Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 296: Ly kinh




Trên đời có hai loại cừu hận khắc cốt ghi tâm nhất, đó là “ thù giết cha mẹ, mối hận đoạt vợ.” Cả hai đều có thể đánh đồng. Dứt bỏ tôn nghiêm mặt mũi vô vị của nam nhân không nói, kỳ thực chính là vì nói cho nam nhân, phụ mẫu và thê tử, là người trọng yếu trong cuộc đời của nam nhân, cũng giống như nghịch lân, hơi có xúc phạm, đó là huyết hải thâm cừu.
Hai đại cừu hận của thế gian, Phương Tranh vừa lúc đều xem như nhau. Với cá tính “ người không cản ta, ta nhàn rỗi không có việc gì cũng phải phạm ngươi”, có thể nào chịu dung tha cho người dám xúc phạm tới hắn? Trước đây biệt hiệu Phương thái tuế là nói không sao?
Đối mặt với Phương Tranh đang lửa giận ngập trời, sắc mặt Ôn Sâm trắng nhợt, vẻ mặt đau khổ nói: “ Đại nhân, ngươi ngàn vạn lần cần lãnh tĩnh, không thể rối loạn. Muốn điều binh cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.”
Phương Tranh giận dữ, trừng mắt nhìn Ôn Sâm ác giọng nói: “ Lão tử là tướng quân thủ bị kinh thành, dưới trướng có năm vạn binh mã, Phùng Cừu Đao của Long Vũ quân, Hàn Đại Thạch của Long Tương quân đều là bằng hữu của ta, cộng lại cũng hơn mười vạn nhân mã. Diệt bốn trăm thổ phỉ cũng không diệt nổi sao?”
Ôn Sâm cười khổ nói: “ Đương nhiên diệt được, thế nhưng Hoa triều bất luận là một chi binh mã nào muốn điều động, đều phải thỉnh thánh chỉ, hoàng thượng ban xuống hổ phù, sau đó do Bộ Binh ký công văn, những trình tự này đều không thể bỏ qua, bằng không sẽ có hiềm nghi mưu phản.”
Phương Tranh cứng lại, lập tức hét lớn: “ Ta mặc kệ! Mẹ nó! Những trình tự này làm xong, thức ăn đều đã nguội lạnh, Dương Thuận Đức còn không đem lão bà của ta đi động phòng sao? Ôn Sâm, đi, nhanh cầm yêu bài của ta, đi tới chỗ thành vệ quân điều binh, lão tử mặc kệ nhiều như vậy, ngày hôm nay trước khi trời tối nhất định phải lĩnh binh ra khỏi thành!”
Nét mặt Ôn Sâm suy sụp, mồ hôi lạnh to như hạt đậu thoáng chốc toát ra, sắc mặt có vẻ càng thêm tái nhợt.
Không được thánh chỉ mà tự mình lĩnh binh ra khỏi thành, đây là tội lớn! Đặc biệt chuyện thái tử trước kia mưu phản vừa mới dẹp loạn, hôm nay hoàng thượng và cả triều văn võ đối với thị phi về binh mã và quân quyền vô cùng mẫn cảm, Phương đại nhân nếu lại làm vậy, dù là hoàng thượng có tình hoạn nạn thời áo vải với hắn, cũng không cách nào bảo vệ được Phương đại nhân, tấu chương của đại thần và ngôn quan trong triều hạch tội sẽ làm Phương Tranh tươi sống chết đuối.
Tính chất của chuyện này, có thể còn nghiêm trọng hơn chuyện không có thánh chỉ mà đi kê biên tài sản của phủ thái tử.
“ Đại nhân, bình tĩnh một chút.”
Ôn Sâm không dám tiếp mệnh lệnh của Phương Tranh, vẫn đau khổ khuyên nhủ.
Đúng lúc này, một thanh âm kiều giòn truyền vào trong tai.
“ Ai muốn lĩnh binh ra khỏi thành?”
