỹ nhân đi đâu rồi? Rốt cục người nào mới chân chính là nàng? Điều này cũng thật quá vô nghĩa đi a? Tựa như một nữ tử vùng sông nước Giang Nam dịu dàng, bàn tay nhẹ vươn, tinh tế gảy dây đàn cổ, sau đó bức hình ảnh duy mỹ kia dừng ở đó, nữ tử bỗng nhiên bật dậy, đưa tay hất bay đàn cổ, chụp lấy microphone, không ngờ cất tiếng hét nhạc pop rock, thử hỏi ai có thể chịu được sự trùng kích hoàn toàn tuyệt nhiên bất đồng đến như thế?
Phương Tranh thống khổ bưng trái tim, thật sâu thở dài: “ Đáng tiếc, quá đáng tiếc, con quỷ nhỏ đẹp đến như vậy không ngờ lại có bệnh tâm thần phân liệt…”
“ Con mẹ nó ai đang uống rượu bên ngoài? Lăn ra đây cho lão nương! Đám vương bát đản các ngươi, suốt ngày nếu không phải uống rượu thì chơi đàn bà, con mẹ nó sớm muộn gì cũng chết oan chết uổng!” Bên trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi giận dữ của nữ trùm thổ phỉ. Động tác chúng thổ phỉ nhất trí quay đầu nhìn ngoài phòng, ánh mắt bất thiện.

Ngay góc rẽ của hành lang ngoài phòng, Phương Tranh giật mình bưng chén canh, hai mắt có chút đăm đăm: “ Ta lại rước lấy tai họa nữa sao?”
Ở kiếp trước Phương Tranh có nghe nói qua về một chứng bệnh gọi là tinh thần phân liệt nhân cách, được phân biệt, đó là hai loại nhân cách hoàn toàn tương phản nhau, ở những thời gian khác nhau hay bị hoàn cảnh gì đó kích thích, tự nhiên sẽ bị chuyển đổi.
Tỷ như nói trắng ra ban ngày hắn là một kẻ tao nhã nho nhã, người người đều khen ngợi sự khiêm tốn của hắn, nhưng tới buổi tối lại biến thành một tên biến thái, chạy đi hiếp dâm phụ nữa, hơn nữa bệnh nhân căn bản không biết mình bị mắc bệnh nên đã làm gì cũng không biết, tình hình này có điểm giống như bị quỷ nhập thân.
Chẳng lẽ vị nữ trùm thổ phỉ xinh đẹp này cũng bị bệnh?
Tối hôm qua nói chuyện với nàng bên hồ, Phương Tranh có thể cảm giác được, nàng là một người phong mang nội liễm, lãnh tĩnh cơ trí, hơn nữa còn là một người từng được giáo dục, là một nữ nhân lãnh diễm tựa như u lan ưu cốc, cao ngạo thoát tục.
Mà hiện tại nữ trùm thổ phỉ đang ở trong phòng hô to gọi nhỏ, thô tục hết câu này đến câu khác, đem một đám thổ phỉ kiệt ngạo bất tuân đạp nát như con cháu, nhưng căn bản tìm không ra vị tuyệt sắc nữ tử ngồi bên hồ tối hôm qua có phần nào liên quan, hiện tại hiện ra trước mặt Phương Tranh, là một nữ đầu lĩnh thổ phỉ tôn trọng cường quyền và bạo lực, vô lý xúc phạm, một lời không hợp liền xông vào chém giết cho máu vương trong năm bước.
Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mình thật sự đụng phải một bệnh nhân có nhân cách phân liệt chứng như trong truyền thuyết? Nói như vậy, tình cảnh Phương Tranh lại bắt đầu không ổn, hắn vẫn nhớ kỹ tối hôm qua nữ thổ phỉ đáp ứng bảo hộ sự an toàn của hắn trong ổ cướp này, nhưng sự bảo chứng kia lại do một nhân cách khác chi phối thể xác. Hiện tại tới ban ngày, nhân cách lại bị chuyển đổi, ai biết bây giờ nàng còn nhớ tới lời đã hứa hay không? Vạn nhất người ta vốn không nhận ra hắn, ra lệnh một tiếng, hơn hai trăm tên thổ phỉ như sói như hổ trước mắt tuyệt đối sẽ không chút do dự biến mình thành thịt tương, thậm chí còn đem đi rửa sạch nấu thành thức ăn nhắm rượu.
