Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 261: Người văn hóa thường âm hiểm




Phương Tranh cùng Mập Mạp chính là học sinh của Minh Đạo Thư Viện cho nên hiện tại bọn hắn ở trước mặt Trần phu tử thì cũng chỉ dám dùng thân phận học sinh, chẳng quản hai vị học sinh này hiện giờ một người đã là hoàng thân tôn sư, người kia cũng danh chấn thiên hạ, quan lớn trong triều.
Cho nên khi Phương Tranh nhìn thấy Trần phu tử thì trong lòng không khỏi chột dạ.
Đương nhiên thời gian đi học trong thư viện hắn cũng không được tính là học sinh nổi bật gì, thậm chí ngay cả hoàng thượng hạ đạo thánh chỉ cũng đều phải nhờ người khác luận thành lời văn để hắn nghe có thể hiểu được. Càng quá phận chính là sau khi hắn nhậm chức quan, tức thì liền phủi mông tiêu sái rời khỏi thư viện, ngay cả một câu chào hỏi cũng chưa từng nghĩ đến.
Trần phu tử đứng ở trước mặt Phương Tranh, cười dài ngắm hắn. Thần thái trong ánh mắt vô cùng thưởng thức, tựa hồ như đang hoài niệm lại Phương Tranh năm đó thong dong giải đáp lại câu đối của hắn.
Trần phu tử mặc một bộ quần áo hơi cũ, đó là một bộ nho sam màu trắng, mái tóc tết sang hai bên sau đó dùng phương cân văn sĩ* buộc lên. Thời khắc này trên gương mặt lộ ra một nụ cười nho nhã, nhưng trong nụ cười hơi có vài phần tang thương, ưu sầu. (*: khăn vải)
Mập Mạp chứng kiến bộ dạng chột dạ của Phương Tranh, nhanh chóng tươi cười giải thích: “ Phương huynh, Trần phu tử tới đây không phải là bắt chúng ta tới thư viện đọc sách! Đó chính là do ta đặc biệt mời ngài tới quý phủ giúp ta bày mưu tính kế, ngươi chẳng phải vẫn nói nên biết quý trọng nhân tài hay sao? Trần phu tử chính là một đại nhân tài a!”
Trần phu tử khoát tay cười nói: “ Không dám không dám, kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, những bậc trí giả đại ẩn nhiều lắm, lão phu không dám nhận xằng hai chữ nhân tài. Nhưng cũng sẽ cố gắng vì Phúc vương và Phương đại nhân mà nghĩ ra một chút tiểu chủ ý, ha ha, không đáng giá một xu.”
Phương Tranh giật mình nguyên lai Mập Mạp đã thỉnh Trần phu tử đến quý phủ làm phụ tá, khó trách hắn lại hiểu lầm.
Trần phu tử nói xong liền cười dài nhìn Phương Tranh, chắp tay nói: “ Phương đại nhân, sở học đại thành, biệt lai vô dạng ư?”
Phương Tranh bị một kích trúng phải tim đen, nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản Trần phu tử thi lễ, cười khổ nói: “ Trần phu tử, ngài làm như thế không phải là muốn tát vào mặt học sinh hay sao? Nào có lão sư hướng học sinh thi lễ? Nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, thì cái đám ngôn quan ăn no rửng mỡ kia không biết sẽ dâng lên hoàng thượng bao nhiêu tấu chương để hạch tội ta à.”
Trần phu tử chứng kiến Phương Tranh hiện giờ thân ở trên địa vị cao, còn đối với hắn khách khí như thế, không khỏi càng thêm vui mừng, chậm rãi vuốt râu cười nói: “ Vậy ta cứ gọi thẳng tên của ngươi đi, Phương Tranh! Năm đó ta đã không nhìn lầm ngươi, quả nhiên ngươi không phải là vật trong ao!”
Phương Tranh cười nói: “ Đệ tử đương nhiên không phải là vật trong ao, vật trong ao đó chính là vương bát đản.”
Trần phu tử đổ mồ hôi: “….”
Mập Mạp cười nói: “ Phu tử đừng quản đến hắn, người này từ trước đến nay đều quen thói thành tính, nói cho sướng miệng đó mà.”