Phương Tranh và Ôn Sâm nghe vậy sắc mặt đều biến đổi quay đầu nhìn lại. Trường Bình đang đi vòng qua hành lang ngay hoa viên, vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ.
“ Khái khái, đại nhân, ánh mặt trời hôm nay rất sáng tỏ nha.” Ôn Sâm biết rõ sự lợi hại của công chúa, phản ứng thật nhanh liền dời đi trọng tâm câu chuyện.
Phương Tranh ngẩn người, sau đó nhìn gương mặt xinh đẹp của Trường Bình, gân xanh trên cổ nhảy mạnh vài cái, sau đó cắn răng, tức giận trách mắng: “ Cái gì chó má ánh mặt trời sáng tỏ!”
Ánh mắt nhìn thẳng Trường Bình, Phương Tranh ngang nhiên nói: “ Mật nhi, hôm nay tình huống khẩn cấp, ta cũng không gạt được nàng nữa, dám làm dám chịu, xem như hi sinh một mình ta, làm ngàn vạn người hạnh phúc, có cái chết nặng như thái sơn, nhẹ tựa lông hồng…”
“ Phu quân, rốt cục ngươi đang nói gì vậy?” Trường Bình nháy mắt, mờ mịt.
Hít sâu một hơi thở, Phương Tranh mang theo vài phần chột dạ, dùng một loại giọng nói dù bất cứ giá nào: “ Mật nhi, La Nguyệt Nương đã mang thai hài tử của ta.”
Trầm mặc.

Chết, trầm mặc như cõi chết.
Phương Tranh nói xong câu đó, cả người giống như hư thoát suy sụp xuống tới, giống như một quả bóng cao su bị thoát hơi, cúi đầu, chờ đợi Trường Bình tuyên án.
Ôn Sâm bụm mặt rên rỉ một tiếng, hai chân lui ra sau mấy bước, rời xa đôi phu thê, lẳng lặng đợi bão tố ập tới.
Quả nhiên, Trường Bình rất nhanh liền đánh vỡ trầm mặc.
“ Ngươi nói cái gì?” Tiếng chất vấn cao vút truyền vào trong tai, Trường Bình giống như một con gà chọi vươn cao cổ, đôi mắt to mỹ lệ tràn ngập sát khí âm hàn, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, ánh mắt giống như muốn đem Phương Tranh chém thành ngàn đao vạn đao.
Phương Tranh mấp máy môi, vạn phần chột dạ cúi đầu, dùng thanh âm nhỏ tới mức như không thể nghe thấy: “ Ta nói…La Nguyệt Nương đã mang thai hài tử của ta.”
“ Ngươi là tên hỗn đản đáng chém ngàn đao!” Trường Bình ngây ra một lát, sau đó giống như một con hổ cái phát uy, thân hình bốc lên, nhằm phía Phương Tranh, sau đó một trận quyền đấm cước đá như mưa rền gió dữ.
Phương Tranh bị Trường Bình đánh cho kêu to oa oa, cũng không dám chống trả, hai tay bảo vệ đầu, trong miệng hét lớn: “ Mật nhi, bình tĩnh. Nàng phải khống chế tình tự, cẩn thận hài tử trong bụng.”
“ Lão nương giết ngươi. Sau đó lại tự tử chết, tất cả mọi người đừng mong sống!” Trường Bình vẫn hung hăng đấm Phương Tranh, đánh tới đánh lui, nước mắt của nàng nhịn không được chảy xuống.
Tuy nói đây là xã hội phong kiến nam tôn nữ ti, nhưng từ trong nội tâm mà nói, không có ai muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ phu quân của mình. Huống chi Trường Bình từ nhỏ đến lớn còn là công chúa lá ngọc cành vàng, Yên Nhiên, Tiểu Lục và Phượng tỷ tiến vào Phương gia làm thiếp, đó là vì Trường Bình bị buộc bất đắc dĩ, dù sao Phương Tranh có tình ý với các nàng trước mình, Trường Bình được phụ hoàng chìu chuộng quen tính, nếu không phải cực kỳ yêu thương Phương Tranh, làm sao chịu cho nữ tử khác vào cửa?
