Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 265: Trọng chấn phu cương




*: Chấn chỉnh lại đạo làm chồng
Phương Tranh và Mập Mạp cùng nhìn đối phương, tràn ngập vẻ không dám tin tưởng và sợ hãi.
Trường Bình, nàng làm sao tìm tới đây được?
Lần này thật là muốn lấy mạng, Phương Tranh cảm giác bắp chân mình khẽ run.
Bên ngoài hoa thuyền, tiếng gọi của Trường Bình còn đang tiếp tục.
“ Hỗn đản họ Phương! Ngươi không có lương tâm, trong nhà nhiều lão bà như vậy, ngươi lại còn đi ra ngoài uống rượu hoa, lương tâm của ngươi bị chó ăn? Lập tức buông hồ ly tinh ngươi ôm trong lòng xuống, lăn ra đây cho lão nương!”
Gương mặt Phương Tranh nhất thời suy sụp, vô ý thức hô: “ Oan uổng! Trong lòng ta đâu có hồ ly tinh, thật ra ta cũng muốn, nhưng còn chưa kịp làm nha.”
Trên gương mặt mập phì phì của Mập Mạp đã toát ra mồ hôi lạnh, giậm chân vội la lên: “ Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“ Thảm rồi thảm rồi, vợ cả lại chạy tới bắt kẻ thông dâm!” Phương Tranh gấp đến độ giơ chân, di? Vì sao nói “lại”?
Thị vệ tùy thân của Phương Tranh lại động thân ra, ôm quyền nghiêm nghị nói: “ Phương thiếu gia, trước tiên nên lui, thuộc hạ nguyện chống đối một trận, cùng các nàng hợp lại cá chết lưới rách, vì thiếu gia tranh thủ thời gian.”
“ Thối lắm!” Phương Tranh giơ chân mắng: “ Đó là lão bà của ta! Ngươi hợp lại cá chết lưới rách, đánh phá hủy lão bà của ta ngươi đền sao?”
“ Nếu không, chúng ta nhảy sông chạy?” Một gã thị vệ cẩn cẩn thận thận nói.
“ Ý kiến hay!” Phương Tranh vỗ vai hắn lớn tiếng khen: “ Biết lão tử không biết bơi lội, còn ra loại chủ ý ngu ngốc này, ngươi muốn hại chết lão tử?”
“ Họ Phương kia! Ngươi còn chưa cút đi ra, lão nương sẽ phóng hỏa đốt thuyền!” Thanh âm Trường Bình càng ngày càng tức giận.
“ Phóng hỏa đốt thuyền?” Mọi người trong phòng nhất thời nóng nảy, nhìn trái nhìn phải, lên tiếng nói: “ Ai là họ Phương? Nhanh đi ra ngoài! Lão bà ngươi ghen là chuyện nhà của ngươi, đừng liên lụy chúng ta được không?”
“ Đó rốt cục là lão bà của ai nha? Dẫn theo mấy trăm người tới bắt gian, tràng diện thật là to lớn.”
“ Ghen lại đến mức này, coi như là chưa từng có ai.”
Phương Tranh đỡ trán rên rỉ một tiếng, thần tình thống khổ không gì sánh được.
Mập Mạp vẻ mặt cầu xin nói: “ Phương huynh, đều là ta không tốt, là ta liên lụy cho ngươi, ta đi ra ngoài nói rõ với Mật nhi, hôm nay ngươi chỉ thuần túy đến đây giúp ta thôi.”
“ Thôi đi, chúng ta đều ngồi trên thuyền hoa, ngươi nghĩ nàng sẽ tin tưởng sao?”
Lúc này Liễu mụ mụ đứng một bên thấp giọng nói: “ Vị nữ anh hùng bên ngoài thuyền là nương tử của ngài sao?”
Phương Tranh khóc không ra nước mắt, nghe người ta tôn xưng lão bà mình là nữ anh hùng.
Liễu mụ mụ cười nói: “ Công tử chớ vội, loại chuyện phu nhân ghen tuông tìm tận cửa, thuyền hoa chúng ta gặp qua không ít, cho nên thuyền hoa chúng ta cố ý giúp cho những ai sợ vợ, khái, cấp cho khách nhân có lòng tôn kính nương tử chuẩn bị một thuyền nhẹ, đặt ngay phía đuôi thuyền, ta gọi người hạ xuống, hai vị công tử lặng lẽ tiêu sái sẽ không còn việc gì nữa.”