Trần phu tử mỉm cười nhìn hai người thanh niên trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần tự hào. Chớp mắt một cái, năm đó hai người còn đang nghịch ngợm gây chuyện trong thư viện, học tập bài vở đều không tinh, nhưng hiện giờ đã là hai đại nhân vật quyền thế ngập trời của Hoa triều, năm đó lúc giảng bài cho bọn hắn, chưa có từng nghĩ tới hai người sẽ có công danh như ngày hôm nay?
Chứng kiến Phúc vương cùng Phương Tranh, Trần phu tử hân thưởng không thôi, tức thì lớn tiếng nói: “ Tần Hoài phong trục ảnh.”
Mập Mạp cùng Phương Tranh nhìn nhau cười, đồng thành đáp: “ Kỹ viện lãng phiên thiên.”
Vế đối này chính là năm đó Phương Tranh buột miệng thốt lên, hiện giờ cả ba người ôn lại, sau một lúc hoài niệm không khỏi cười ha ha.
Thật lâu sau Trần phu tử thở dài một hơi cảm thán: “ Lúc hai người các ngươi tới thư viện nhập học, ta chưa từng nghĩ tới có ngày hôm nay! Không đơn giản, mọi chuyện đều không đơn giản a! Đặc biệt là Phương Tranh, nghe nói ngươi vì triều đình mà lập được không ít công lao, giải trừ cho dân chúng không ít tai họa, Hoa triều có ngươi cũng thật sự là may mắn!”

Phương Tranh khiêm tốn nói: “ Chuyện này chẳng đáng bao nhiêu, ha ha, đều dựa vào mọi người tương trợ, bằng không học sinh cũng không hoàn thành được sứ mệnh, bởi thế cho nên mới có câu một cánh én không thể làm nên mùa xuân, chúng nhân tề tựu nhất thời xuân ý mới viên mãn”
Trần phu tử mặt mày tối sầm, thở dài: “ Đáng tiếc học vấn vẫn không có một chút tiến bộ, thực bi ai à!”
Phương Tranh đỏ mặt: “ ….”
Ba người ngồi vào một chỗ, Mập Mạp chậm rãi giới thiệu về cuộc đời của Trần phu tử. Nguyên lai những năm trẻ tuổi Trần phu tử cư nhiên cũng đỗ tiến sĩ, sau đó vào triều làm quan nhưng bởi vì không quen xu nịnh thượng cấp, lại không nhịn được khi nhìn bè đảng của Phan thượng thư ở trong triều hung hăng ngang ngược, vì thế nổi giận mà từ quan, ẩn trong thư viện, cam tâm tình nguyện làm một lão sư bồi dưỡng các sĩ tử cho tương lai của Hoa triều.
Mập Mạp cũng vô tình trong một lần cùng đàm luận cùng Trần phu tử mà phát hiện ra hắn càng nói càng không tầm thường, hơn nữa đối với tình hình chính trị đương thời, trị quân, chế độ xã hội, dân sinh cùng rất nhiều chuyện trong thiên hạ, đều có những kiến giải độc đáo có thể áp dụng vào thực hành. Dưới tâm tình hớn hở, Mập Mạp liền ba lần đến nhà Trần phu tử, một mực khăng khăng thỉnh phu tử xuất sơn tương trợ. Một phần vì chính bản thân mình là học sinh của hắn, hơn nữa Trần phu tử có ấn tượng rất tốt đối với Phương Tranh cho nên liền đáp ứng tới Phúc vương phủ của Mập Mạp, tạm thời làm phụ tá giúp cho Mập Mạp mưu toan sách lược, đường đi nước bước.
Trần phu tử quay sang nhìn Phương Tranh cười nói: “ Sau khi bản thân ngươi có công danh trong người, ta luôn luôn âm thầm quan sát cử động cùng những khó khăn mà ngươi gặp phải. Những việc mà ngươi làm ta đều không ít lần đổ mồ hôi lạnh, nhìn chung tác phong hành sự của ngươi đều là trong hiểm cầu thắng, chuyện này không thể cứ mãi kéo dài như thế, kết cục sẽ bất hảo! Phương Tranh, ngươi thiếu mưu lược, thiếu dũng khí, nhưng không thể phủ nhận vận khí của ngươi thật sự quá tốt rồi, tốt đến mức khiến cho người ta phải ghen tị!”