Nhưng hôm nay Phương Tranh cùng nữ thổ phỉ kia có tư tình, đồng thời còn mang cả hài tử, với tính tình của Trường Bình, liền rất khó tiếp nhận, Phương phủ rất lớn, phòng trống rất nhiều, nhưng đây cũng không phải là lý do cho phu quân nàng liên tiếp thu nhận thêm nữ nhân khác vào nhà.
Trường Bình vừa đánh vừa khóc, cuối cùng đánh tới mệt mỏi, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất bật khóc lớn.
Trong lòng Phương Tranh vạn phần khó chịu, cùng La Nguyệt Nương phát sinh cảm tình, loại chuyện này hắn cũng không cách khống chế, Phương Tranh cũng không phải là người có mới nới cũ. Trái tim nam nhân dù lớn, trong lòng có thể cùng chứa đựng mấy người phụ nữ, đặc biệt người có quan chức hiển hách, gia tài sung túc, có mấy thiếp thất là chuyện rất bình thường, theo lý thuyết, nam nhân cưới thiếp thậm chí không cần hỏi qua ý kiến của chính thất phu nhân.
Nhưng Phương Tranh sợ Trường Bình thương tâm, chăm chú mà nói, trong các nàng, Phương Tranh có cảm tình với nàng sâu nhất, hắn từng vô số lần cảm thán, mình đã tìm được một người vợ rất tốt. Nàng dám yêu dám hận, ở tại Phương gia gánh vác hết mọi chuyện. Nàng dốc hết sức lo lắng thu vén khắp trong nhà, nhận trọng trách phát triển gia nghiệp nhà chồng, tại kim loan điện, ngay trước mặt triều thần văn võ lập huyết thệ, cả đời sẽ truy hung thủ báo thù cho chồng, tình cảm thật động lòng trời đất, Phương Tranh yêu nàng đồng thời càng kính trọng cùng cảm kích.
Hôm nay làm Trường Bình thương tâm, hắn cũng rất đau lòng, lão bà tốt như vậy, kiếp trước dù gõ hư bao nhiêu cái mõ cũng cầu không được, đem nàng ấp ủ trong lòng bàn tay thương yêu còn không kịp, làm sao nhẫn tâm làm thương tổn nàng?
Ngồi xổm xuống, giọng nói của Phương Tranh cũng mang theo vài phần nghẹn ngào: “ Mật nhi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, đối với cảm tình với nàng cùng La Nguyệt Nương, ta thật sự không cách khống chế, Nguyệt Nương đã cứu mạng của ta, hơn nữa không chỉ một lần, lúc trước thái tử mưu phản, thị vệ của Thọ Vương ở ngay cửa thành muốn lấy tính mạng của ta, nàng ấy lại cứu ta thêm một lần, Mật nhi, ta không muốn làm cho nàng thương tâm, đối với nàng cũng chỉ đành xin lỗi, Nguyệt Nương từng nói qua, thân phận nàng ti tiện, cuộc đời này cũng sẽ không nhập vào Phương gia chúng ta, nhưng hôm nay nàng ấy mang thai hài tử của ta, ta làm sao không quan tâm nàng cho được? Nếu ta là người thật sự vô tình vô nghĩa, thử hỏi trước kia nàng làm sao lại thích được ta chứ?”
Trường Bình ngồi xổm trên mặt đất khóc một hồi, bỗng nhiên đứng lên, hung hăng lau nước mắt, đôi mắt to đỏ bừng trừng mắt nhìn Phương Tranh, ác giọng nói: “ Nàng ta đang ở đâu?”
“ A? Ai?” Phương Tranh nhất thời không kịp phản ứng.
“ Người kia, nữ tử dụ dỗ chồng người ta, nàng ta đang ở đâu?”
Phương Tranh nghe vậy vẻ mặt khổ sở thở dài: “ Nguyệt Nương hôm nay đang bị vây trên Thanh Long sơn.”