Phương Tranh vui mừng quá đỗi, cầm lấy bàn tay Liễu mụ mụ sờ soạn mò mẫm: “ Đáng yêu quá.”
Tình huống khẩn cấp, Trường Bình sắp sửa dẫn người xông lên thuyền hoa, vì vậy Liễu mụ mụ liền dẫn một đám tàn binh bại tướng đang thần sắc lo sợ bất an, giống như nếm mùi thất bại bị địch nhân vây truy chặn đường, vội vã hướng đuôi thuyền hoa đi đến.
Đuôi thuyền quả nhiên có một thuyền nhỏ, dùng dây thừng cột vào mép thuyền hoa, vừa lúc đủ chở mười người, tính luôn nhóm thị vệ cũng vừa đủ chỗ.
Phương Tranh vui mừng, nhanh bước xuống, ai biết lúc này Mập Mạp kéo hắn lại, thần sắc lo lắng mà xấu hổ, còn không ngừng nhìn Niểu Niểu cô nương.
Phương Tranh ngẩn người, lập tức hiểu được.

Kháo! Đã đến thời gian mấu chốt, con mẹ nó sắc tâm không thay đổi, tử Mập Mạp hết cứu!
“ Liễu mụ mụ, mau tới mau tới! Khế ước bán mình của Niểu Niểu đâu? Nhanh móc ra, chuộc thân bao nhiêu bạc? Cái gì? Một vạn lượng? Sao ngươi không đi cướp đi? Được rồi, nể mặt hôm nay ngươi cứu ta một mạng, ta không trả giá với ngươi, một vạn lượng, ngươi thu đi, các đồng chí, biến ngay! Niểu Niểu cô nương, mau lên thuyền, cùng nhau đi!”
Mười người ngồi trên thuyền nhỏ, người chèo thuyền của thuyền hoa đồng lực chậm rãi buông dây thừng, thuyền nhỏ chậm rãi hạ xuống mặt sông.
Phương Tranh mang theo tâm tình lo sợ bất an ngồi trên thuyền nhỏ, nhìn Liễu mụ mụ đứng ở đuôi thuyền hoa nhìn theo, trong đầu Phương Tranh chẳng hiểu sao bỗng nhiên hiện ra tình cảnh trên tàu Titanic.
“ Jack, anh chạy mau đi! Đừng lo cho em.”
“ Úc, Rose! Anh sẽ không rời khỏi em.”
“ Jack, em yêu anh!”
“ Rose! Em phải sống đến tám mươi tuổi, sinh rất nhiều rất nhiều tiểu vương bát đản.”
Tình cảnh trước mắt, thật giống bộ sử thi ái tình…
Trên mặt Phương Tranh lộ ra dáng tươi cười hồi ức, kìm lòng không được hướng Liễu mụ mụ trên thuyền hoa vươn hai tay: “ Rose, nàng nhảy, ta cũng nhảy.”
“ Phương huynh!” Mập Mạp gọi tỉnh Phương Tranh, nghi hoặc nhìn hắn: “ Cái gì nhục ti? Ngươi đói bụng?”
“ A? Khái khái, không có gì.”
Rất xa, tiếng kêu gào của Trường Bình còn đang tiếp tục ngay cạnh hoa thuyền.
“ Họ Phương kia! Lão nương cho ngươi thêm thời gian một nén nhang, nếu không ra, lão nương thật sẽ phóng hỏa đốt thuyền!”
Nghĩ đến thần không biết quỷ không hay dưới mí mắt Trường Bình tránh được một kiếp, Phương Tranh vạn phần đắc ý, không khỏi vui vẻ cười ha ha.
Lão bà ngươi có Trương Lương, lão công ta có kế, phu thê chúng ta là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Mọi người ngồi trên thuyền nhỏ cập vào bờ, bờ sông Tần Hoài lả tả vài ngọn đèn dầu, dưới ngọn đèn yếu ớt, Phương Tranh lơ đãng nhìn thấy, khóe miệng Niểu Niểu bỗng nhiên xẹt qua vài phần cười nhạt, băng hàn thấu xương.
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Trường Bình dẫn đám nữ hầu vệ của nàng vây quanh bên cạnh thuyền hoa, chờ Phương Tranh chủ động lăn ra đầu thú. Nhưng đoàn người của Phương Tranh và Mập Mạp cũng đã ngồi thuyền nhỏ cập vào bờ.