Phương Tranh nhã nhặn cười đáp: “ Trần phu tử, ngài ngàn vạn lần đừng thổi phồng học sinh, nếu như cứ như thế học sinh sẽ kiêu ngạo thành tính mất!”
Hai người đầu đầy hắc tuyến, ngươi vận khí tốt mà thôi, đâu có khen ngươi a?
Trần phu tử lại quay sang nhìn Mập Mạp nói tiếp: “ Phúc vương, hiện giờ thế cục trong kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, nếu như bứt dây động rừng thì sẽ phải ra mặt chống đối lại thái tử. Bởi vậy cho nên chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, buổi lâm triều hôm nay Phương Tranh đã nói tốt cho thái tử, hắn làm như thế rất đúng, lúc này phải ổn định thái tử bằng không hôm nay trước mặt quần thần hắn bị bãi miễn, thái tử sẽ quyết tâm đánh liều, khởi binh bức hoàng đế thoái vị. Hiện giờ mọi sự tình còn chưa được an bài ổn thỏa, năng lực của các ngươi còn chưa đủ để đối kháng lại cường thế của thái tử. Từ trước đến nay hoàng thượng luôn có tầm nhìn xa trông rộng, ta không tài nào nghĩ được hôm nay như thế nào hắn lại kích động vội vàng quyết định bãi miễn thái tử như vậy đây?”
Phương Tranh hơi mấp máy miệng muốn nói đó là do mạng của hoàng thượng sắp không xong rồi. Trước khi hắn chết muốn đem hậu sự an bài cho thỏa đáng nên mới vội vàng như thế, nhưng suy ngẫm lại, vẫn là nhịn không thốt ra khỏi cửa miệng, loại chuyện tình này, tốt nhất không nên bàn luận đến.
Trần phu tử nói tiếp lời: “ Nếu muốn thuận lợi bãi miễn thái tử thì nhất định phải biết được thực lực của hắn có bao nhiêu cân lượng, sau đó đem vây cánh của hắn cắt bỏ. Ít nhất phải loại bỏ một đại bộ phận, như thế tương lại ở trong triều đình cân nhắc lại việc bãi miễn, Phúc vương cùng Phương Tranh hai người các ngươi mới có thể ung dung ứng biến. Cho nên theo ngu kiến của ta, cùng với ngồi mà đợi thì chúng ta sẽ tự thân vận động!”
“ Tự thân vận động?” Phương Tranh nghi hoặc nhìn Phu tử, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.
“ Được rồi, đó chính là chủ động xuất kích, chúng ta không thể ung dung ngồi chờ thái tử bố trí mai phục, nếu khi đó các ngươi mới đối kháng lại hắn, các ngươi liền trúng phải mưu kế trùng trùng cạm bẫy mà hắn đã giăng sẵn. Chỉ có cách thừa dịp hắn còn đang bố trí mai phục, chúng ta ra tay cho hắn một kích trí mạng, như thế đại sự trong tương lai mới có thể thành công.”
Phương Tranh nghi ngờ hỏi: “ Như thế nào mới có thể cho hắn một kích trí mạng đây?”
Trần phu tử cười cười, trong mắt hiện lên vài phần giảo hoạt: “ Cái mà thái tử toan tính đương nhiên chính là đế vị, nói một cách văn chương cho đơn giản hơn thì, thái tử cũng giống như một người đang bị bỏ đói, bỗng dưng có một mùi hương thơm xông vào trong mũi của hắn, coi như hắn biết đồ ăn này sẽ nguy hiểm đến tính mạng thì hắn vẫn sẽ liều mạng. Có đôi khi dục vọng của con người ta đối với một thứ gì đó quá mức mãnh liệt, thường thường sẽ đánh mất đi lí trí cùng phán đoán vốn có, đây cũng là cơ hội dành cho các ngươi.”