Đương nhiên, lạc quan một chút mà nói, hiện tại nữ trùm thổ phỉ chỉ là đóng kịch giả trang làm ra vẻ ta đây, dù sao muốn cai trị một đám thổ phỉ dã man thô tục có vũ lực không thấp như thế, không có thủ đoạn sấm sét, nhân cách đặc biệt mị lực và tính cách đường hoàng ương ngạnh, thật rất khó đạt được uy tín trong bọn họ.
Hiện tại nữ trùm thổ phỉ đang chửi ầm lên, yêu cầu tên vương bát đản vừa phun “ rượu” lăn ra.
Không cần hoài nghi, tên đó chính là Phương Tranh.
Phương Tranh ngây ra giơ chén canh, trong ngực nghĩ cực kỳ ủy khuất. Ngươi nói ta uống ngụm canh thôi lại chọc phải ai vậy? Trong phòng nhiều người như vậy, nói phun nước bọt ngươi cũng mặc kệ, ta chỉ ở ngoài cửa phun ra một ngụm nho nhỏ mà thôi, có đáng đem ta ra bêu xấu vậy không? Hơn nữa ta cũng không phải là đồng bọn của các ngươi nha.
“ Ai đứng bên ngoài? Còn ngây ngốc không chịu lăn vào đây cho lão nương! Còn chậm chạp lão nương lột da của ngươi!” Tiếng kêu gào lần thứ hai truyền đến, lúc này trong ánh mắt đám thổ phỉ nhìn Phương Tranh không những hung ác độc địa còn mang theo vẻ hả hê.
Phương Tranh run run sợ hãi, người khác nói lột da cũng chỉ là một sự uy hiếp bé nhỏ không đáng kể. Nhưng đầu lĩnh thổ phỉ của ổ cướp nói sẽ lột da, hay nhất là nên xem những lời này là lời nói thật, nhìn qua như mỹ lệ xinh đẹp, kỳ thực con quỷ nhỏ độc ác này quả thật có khả năng làm được.
Phương Tranh kinh sợ vội nhanh nhẹn chen vào, trong miệng cao giọng ồn ào: “ Nữ đại vương, đừng động thủ, đừng động thủ! Là ta, là ta!”
Khi Phương Tranh đầy mồ hôi lạnh xuất hiện ngay trước mặt nữ trùm thổ phỉ, mang theo dáng tươi cười nịnh nọt, liên tục hướng nữ trùm thổ phỉ cúc cung chào, tựa như một tên Hán gian trong bộ phim điện ảnh.
Đôi mắt to mỹ lệ của nữ trùm thổ phỉ hơi khép lại, đánh giá Phương Tranh cẩn thận, trong ánh mắt mang theo ý tứ điều tra.
Trong lòng Phương Tranh căng thẳng, nguy rồi! Con quỷ nhỏ này đương nhiên chính là người có tâm thần phân liệt, buổi tối qua còn nhận thức ta, ban ngày không còn nhớ nữa. Vậy phải làm sao bây giờ? Đám thổ phỉ sẽ không giảng đạo lý với ngươi. Chính bọn nó làm nghề nghiệp khiến người rơi đầu, đối với chính tính mạng của bản thân còn không xem trọng, huống chi là tính mạng người khác? Theo biểu hiện không ôn nhu hiện tại của nàng ta mà xem, phỏng chừng tiếp theo sẽ ra lệnh cho đám thổ phỉ đem chính mình bắn dính lên tường.
Tình thế nguy cấp, Phương Tranh bất chấp nhiều hơn, nhanh miệng tự giới thiệu: “ Nữ đại vương, thỉnh cho phép tại hạ tự giới thiệu, bản thân họ Phương, là chữ phương của nghiêm chính, tên là Tiểu Ngũ, ha hả, là Phương Tiểu Ngũ, bình thường chỉ là một người không có tiền đồ, không có thân nhân, không có lão bà, quan trọng là…không có tiền. Xuất phát từ hiểu lầm nào đó, bất hạnh bị, ồ, sai rồi, may mắn, may mắn bị các ngươi tiếp lên núi du lãm tham quan, học tập kinh nghiệm quý giá của các vị, cạc cạc…”

“ Ân?” Nữ trùm thổ phỉ nghe vậy, đôi mày anh khí hơi cau lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Phương Tranh sợ đến muốn nhũn ra, vậy là sao? Con quỷ nhỏ này còn chưa nhớ được mình, theo bộ dáng này, hơn phân nửa là muốn trở mặt, rất khó tưởng tượng, một người nghiễm nhiên không nhớ chuyện buổi tối, buổi tối lại quên chuyện ban ngày, một nữ đầu lĩnh thổ phỉ, làm sao có bản lĩnh cai quản đám thổ phỉ, mặc cho nàng đánh mắng, nhưng đám thổ phỉ vẫn rất chịu phục, theo thế này thì uy tín của nàng còn rất cao trong đám thổ phỉ.