Sau khi lên bờ, Phương Tranh và Mập Mạp nắm tay nói lời từ biệt, hai người đều có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
“ Phương huynh, nhanh chân về phủ, làm bộ chuyện gì cũng không biết, lần này nhất định phải chấn chấn phu cương, Mật nhi càng nháo càng kỳ cục quá!” Anh vợ tình thân ý thiết, khuyến khích.
“ Yên tâm! Thu thập không chết nàng!” Phương muội phu nghiến răng nghiến lợi đáp lại.
Nghiêng đầu nhìn thần sắc hờ hững của Niểu Niểu, thấy dáng dấp ý loạn tình mê của Mập Mạp, Phương Tranh mấp máy môi, rốt cục im lặng.
Mập Mạp đầy cõi lòng hưng phấn dắt Niểu Niểu quay về phủ, Phương Tranh nhìn bóng lưng mừng rỡ của hắn, lắc đầu thở dài.
Cô nương này, rất có vấn đề.
Mang theo một đám thị vệ sốt ruột vội vàng trở lại trong phủ, Trường Bình còn chưa trở về.
Phương Tranh vào tiểu viện của mình, hướng sương phòng bên trái tiểu viện vỗ vỗ tay, bóng người chớp động, một thuộc hạ Ảnh Tử xuất hiện ở trước mặt hắn.

“ Ngươi đi tra xét hai người.” Phương Tranh nhàn nhạt phân phó.
“ Dạ.”
“ Một người là nữ tử trẻ tuổi mà hôm nay Phúc Vương điện hạ mang về phủ, tên là Niểu Niểu, thăm dò toàn bộ gốc gác của nàng cho ta. Người thứ hai là ở trên Bồng Lai tiên thuyền trên sông Tần Hoài, gọi là Liễu mụ mụ, hai người này có điểm không thích hợp, dặn dò xuống phía dưới, nội trong thời gian ngắn nhất phải tra ra tin tức cho ta.”
Thuộc hạ cung kính lĩnh mệnh, bóng người chợt lóe, mất đi tung tích.
Phương Tranh ngồi trên ghế thái sư trong phòng ngủ, nặng nề thở dài.
Thời kỳ then chốt tranh vị này, lại có một nữ tử xuất hiện thật kỳ lạ, lại còn để Mập Mạp khăng khăng thích nàng ta, sau đó vị Liễu mụ mụ kia lại giả vờ cản trở, muốn câu dẫn khẩu vị, Phương Tranh chỉ thoáng cường thế một chút, nàng ta liền làm như biết thời biết thế, đồng ý cho Niểu Niểu chuộc thân, nhượng Mập Mạp mang Niểu Niểu về phủ, tất cả nhìn như hợp lý, rồi lại lộ ra một cỗ vị đạo quỷ dị, quay đầu ngẫm lại, càng nghĩ càng cảm thấy đó là một cái tròng đã được an bài từ trước, chờ hắn và Mập Mạp ngu ngốc hồ hồ chui đầu vào.
Đối phương là ai? An bài nữ nhân này tiếp cận Mập Mạp có mưu đồ gì?
Đèn đỏ cảnh giác trong lòng của Phương Tranh sáng lên, trong đầu bất chợt hiện lên một câu: “ Nữ nhân này không phải người tầm thường!”
Đang ngơ ngẩn xuất thần suy ngẫm sự tình, chợt nghe người hầu vào bẩm báo nói thiếu phu nhân đã trở lại.
Phương Tranh giật mình, tiếp theo ngửa mặt lên trời cười to: “ Người đâu! Mau đem chiến bào cho bổn tướng!”
“ Thiếu gia muốn đi quân doanh?” Gã người hầu tò mò hỏi.
“ Sai! Hôm nay bổn tướng phải trọng chấn phu cương!” Trong mắt của Phương Tranh bắn ra sát khí, dám mang vài trăm nữ binh thị vệ bức ta xuống thuyền, hại bổn tướng quân chật vật chạy trối chết, thật sự mất hết thể diện, hôm nay như thế nào cũng phải đem tiểu ni tử này treo ngược lên đánh vào mông, hảo hảo dạy cho nàng biết cái gì gọi là đạo làm chồng.
Phương Tranh hổ thể chuyển động, vương bá chi khí lan tỏa ra bốn phương tám hướng, nhất thời đám người hầu miệng câm như hến.