Phương Tranh tựa hồ như có linh cảm, “ Ý của ngài là muốn nói, dùng kế sách khiến cho hắn không đủ thời gian chuẩn bị, mà sơ suất bọc lộ ra thực lực của hắn? Phu tử, ngài nói có phải ý tứ này chăng?”
Trần phu tử giảo hoạt cười nói: “ Đây chính là ngươi nói, ta cái gì cũng chưa nói.”
Phương Tranh dần dần bừng tỉnh đại ngộ, nhìn vẻ mặt tươi cười thân thiện của Trần phu tử giống như bình thản không có việc gì, chậm rãi nhấp một ngụm trà, Phương Tranh nghiêng đầu nhìn Mập Mạp: “ Ài, ta phát hiện ra rằng Trần phu tử cũng không phải là cái hạng thiện tâm gì nha, người làm công tác văn hóa đều rất âm hiểm, ngươi cảm thấy thế nào?”

Mập Mạp đồng cảm gật đầu: “ Quá đúng! May mắn chúng ta không tính là người làm công tác văn hóa.”
Trần phu tử đang nâng chén trà trong tay bỗng nhiên khựng lại, sắc mặt đen thui tựa như than tổ ong. Hai tên học sinh hỗn đản này, các ngươi nói bậy chẳng lẽ không biết nhỏ giọng dùm một chút sao?
Nói chuyện một hồi cùng Trần phu tử, Phương Tranh cảm nận được mình có nhiều thu hoạch, nhiều ngày qua khổ não nhất thời đầu óc lâm vào bế tắc, khó trách Mập Mạp cung kính mời Trần phu tử đến nhà làm phụ tá, quả nhiên lão Trần có vài phần bản lãnh chân chính, tùy tiện nói một câu liền hóa giải được bản chất của sự kiện tranh quyền đoạt vị này.
Dục vọng! Chư vị hoàng tử tranh giành ngôi vị thái tử, nói đến cùng thì tất cả đều là do dục vọng cùng dã tâm sai khiến. Dục vọng có thể khiến cho một con người bước lên đỉnh phong cao nhất trên thế gian, nhưng cũng có thể đẩy người ta rơi xuống vực sâu vạn trượng, chỉ cần đem tâm lý này lợi dụng thích đáng, thái tử kì thực cũng không phải khó đối phó như tưởng tượng.
Nghĩ ra những trò phá hoại thì Phương Tranh vốn là một hảo thủ, hai mắt hắn chuyển động, nhất thời một cái ám chiêu vô cùng thiếu đạo đức dần dần lộ ra hình dáng ở trong lòng của hắn.
Đúng lúc này tấm bình phong bên trong nhã gian bất thình lình bị người mạnh mẽ đạp đổ, thanh âm rầm rầm dọa cho ba người nhảy dựng cả lên, Phương Tranh sợ tới mức thân ảnh rung lên một cái, theo bản năng chui xuống gầm bàn.
Sau khi cố gắng tự trấn định lại bản tâm, Phương Tranh cẩn thận nhìn ra, đã thấy đứng trước mặt có mười mấy gã gia đình nhà người ta, hùng hổ trừng mắt nhìn bọn hắn. Người đầu lĩnh chính là một nam một nữ, nam tử ước chừng khoảng hai mươi tuổi, thân mặc một chiếc trường sam màu đen, mắt sao mày kiếm, hơi có vài phần anh tuấn. Bất quá lúc này khuôn mặt anh tuấn của hắn đã vặn vẹo thành một đoàn, diện mạo dữ tợn tựa hồ như đang vô cùng tức giận.
Nữ tử niên kỉ ước chừng khoảng mười tám cái thanh xuân, bề ngoài cũng hơi có vài phần tư sắc, tuy nhiên xương gò má hơi cao, hơn nữa cặp môi quá mỏng, theo tướng mạo mà phán định, đây điển hình là cái tướng người chanh chua đanh đá.
“ Các ngươi xông vào đây làm chi?” Phương Tranh hoảng hốt nhìn mười mấy người mang ý đồ bất hảo mà đến, lắp bắp nói.