Đôi mày thanh tú của Trường Bình nhíu lại: “ Vây trên Thanh Long sơn là sao?”
Lúc này Ôn Sâm vội vàng xen vào nói “ Công chúa điện hạ, vị La Nguyệt Nương cô nương có phiền phức, có một trùm thổ phỉ trên ngọn núi khác tụ tập mấy trăm người, dự định đánh hạ Thanh Long sơn, bắt nàng đoạt đi làm áp trại phu nhân.”
“ Cái gì?” Mày liễu của Trường Bình dựng thẳng, giận dữ nói: “ Có vương pháp hay không? Dám cướp đoạt nữ nhân của Phương gia, ngại mạng dài quá sao?”
“ A?” Phương Tranh và Ôn Sâm nhất thời há hốc mồm.
Trường Bình tức giận quá phát điên rồi sao? Lời này của nàng có ý tứ gì?
“ A cái gì a?” Trường Bình hung hăng trừng mắt liếc Phương Tranh, cơn giận còn sót lại khiến nàng đấm vào người Phương Tranh mấy cái, lớn tiếng nói: “ Ngươi nghĩ ta vì nàng ta sao? Nếu không phải trong bụng nàng ta có mang cốt nhục của Phương gia, nàng ta sống hay chết có quan hệ gì tới ta? Phương gia chúng ta nhân đinh đơn bạc, cốt nhục của Phương gia, có thể nào để rơi vào tay người khác?”
“ Phu nhân công chúa điện hạ anh minh thần võ!” Phương Tranh cùng Ôn Sâm cùng kêu lên khen ngợi.
“ Vỗ mông ngựa cái gì! Nhanh tiến cung đi, hướng hoàng đế ca ca thỉnh chỉ, lĩnh nghi kỳ và thánh chỉ khâm sai, khâm sai thay thế thiên tử đi tuần phải có thân quân và binh sĩ hộ tống, ngươi tiện đường cứu nữ thổ phỉ kia luôn, còn ngây ra đó làm gì, cứu người như cứu hỏa, nhanh lên!” Trường Bình phẫn nộ quát.
“ A? Nga, đúng đúng, ta lập tức tiến cung.” Phương Tranh thoáng ngây ra, bật người nhanh chóng chạy ra khỏi phủ.
Ôn Sâm nhìn Trường Bình vẻ mặt sùng kính chắp tay, than thở: “ Công chúa điện hạ hiểu rõ đại nghĩa, thuộc hạ thực sự là bội phục…”
Lời còn chưa dứt, Trường Bình bỗng nhiên xuất thủ rút ra bội đao bên hông Ôn Sâm, sau đó hung hăng hướng một gốc cây mặc trúc bên cạnh bổ tới, ánh đao như tuyết trắng xẹt qua, mặc trúc một phân thành hai, bén ngót chỉnh tề.
“ Thương.” Trường Bình chém qua, lại đút thanh đao vào trong vỏ đao bên hông Ôn Sâm, động tác như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát, quả nhiên là thành thạo thoải mái.
“…bái phục sát đất.” Ôn Sâm chảy mồ hôi lạnh, vẻ mặt kinh khủng nói hết lời, nhìn gương mặt như sương lạnh của Trường Bình, Ôn Sâm lúng túng chắp tay, vội vàng hoảng sợ cáo từ.
Ngây người nhìn chằm chằm mặc trúc, Trường Bình yên lặng không nói gì, khóe miệng lại nổi lên dáng tươi cười phiêu nhiên.
Đều nói hối giáo phu tế mịch phong hầu*. Hôm nay phu quân vì nước lập công, viên chức hiển hách, kỳ danh càng rung trời, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm. Nam nhân hiển hách như vậy, nếu không có mấy phòng thiếp thất, có thể sao? Suy bụng ta ra bụng người, thay đổi chính mình là La Nguyệt Nương, mang thai hài tử của Phương Tranh, một nữ tử còn chưa kết hôn, yên lặng thừa chịu ánh mắt châm biếm trào phúng của người khác, chết cũng không dám đòi bước vào Phương gia một bước, chính mình có thể làm được sao? ( Hối hận vì đã khuyên chồng đi tòng quân để được phong hầu phong tước. Ý nghĩa hối hận vì đã xúi dục chồng làm một việc gì đó.)