Tốt lắm! Hiệu quả đúng như ta mong muốn, Phương Tranh đối với phản ứng của đám người hầu rất hài lòng.
“ Đi truyền thiếu phu nhân mau chóng tới đây gặp ta!” Phương Tranh nghiêm mặt, đại mã kim đao dạng chân ngồi ở trên ghế thái sư, tựa hồ như đại tướng quân đang ngồi trong trướng soái, khí thế mười phần ra lệnh.
Đám người hầu quái dị nhìn Phương đại tướng quân, sợ hãi nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Phương Tranh mặt tĩnh như hồ nước, sống lưng dựng thẳng, hai mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm ra cửa.
Một chung trà, hai chung trà, ba chung trà….
Như thế nào còn chưa tới?
Ai nha, sống lưng mỏi muốn chết, trước tiên thả lỏng một chút, đợi lát nữa tiếp tục tán ra bá vương chi khí.
“ Thiếu gia thiếu gia! Thiếu phu nhân hiện tại bề bộn nhiều việc, người có lệnh cần ngài đi tới tiền sảnh một chuyến.” Gã người hầu xuất hiện ở cửa, thở hồng hộc nói.
“ Cái gì?” Phương Tranh hai mắt trợn ngược, tựa hồ như không dám tin, lớn tiếng quát: “ Thật quá lắm rồi! Há lại có đạo lí lão bà không nghe lời lão công? Có còn quy củ phép tắc hay không?”
Người hầu chứng kiến Phương Tranh lại tản mát ra bá vương chi khí liền sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, nghiêng ngả lảo đảo xoay người chuẩn bị quay về hồi báo.
“ Chậm đã! Quay lại!”
Gã người hầu cung kính khom lưng.
“ Ở tiền sảnh phải không? Được, để lão tử đi.”

Gã người hầu ngạc nhiên: “ Không phải thiếu gia nói rằng sẽ không đi sao?”
“ Ta..Ta đi tìm nàng phân xử!” Phương Tranh thẹn quá hóa giận.
Trong tiền sảnh, Trường Bình đang đi qua đi lại, bộ dạng nôn nóng dị thường.
Phương Tranh nâng cao lồng ngực, lãnh diện vô tình, dùng xu thế phong quyển tàn vân cuốn thẳng vào trước sảnh, đập vào trong tầm mắt đó chính là hoa dung nổi giận đùng đùng của Trường Bình.
Hừ hừ, cái đồ tiểu ni tử mà, xem ta như thế nào trọng chấn phu cương, Phương Tranh mày kiếm dựng ngược, lạnh lùng nghiêm mặt.
“ Ngươi vừa rồi đã đi đâu vậy?” Trường Bình chứng kiến Phương Tranh đã đến liền trực tiếp hỏi, ngữ khí vô cùng bất hảo.
“Hả?” Khí thế mới nổi lên nhất thời trôi sạch đi đâu không còn thấy tăm hơi bóng dáng, Phương Tranh suy sụp lắp bắp nói: “ Ta….Vừa rồi….Ta cùng Phúc vương ca ca ngươi đi tới một chỗ.”
Trường Bình hơi nheo đôi mắt xinh đẹp lại, hừ một tiếng nói: “ Vừa rồi ngươi cùng ca ca ta đi tới chỗ nào?”
“ Ta….Chúng ta cùng nhau ngồi uống trà, thương nghị chuyện quốc gia đại sự.” Phương Tranh anh hùng nhụt chí đáp.
“ Nói trọng điểm! Mới rồi các ngươi đã ở chỗ nào?” Trường Bình nghiến răng nghiến lợi.
“ Ở một địa phương rất xa xôi và thần bí…” Thanh âm của Phương Tranh càng nói càng nhỏ.
Trường Bình cả giận: “ Có phải ngươi và ca ca ta đã đi tầm hoa hay không? Bồng Lai tiên thuyền?”
“ Ngươi điên rồi! Ta làm sao có thể đi tới những loại địa phương như vậy!” Phương Tranh kinh ngạc kêu lớn.
“ Ngươi, ngươi gạt ta! Rõ ràng thị vệ của ta đã nhìn thấy các ngươi đi lên thuyền!” Trường Bình giận dữ nói.
Phương Tranh giật mình, khó trách Trường Bình lại dẫn mấy trăm thị vệ bao vây bức Phương Tranh đầu hàng, nguyên lai đã bị thị vệ của nàng nhìn thấy.