Nam tử đầu lĩnh quét mắt liếc ba người bọn hắn một cái, lạnh giọng nói: “ Mới vừa rồi ai đã đập lên vách bình phong, còn mắng chửi người ta? Đứng ra mau!”
Nhất thời Phương Tranh đã hiểu mọi chuyện, nguyên lai đôi cẩu nam nữ này vừa rồi chính là những người buông lời tâm tình ghê tởm ở bên kia tấm bình phong, thật sự tưởng rằng bọn họ thức thời bỏ đi. Nhưng không nghĩ ra gã nam tử này đại khái còn muốn biểu hiện một chút anh hùng khí khái của hắn ở trước mặt nữ tử, cho nên quay trở về dẫn thêm người đến giúp hắn báo thù.
“ Rốt cuộc người nào đã làm? Mau đứng ra đây cho lão tử! Con mẹ nó! Lão tử lớn như vậy còn chưa từng bị người nào mắng qua đâu.” Nam tử hùng hổ nói.
Phương Tranh cùng Mập Mạp phi thường ăn ý đồng loạt lắc đầu nguây nguẩy, bộ dạng tỏ vẻ mờ mịt không hiểu.
Hảo hán không màng cái thiệt thòi trước mắt, Mập Mạp nhận biết Phương Tranh đã lâu, sớm cũng học được đạo lí này từ trên người của hắn.
Ưu điểm phi thường biết thức thời.
“ Này, thị vệ của ngươi đâu?” Mập Mạp dịch gần lại bên cạnh Phương Tranh nhỏ giọng hỏi.
“ Đứng canh gác ở bên dưới lầu mà, thật kì quái, đám người này đi lên đây bằng cách nào? Sao đám thị vệ không ngăn cản bọn chúng? Uy, còn thị vệ của ngươi đâu?” Phương Tranh hỏi ngược lại.
Mập Mạp biểu tình đau khổ nói: “ Cũng đang ở dưới lầu đó, uy, vậy bây giờ phải làm sao? Xương cốt của ta mềm mại không đánh nhau được đâu!”

Phương Tranh trừng mắt lườm hắn một cái: “ Làm sao bây giờ? Trước tiên cứ đầu hàng đã, cái này còn phải hỏi ta nữa ư?”
Mập Mạp cả kinh: “ Ngươi là mệnh quan triều đình, còn ta đường đường là một vương gia, trước mặt bao nhiêu người như thế, bảo ta đi đầu hàng tiểu tử này sao? Mặc kệ! Ta tình nguyện bị bọn chúng đánh chết!”
Phương Tranh bất hảo liếc mắt nhìn Trần phu tử, cười hắc hắc nói: “ Nếu không….Trước hết lão sư giúp chúng ta ra mặt đầu hàng, còn ta sẽ chạy xuống tìm viện binh, ta cảm nhận được bọn chúng sẽ không dám đánh ngài.”
Mập Mạp lẳng lặng cầu trời khấn phật.
Gã nam tử chứng kiến hai người Phương Tranh cùng Mập Mạp dường như không có chuyện gì, ngồi một bên tự lo nói chuyện phiếm, tựa hồ không đưa hắn để vào trong mắt, không khỏi giận dữ vung tay lên, tức thì đám gia đinh bước tới động thủ.
“ Chậm đã! Các ngươi là ai? Dưới chân thiên tử mà dám dung túng cho gia nô hành hung, còn có vương pháp nữa hay không?” Trần phu tử nhịn không được bước lên phía trước, nghiêm mặt quát.
Phương Tranh thở dài cảm thán, tức thì cùng gã nam tử kia đồng thanh hừ lạnh một tiếng, cư nhiên hung hăng càn quấy giống nhau nói: “ Vương pháp ư? Ta chính là vương pháp!”
Quả nhiên là kì tích, hai người đồng thanh dị khẩu, hơn nữa từng câu từng chữ lại giống y chang nhau, ngữ khí đều một bộ dạng ngang ngược như đúc.