Mà thôi, ông trời đã ban thưởng duyên phận, tội gì nghịch ý trời mà làm, mạnh mẽ ngăn cản làm chi? Chỉ cần trong lòng phu quân yêu ta kính ta, cũng là đủ rồi, nữ nhân cầu nguyện suốt đời, không phải là điều này sao?
Nghĩ tới đây, Trường Bình lặng yên xoa bụng của mình, trên mặt rốt cục hiện ra một nụ cười bao dung. Nơi đó, đang có một tiểu sinh mệnh, là kết tinh của nàng và phu quân.
“ Vi thần khấu kiến ngô hoàng vạn tuế.” Phương Tranh vừa xông vào ngự thư phòng, cũng không hành lễ, trong miệng theo trình tự kêu lên, hai mắt lại đang tìm bóng dáng Mập Mạp khắp nơi.

“ Ai, ai ai, tìm gì vậy? Ta ở chỗ này.” Mập Mạp từ sau màn che giá sách bên trái vòng ra.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lâm triều đã tan từ lâu, hiện tại đã là buổi chiều, Phương Tranh đến đây làm gì?
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn đầy mồ hôi của Phương Tranh, Mập Mạp ngạc nhiên nói: “ Nhà của ngươi lại cháy nữa?”
“ A? Vì sao nói “ lại”?” Phương Tranh ngẩn người, sau đó hổn hển vọt tới trước mặt Mập Mạp, nắm chặt đôi vai đầy thịt béo, đưa tay nói: “ Nhanh, nhanh hạ thánh chỉ cho ta.”
“ Hạ thánh chỉ gì thế?” Mập Mạp mờ mịt.
“ Hạ thánh chỉ xuống Giang Nam, ngươi không phải nói muốn ta xuống Giang Nam phá án sao? Nhanh lên một chút, nhanh hạ thánh chỉ.” Phương Tranh buông tay ra, gấp đến độ chạy loạn.
“ Không phải ngươi nói không vội sao?” Dáng dấp cả kinh của Phương Tranh làm Mập Mạp cảm thấy rất kỳ quái.
“ Gấp! Quá gấp! Ta vừa nghĩ đến Giang Nam có nhiều tham quan ô lại đến nay vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, vô số lương dân bách tính tại nước sôi lửa bỏng giãy dụa kêu rên, ta lại ăn ngủ không yên. Trong nội tâm tràn ngập thống khổ.”
Khuôn mặt Phương Tranh vặn vẹo lợi hại, biểu tình rất dữ tợn
Hai mắt Mập Mạp ngây ra, lúng ta lúng túng nói: “ Biểu tình của ngươi nói cho ta biết, ngươi thực sự rất thống khổ. Ngày hôm nay ta mới phát hiện, ngươi lại là người yêu dân như con, ghét ác như cừu.”
“ Đó là đương nhiên, nếu không vì sao lại gọi là rường cột nước nhà?” Phương Tranh thấy Mập Mạp ngây ra không nhúc nhích, không khỏi gấp đến độ giậm chận: “ Đừng ngây ra đó, nhanh viết thánh chỉ đi, ngươi còn dây dưa làm gì, coi chừng ta từ quan dẫn toàn gia đi du lãm khắp nơi bây giờ.”
“ Nga? Được được, ngươi chờ, ta viết thánh chỉ cho ngươi.” Mập Mạp bị tình tự lo lắng của Phương Tranh lây nhiễm, vội vàng đi tới sau án thư, mở ra một cuộn vải vàng, bắt đầu viết.