“ Nói bậy! Tranh này nào có đi lên thuyền tầm hoa, ta cùng ca ca ngươi rõ ràng ngồi trong quán trà nghị luận quốc sự.” Phương Tranh thề thốt phủ nhận.
“ Ngươi….Ngươi còn không chịu thừa nhận, ta dẫn người lên thuyền tìm ngươi, sao ngươi phải trốn!”
“ Vốn ta không định trốn…” Phương Tranh nói được một nửa tức thì ngừng lại, tiếp theo ưỡn ngực nghiêm túc nói: “ Ngươi dẫn người đi tới đó tìm ta? Có tìm được không?”
Trường Bình cứng người, bộ dạng đang muốn cả vú lấp miệng em nhất thời trở nên sợ hãi rụt rè, đôi mắt xinh đẹp chuyển loạn, chột dạ nói: “ Không…tìm được.”
“ Hừ!” Phương Tranh phi thường sảng khoái hừ lạnh một tiếng, đúng tình hợp lý nói: “ Không tìm được vậy thì đã đủ chứng minh rằng ta không có đi! Ngươi đây là đang vu oan cho ta.”
Trường Bình dường như cũng ý thức được bản thân mình đang rơi vào thế đuối lí, đúng thế, đứng ở bờ sông bức Phương Tranh đầu hàng không được, nàng mang theo thị vệ lục soát khắp nơi nhưng còn chưa có tìm được hắn. Đây quả thật có thể nói rằng hắn không có lên hoa thuyền, chính mình tựa hồ như đã thật sự vu oan cho hắn.”
“ Ai nha, phu quân! Người ta cũng chỉ là lo lắng cho phu quân giao du với hạng nữ nhân không đứng đắn, thương hại đến thân thể mà thôi.” Trường Bình tự biết chính mình đuối lí, kéo một bên cánh tay của Phương Tranh làm nũng, biểu tình mang theo vài phần áy náy.
Oa tạp tạp, tán bá vương chi khí, mau chóng tán bá vương chi khí!
Phương Tranh quắc mắt trợn trừng, một cỗ bá vương chi khí nồng đậm phô thiên cái địa hướng Trường Bình đánh tới. Trường Bình bị hù dọa thân thể mềm mại run rẩy, ngay cả sắc mặt cũng rụt rè thành một đoàn, đáng thương nhìn hắn, trong mắt đã tràn ngập e ngại cùng thần phục.
“ Biết sai rồi sao?” Phương Tranh lớn tiếng hỏi.
“ Dạ biết.” Trường Bình chột dạ cúi đầu chu cái miệng nhỏ nhắn đáp.
“ Ngươi sai ở chỗ nào vậy?” Phương Tranh quyết không chịu buông tha.
“ Thiếp thân không nên hoài nghi phu quân, bởi vì phu quân là người chính trực công tâm, luôn giữ thân mình trong sạch, như thế nào có thể tới những loại địa phương đó.” Trường Bình biết lỗi nhận sai, lặng lẽ liếc trộm sắc mặt Phương Tranh nói.
“ Biết nhận sai thì được rồi! Hừ, nếu lần sau mà tiếp tục hoài nghi nhân phẩm của bổn phu quân, nhất định trảm không tha!”
Phương Tranh thỏa mãn thu công.
Oa ha ha, cảm giác trọng chấn phu cương thật không sai, lần sau nếu có cơ hội thì lại chấn tiếp.
Tiểu viện, bên trong phòng ngủ.

Trường Bình thân thể mềm nhũn nằm tựa trong lòng Phương Tranh, bộ dạng ôn nhu như một chú mèo nhỏ bị thuần phục.
“ Phu quân, nhiều ngày qua thân thể của phụ hoàng tựa hồ như đã khỏe lại, không còn ho khan nhiều như trước nữa, phu quân nói xem phụ hoàng có thể khỏe lại hay không?”
Phương Tranh biểu tình chua xót, hiện giờ hoàng thượng đã như ngọn đèn dầu sắp cạn, biểu hiện ở bên ngoài tựa hồ chuyển biến tốt đẹp nhưng kì thực gắng gượng không còn được bao nhiêu ngày nữa, hắn đang từng bước đi tới con đường tử vong.
“ Chắc hẳn rất nhanh sẽ khỏe lại, Mật nhi, nàng cần thường xuyên tiến cung hảo hảo chăm sóc lão nhân gia ngài, có lẽ….Có lẽ hắn cao hứng, bệnh tình sẽ nhanh khỏi hơn.”