Nữ trùm thổ phỉ nhíu nhíu mày, thu hồi ánh mắt quan sát Phương Tranh, sau đó hung quang trong đôi mắt đẹp chợt lóe, chân ngọc thon dài mà hữu lực như thiểm điện đá lên mông Phương Tranh, Phương Tranh hoảng hốt thét lên, sắc mặt tái nhợt không dám phản kháng, thuận thế quỳ rạp dưới đất dù động cũng không dám động.
“ Con mẹ nó trí nhớ của ngươi có phải không tốt hay không?” Nữ thổ phỉ chỉ vào Phương Tranh đang giả chết trên mặt đất, tàn bạo nói.
Phương Tranh khóc không ra nước mắt, trí nhớ ta không tốt sao? Đám thổ phỉ này sao không nói lý vậy? Con mẹ nó ngươi quên lão tử, hiện tại lại mắng ta trí nhớ không tốt, mẹ nó! Thổ phỉ hay kích phỉ, ngươi đừng có đem nghề nghiệp sát nhân của ngươi ra để xem ai biết nói lý để phục người.
Nữ trùm thổ phỉ nói tiếp: “ Hôm qua buổi tối lão nương nói với ngươi thế nào? Cái tên Phương Tiểu Ngũ rõ là giả danh, con mẹ nó ngươi không ngờ dám dùng tên này hồ lộng lão nương, có phải nghĩ lão nương không thu thập được ngươi?”
Phương Tranh ngẩn người, sau đó trong lòng vui mừng, hắc, người đàn bà này cũng không có quên chuyện hôm qua!
Phương Tranh lăn lông lốc trên mặt đất nhanh chóng đứng lên, cao hứng nói: “ Ngươi còn nhớ rõ ta?”
Nữ trùm thổ phỉ ngẩn người, sau đó giận tím mặt, một cước lại đá Phương Tranh nằm úp sấp: “ Lão nương sao không nhớ rõ ngươi? Ngươi nghĩ lão nương bị choáng váng sao?”
Phương Tranh sợ đến run lên, nhanh đứng dậy, dịu ngoan nhu thuận đứng bên cạnh nữ trùm thổ phỉ, giống như một cây cỏ nhỏ đứng ẩn trong bóng ma của một nữ vương, nữ trùm thổ phỉ trừng mắt nhìn Phương Tranh, quát to: “ Nếu không phải tối hôm qua lão nương đáp ứng không hại tính mạng của ngươi, với tính tình của lão nương, hôm nay không điểm ngươi làm thiên đăng không được.”
“ Thiên đăng là gì” Phương Tranh tò mò định mở miệng hỏi, liền nhìn thấy ánh mắt hung ác độc địa của nữ trùm thổ phỉ, Phương Tranh bật người thức thời ngậm miệng lại.
Đám thổ phỉ trong tiền sảnh vừa nhìn tiếc mục ngược đãi, không khỏi hăng hái bừng bừng huýt sáo, còn có người vỗ đùi cười ha ha, phảng phất tiết mục rất buồn cười, đám người này trí não thật là thấp a.
“ Câm miệng hết cho lão nương, Hồ Lão Tam, ngươi cười lớn nhất, có đúng hay không cũng muốn nếm thử hai cước của lão nương?” Nữ trùm thổ phỉ giống như tiếng sấm mùa xuân, rống lớn.
Chúng thổ phỉ thoáng chốc an tĩnh lại, tiền sảnh trở nên lặng ngắt như tờ.
Lúc này, trong đám thổ phỉ có hai người trao đổi ánh mắt một chút, lập tức một người đứng lên nói: “ Đương gia, ngươi xuống núi mấy ngày nay, Dương đại đương gia của Nhị Long sơn phái người đến bái sơn.”
“ Dương Thuận Đức?” Đôi mắt to mỹ lệ của nữ trùm thổ phỉ lại hơi khép lại, hừ lạnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.