Phương Tranh vừa dứt lời liền sầm mặt xuống, bước nhanh đến bên cạnh Trần phu tử, vu khống nói: “ Phu tử, nghe được không? Nghe được không? Gã này chính là người ăn chơi trác táng nổi tiếng nhất kinh thành đó a!”
Trần phu tử ngạc nhiên, Mập Mạp ngạc nhiên, tất cả mọi người cũng đều ngạc nhiên! Gã nam tử bị Phương Tranh giỡn mặt như thế, nhất thời nộ khí trùng thiên, phẫn hận nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, ánh mắt tựa hồ như muốn phún ra lửa, khàn giọng quát lớn: “ Người đâu! Đem tên tiểu tử này phế đi cho lão tử!”
Phương Tranh kinh hãi giống như con gái nhà lành bị lưu manh quấy rối tình dục, hai tay che ngực hét lớn: “ Các ngươi muốn làm gì?”
Đám ác bộc nhe răng cười bước lên bao vây chung quanh hắn, Phương Tranh quát lớn: “ Chậm đã!”
Gã nam tử bước lên phía trước đem nữ tử bên cạnh ôm vào trong ngực, đắc chí hừ lạnh nói: “ Như thế nào? Còn muốn để lại di ngôn hay sao?”
Con mẹ nó, tên gia hỏa này bộ dạng tiểu nhân đắc chí thật đáng hận! Quả nhiên cùng lão tử giống nhau như đúc.
Phương Tranh âm thầm cắn răng, tức thì nghiêm mặt giảng giải đạo lí: “ Hiện giờ đang trong thời thịnh, càn khôn sáng sủa, có chuyện gì mà không thể đàm phán được cơ chứ! Đâu cần phải đánh đánh giết giết ngươi sống ta chết….” Lời còn chưa dứt Phương Tranh liền phát động chiêu thức đánh lén đê tiện, bất thình lình hung hăng đá một cước vào phía bụng của gã nam tử, chỉ nghe một tiếng hét thảm niên vang lên, thân ảnh của gã nam tử kia tựa như một con diều đứt dây, bay thẳng ra bên ngoài một trượng, miệng sùi bọt mép nằm thẳng cẳng ở trên mặt đất.
Phương Tranh thỏa mãn tâm nguyện thu hồi cước thối, trong đầu nhớ lại kiếp trước mình có xem một bộ phim “ Đông Thành Tây Tựu”. Khi Hồng Thất Công luận võ cùng Âu Dương Phong đã từng nói một câu kinh điển “ Ta đã lâu không có đá sảng khoái như vậy rồi!” Đám gia đinh bỗng nhiên thấy chủ tử của mình bị tập kích, nhất thời kinh hoảng không nói hai lời liền xông lên. (*: Bộ phim Đông Thành Tây Tựu rất hài khuyên các bạn nên xem, cười vỡ bụng mất. Mình còn nhớ HTC hấp diêm ADP, hấp xong hắn nói một câu như trên, theo nghĩa bóng. Có các loại võ công hài vãi như Kiếm Pháp Đá Lông Nheo, Tình Ý Triền Miên Đao, Chưởng Pháp Lửa Gần Rơm.)
Phương Tranh quát lớn một tiếng, đem chén trà trên bàn ném ra bên ngoài cửa sổ quăng xuống dưới lầu, đang lúc mọi người bị phân tâm, tức thì hắn anh dũng chạy trối chết.
Mười mấy gã gia đinh truy hắn như đuổi thỏ, chạy khắp chung quanh trà lâu đuổi bắt Phương Tranh, đáng tiếc luận công phu chạy trối chết thì Phương Tranh hơi có vài phần hỏa hầu. Đám gia đinh đuổi theo hắn nửa ngày ngay cả một cái góc áo của hắn cũng chưa chạm vào được. Ngược lại mọi thứ chung quanh rơi vào tình trạng đổ nát thảm thương, chưởng quỹ cùng những vị khách nhân ôm đầu phóng nhanh đi xuống lầu.
Mập Mạp và Trần phu tử gấp đến mức chuyển loạn thành vòng tròn, hiện tại chỉ biết đứng nhìn về phía cầu thang, trong lòng thầm tự hỏi không biết đám thị vệ kia đang làm cái gì? Như thế nào còn chưa lên đây?