Trường Bình vui sướng gật đầu, nàng mặc dù đã là một phụ nhân nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một cái tiểu nha đầu, rất nhiều chuyện đời nàng còn chưa hiểu thấu, nhìn trạng huống bệnh tình của phụ hoàng nhiều ngày qua tựa hồ như khởi sắc dần dần, tâm tình của nàng cũng cao hứng lên rất nhiều.
“ Phu quân, hiện giờ bầu không khí trong hoàng cung hơi có phần nặng nề, không biết tại sao trong lòng của người ta trầm trọng tựa như đang đeo đá, ép người ta muốn hết hơi. Thái tử cùng chư vị hoàng huynh mỗi lần vào trong cung đều giúp cho người ta bưng trà rót thuốc, biểu hiện đối với phụ hoàng cực kì hiếu thuận, nhưng bọn hắn vừa bước ra khỏi hoàng cung, cả người liền trở nên âm trầm lãnh khốc, bộ dáng cứng nhắc như muốn ăn thịt người….” Trường Bình lo lắng không yên tâm nói.
Phương Tranh cười lạnh, một đám gia hỏa lúc này mới giả bộ hiếu tử, sớm không đến muộn không đến, lúc này nôn nóng làm chi?
“ Mật nhi, có lẽ chẳng bao lâu nữa trong kinh thành có thể sẽ nổi lên một hồi phong ba bão táp, nàng nhất định phải cẩn thận, ta đã căn dặn thống lĩnh thị vệ của nàng, một khi tình huống xảy ra biến hóa, mọi người sẽ đưa nàng tới đại doanh của Ảnh Tử bên ngoài thành, nơi đó tương đối an toàn cho nên nàng hãy ngoan ngoãn ở đó chờ đợi ít ngày, không được phép chạy loạn, biết chưa? Phụ mẫu ta, còn có Yên Nhiên, Phượng tỷ cùng Tiểu Lục, ta đều đã an bài chuẩn bị thật tốt, nàng chính là đại tỷ của mọi người, sau này hành sự nhất định không được tùy hứng, hiểu chưa?” Phương Tranh thần sắc chưa bao giờ trịnh trọng qua như thế.
Trường Bình cả kinh, thần sắc càng thêm bất an nhìn vào Phương Tranh, lúng túng nói: “ Vậy phu quân thì sao? Còn phụ hoàng cùng ca ca thì thế nào?”
“ Ta?” Phương Tranh thần tình ngơ ngẩn, tức thì giãn ra cười nói: “ Ta cùng bọn hắn ở chung một chỗ, bảo vệ an nguy cho phụ hoàng cùng ca ca của nàng, tin tưởng ta, nhất định bọn hắn sẽ không có việc gì.”
Trường Bình dùng hai cánh tay trắng nõn như bạch ngọc ôm choàng vào cổ Phương Tranh, một bên dúi đầu vào trong lồng ngực hắn, tham lam hít thở mùi hương nam nhân trên cơ thể của hắn, buồn bã nói: “ Phu quân nhất định cũng không được xảy ra chuyện gì! Chàng là nhất gia chi chủ, nếu như phu quân có chuyện, mọi người chúng ta biết phải làm sao bây giờ?”
“ Yên tâm, ta như thế nào lại có chuyện bất hảo đây? Nàng cũng biết, công phu chạy trối chết của ta tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất thiên hạ, minh đao ám thương không thể chạm vào người của ta được, sao? Ta không ngại khi xun xoe chạy trốn ư? Cái đồ chơi thể diện này, ta sớm đã đem nó cất vào trong túi, từ trước đến nay không quản trong lòng.” Phương Tranh cợt nhả nói.
Trường Bình cười cười, tức thì đôi mi thanh tú nhướng lên, biểu tình lo lắng nhìn Phương Tranh: “ Phu quân, thế cục trong kinh thành chẳng lẽ đã nguy cấp đến nước này hay sao? Tại sao lại biến thành như thế này hả?”