Đám gia đinh chứng kiến Phương Tranh ra tay đánh lén chủ tử của mình, mà chính hắn lại không một chút hao tổn gì cả, còn đang ôm đầu chạy loạn chung quanh trà lầu, không khỏi tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, đang muốn tiếp tục truy sát, nhưng lúc này chỉ nghe từ cầu thang truyền đến một trận thanh âm huyên náo. Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, nhất thời đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc đám thị vệ đã lên tới rồi.
Sau khi đám thị vệ bước lên lầu, phát hiện Phương đại nhân đang bị người truy sát ngay trong trà lầu, không khỏi vừa giận vừa sợ. Đám thị vệ khẩn trương quát lớn một tiếng, phóng tới nhóm gia đinh ác bộc mà loạn đả quyền cước, chỉ trong nháy mắt công phu hơn mười mấy tên gia đinh ác bộc liền nằm dài đo ván ở trên mặt đất.

Đám thị vệ thần tình hổ thẹn bước lên trước mặt Phương Tranh ôm quyền nói: “ Đại nhân thứ tội, thuộc hạ đã chậm trễ khiến cho đại nhân hoảng sợ!” Mập Mạp cùng Trần phu tử cũng nhanh chóng bước lại gần, quan tâm hỏi: “ Ngươi không sao đó chứ?”
Phương Tranh lắc đầu, sắc mặt đã trở nên xanh mét, mẹ nó! Gã gia hỏa này cư nhiên hại lão tử lại phải chạy trối chết thêm một lần nữa, thực mất mặt, thù này không báo thì không phải hảo hán!
Gã nam tử vẫn quỳ rạp ở trên mặt đất, nữ tử bên cạnh lo sợ không yên phe phẩy hắn, biểu tình có chút hốt hoảng.
Phương Tranh tiêu sái bước đến trước mặt gã nam tử, ngồi xổm xuống vỗ vào mặt của hắn nói: “ Này, này! Tỉnh tỉnh! Sàn nhà lạnh lắm, không cẩn thận sẽ bị cảm mạo a!” Thực ra mà nói thì gã nam tử kia sớm đã tỉnh rồi, một cước của Phương Tranh mặc dù ngoan độc, nhưng bế khí trong chốc lát thì hồn cũng quay trở về, lại chứng kiến gia đinh của mình bị đám thị vệ phục sức cấm quân thu thập sạch sẽ, nhất thời sợ hãi tiếp tục nhắm chặt hai mắt giả vờ nằm chết ở trên sàn nhà. Phương Tranh thấy nhịp hô hấp của hắn đều đặn, huyệt thái dương còn đọng mồ hôi, mi mắt mặc dù đã nhắm chặt nhưng vẫn còn đang rung động nhẹ nhàng, Phương Tranh trong lòng cười lạnh, cái trò này lão tử chơi qua đã không biết bao nhiêu lần! Luận giả chết thì lão tử còn là tổ tông của ngươi!
Hắn chậm rãi ghé sát vào bên tai của gã nam tử nhẹ nhàng nói: “ Ngươi còn…giả chết với lão tử, cẩn thận ta đem ngươi lột sạch quần áo, dùng tiểu đao khắc ba chữ đại vương bát đản lên mông của ngươi, ngươi có tin hay không?”
Gã nam tử bị dọa, thân mình run lên giống như một con tiểu miêu bị người ta giẫm phải đuôi, diễn cảm đã hoàn toàn không còn một chút hung hăng như trước nữa, ngữ khí nức nở nói: “ Ngươi còn muốn thế nào a? Đánh cũng đánh rồi, chẳng lẽ còn muốn ta bồi thường tiền sao?”
Phương Tranh nghe vậy nhãn tình rực sáng, còn chưa nghĩ thông nên xử trí hắn như thế nào, vậy mà gã phá gia chi tử này đã nghĩ hộ!
“ Vị lão bản này họ gì nha?” Phương Tranh cười hiền lành tựa như thiên sứ giáng trần.
Gã nam tử buồn rười rượi nói: “ Ta gọi là Đỗ Tuyên, phụ thân ta là Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân.”
“ Nhi tử bảo bối?” Phương Tranh mừng rỡ, này chỉ có dê béo mới tươi như thế này nha! Hơn nữa chính hắn còn chủ động dâng tới miệng, nếu không hung hăng chém hắn một đao thì thực sự có lỗi với lão thiên gia đã khổ tâm an bài a?
Sau khi Đỗ Tuyên nhắc đến phụ thân của hắn, bỗng nhiên ngẩn người, tiếp theo ngữ khí lại trở nên cuồng vọng: “ Đúng vậy! Phụ thân của ta chính là Hộ Bộ thượng thư, các ngươi dám đánh ta quả thật không muốn sống nữa rồi?”
Phương Tranh mỉm cười thần sắc như thường, đột nhiên tát một cái vào mặt của Đỗ Tuyên, điềm nhiên nói: “ Đỗ công tử, ngươi có phải còn chưa hiểu rõ tình huống hiện giờ của chính mình? Có cần ta nhắc nhở ngươi thêm một chút nữa hay không?”
Đỗ Tuyên bị một cái tát này làm cho tỉnh mộng, nhiều năm hoành hành tại kinh thành thế nhưng lần đầu tiên phát hiện ra danh đầu của lão cha không có dùng được, hắn ôm quai hàm, biểu tình dường như không biết phải làm sao.
Phương Tranh chứng kiến một cái tát thu được hiệu quả như mong muốn, vì thế biểu tình không còn như muốn ăn tươi nuốt nữa! Nở ra một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt: “ Đỗ công tử, xem ra ngươi cũng đã hiểu được tình huống của chính mình, tốt lắm, kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt! Đỗ công tử nhất biểu nhân tài, vừa nhìn cũng biết là một cái đại tuấn kiệt trong kinh thành a!”
Đỗ Tuyên bưng quai hàm, kinh ngạc nhìn Phương Tranh, ngập ngừng hỏi: “ Ngươi…Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Nghe được danh đầu Hộ Bộ thượng thư lại không hề có một chút sợ hãi, không coi lão cha của hắn để vào trong mắt, những người trước mặt này thân phận khẳng định là không đơn giản. Đỗ Tuyên trong lòng mơ hồ dâng lên một loại dự cảm, chuyện ngày hôm nay, có phải hay không đã mang phiền toái đến cho lão cha?
Phương Tranh vui mừng tươi cười vỗ lên bả vai của Đỗ Tuyên, thân thiết nói: “ Cuối cùng chúng ta nói vào trọng điểm…Khụ khụ….Tự giới thiệu một chút, bổn nhân tên là Phương Tranh, ngươi hẳn đã từng nghe nói qua đi?”
Nhìn sắc mặt của Đỗ Tuyên giờ phút này đã trắng bệch giống như xác chết trôi, Phương Tranh nhiệt tình chỉ vào Mập Mạp đứng ở bên cạnh, nói tiếp: “ Vị ục ịch phúc hậu này chính là Mập Mạp, ân, ha ha…. Là Phúc vương điện hạ đương triều, đệ tứ hoàng tử! Còn bên cạnh hắn nhìn cái người trung niên phiêu dật xuất trần kia, đó chính là ân sư thụ nghiệp của ta cùng Phúc vương điện hạ!”
Đỗ Tuyên càng nghe sắc mặt càng thêm tái nhợt, cuối cùng đã muốn vô lực nằm bệt trên sàn nhà, rên rỉ một tiếng.
Phương Tranh cười híp mắt nhìn Đỗ Tuyên giơ ngón tay cái lên, khoa trương nói: “ Con mẹ ngươi dám nhảy lên đè đầu cưỡi cổ chúng ta, xem ra ở nhà Đỗ thượng thư mỗi ngày đều cho ngươi ăn gan báo tim hổ đi? Đỗ Tuyên….Ngươi bị phiền toái, phụ thân của ngươi cũng phiền toái, cả nhà của người đều phiền toái….Ài, ngươi muốn song phương chúng ta tính toán chuyện này như thế nào?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.