Phương Tranh thở dài nói:” Bởi vì chư vị hoàng huynh của nàng không cam lòng làm một cái vương gia tiêu dao, bởi vì thái tử ca ca của nàng lòng mang dã tâm bừng bừng, muốn sớm đang cơ xưng đế, bởi vì dã tâm cùng dục vọng của con người có rất nhiều ham muốn quyền lực cùng địa vị tựa như một cái hố sâu không thấy đáy, bao nhiêu cũng không đủ? Vì quyền lực mà bọn hắn có thể đem tánh mạng của toàn bộ dân chúng trong kinh thành không coi vào trong mắt, thậm chí bọn hắn còn đem tánh mạng của chính mình ra đặt cược, đổ một hồi, xem chính mình có thể ngồi trên cái ngôi vị cửu ngũ chí tôn người người kính ngưỡng hay không?”
Trường Bình hạ giọng hỏi tiếp: “ Còn phu quân thì sao? Chàng có dã tâm cùng dục vọng như người khác hay không? Người ta đều tranh giành, vì sao chàng không tranh?”
“ Ta?” Phương Tranh giật mình, tiếp theo cười khổ nói: “ Có lẽ bởi vì bản thân ta quá lười nhác, nàng cũng biết nếu như trước kia ta không vào triều làm quan, thì ta chỉ là một gã hỗn ăn chờ chết mà thôi. Hiện giờ coi như trong tay nắm được quyền hành to lớn, nhưng ta cũng chỉ là một viên quan hỗn ăn chờ chết trong triều đình, cái gì mà hoàng đồ bá nghiệp, cái gì mà chủ công thiên hạ, ở trong mắt ta không bằng một đống bạc trắng! Loại chuyện tình tranh đoạt này thật sự rất nhàm chán, hơn nữa còn rất nguy hiểm đến tính mạng, ta còn trẻ như vậy, không chơi nổi những trò kích thích như thế a?”
Trường Bình ngơ ngẩn nhìn Phương Tranh sau một lúc lâu, rốt cuộc vùi đầu thật sâu vào trong lồng ngực của hắn, trên gương mặt nở một nụ cười tràn ngập hạnh phúc ấm áp.
“ Phu quân, chàng thật tốt! Người ta thích phu quân cứ mãi giữ vững bản tâm như vậy, không tranh bá nghiệp, không tranh cương quyền, thiếp thân chỉ hi vọng phu quân luôn luôn bình an bồi tiếp ở bên cạnh ta, chúng ta tiêu sái khoái hoạt trọn cuộc đời này, có được không a?”
“ Hảo! thuận tiện nếu như chúng ta không tiêu hết bạc, tương lai có thể bỏ vào trong quan tài lưu trữ cho kiếp sau!”
“ Đi chết đi! Trong mắt chàng chỉ có bạc thôi sao!” Trường Bình hờn dỗi phấn quyền đánh nhẹ lên người Phương Tranh: “ Phu quân, hôm nay chàng cùng ca ca của ta thương nghị chuyện gì? Như thế nào thần thần bí bí đến mức vậy nha!”
Nhắc tới chuyện này, tinh thần của Phương Tranh rung lên, nhịn không được đắc chí khoe khoang nói: “ Hắc! Hôm nay lão công của nàng pháp nhãn sáng như sao, nhìn thấu một cái nữ tử.”
“ Nga? Sao lại như thế? Nói nhanh lên.” Trường Bình cũng tỉnh táo hỏi.
Phương Tranh biểu tình dâm đãng: “ Ca ca nàng nhìn trúng một vị hồng bài cô nương ở trên Bồng Lai tiên thuyền, bộ dạng rất không sai, hôm nay ta cùng hắn đi chuộc thân cho vị cô nương kia, nhưng phỏng chừng lai lịch của tiểu nữ tử này bất hảo, ta đã phái người đi thăm dò nàng.”
Phương Tranh tựa hồ như đang tự hào vì ánh mắt sắc bén lợi hại của chính mình.
“ Di? Mật nhi, làm sao hai mắt của nàng đăm đăm như thế? Nàng bệnh ư?”
Trầm mặc, giống như không khí trong một buổi tang lễ.
Một lát sau.
Bỗng nhiên trong phòng ngủ truyền ra một tiếng sư tử Hà Đông rống lớn.
“ Phương Tranh! Ngươi là tên hỗn đản! Quả nhiên ngươi đã đi lên thuyền tầm hoa, còn dám lừa gạt lão nương! Người đâu, mang đao…..”
“ Uy, phu nhân nguôi giận! Ta biết sai rồi, ai nha! Phu nhân, dùng phấn quyền của nàng hành hung lão công là được rồi, mau thu đại đao lại, không cần khoa trương thế đâu…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.