Lẽ ra hạ thánh chỉ phải do hoàng đế đọc ra, do thái giám cầm bút viết lại, hoàng đế đóng dấu, cuối cùng do ti lễ thái giám lại sao lại thánh chỉ bảo tồn trong hoàng cung lập hồ sơ, phái người cầm thánh chỉ ra cung tuyên đọc.
Nhưng hiện tại Phương Tranh gấp đến mức như lửa cháy tới nơi, những trình tự kia cũng đành tận lực đơn giản hóa.
Nhìn Mập Mạp dựa bàn viết nhanh, Phương Tranh bỗng nhiên thình lình nói: “ Thuận tiện phân phối mười vạn binh mã hộ tống ta xuống Giang Nam luôn.”
“ Ba!” Nghiên mực tinh mỹ trên long án bị Mập Mạp không cẩn thận hất rơi xuống đất, nước mực văng ra thảm đỏ dưới đất loang lổ khắp nơi.
“ Mười…mười vạn binh mã? Hộ tống ngươi xuống Giang Nam?” Mập Mạp phát mộng, người này chẳng lẽ điên rồi phải không?
Phương Tranh thở dài nói: “ Thế đạo không yên ổn, trên đường rất nguy hiểm.”
“ Phương huynh, ta chỉ phái ngươi xuống Giang Nam tra án, không phải muốn ngươi chỉ huy chinh phạt Giang Nam a.” Mập Mạp có điểm muốn khóc, mười vạn binh mã hộ tống, người này chẳng lẽ nghĩ muốn cướp sạch Giang Nam thất phủ sao? Với tính tình của Phương Tranh, chuyện như vậy không phải là không làm được.
Phương Tranh hoảng loạn nhìn sắc trời một chút, không nhịn được nói: “ Ai nha, được rồi, tùy tiện phái một hai vạn cũng được, bốn năm ngàn cũng được, trọng yếu là nhanh, ta không có thời gian.”
“ Phương huynh, ngươi rốt cục gặp chuyện gì vậy?” Ngày hôm nay Phương Tranh rất khác thường, Mập Mạp không khỏi đầy cõi lòng nghi hoặc.
Phương Tranh nghe vậy yếu ớt thở dài: “ Ai, một lời khó nói hết.”
Mập Mạp hai mắt sáng ngời, bật người ngồi ngay ngắn trên ghế sau long án, nâng chung trà uống một ngụm chậm rãi, biểu tình như muốn nghe cố sự, dù bận vẫn ung dung chờ Phương Tranh tiếp tục nói xong.

Kết quả, bên trong ngự thư phòng, hai người lâm vào trầm mặc.
Thật lâu.
“ Phương huynh, ta đợi thật lâu rồi.”
Phương Tranh mặt mày đen thui: “ Ta nói ý tứ của một lời khó nói hết, tức là chuyện này không cách nào nói cho rõ ràng lúc này, cho nên không dự định nói. Ngươi viết xong thánh chỉ thì nhanh đóng ấn, ta còn phải đi Bộ Binh nữa.”
Mập Mạp lau mồ hôi.
Bắc thành Thái Bình môn.
Năm ngàn nhân mã y giáp chỉnh tề, tay cầm trường mâu, trường đao và cung tiễn, đứng thẳng ưỡn ngực xếp hàng thành đội ngũ. Đây là một đội tinh binh, do Mập Mạp cố ý từ trong Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao phân phối đi ra, đồng thời thẳng thắn điều luôn Phùng Cừu Đao ra khỏi quân doanh, mệnh hắn hộ tống Phương Tranh xuống Giang Nam, mọi người đều phụ thuộc mệnh lệnh của khâm sai đại thần Phương Tranh.
Mấy trăm thị vệ tùy thân của Phương Tranh đang giơ cao nghi trượng khâm sai, đại biểu cho thiên tử, kim qua lễ trượng và cờ xí, cùng lọng che, dưới gió xuân nắng ấm tung bay phần phật, nghiêm nghị uy thế, làm kẻ khác nhìn thấy thật uy phong.
Đứng đầu đội ngũ, một gã binh sĩ giơ cao đại kỳ màu đen, bên trên thêu mấy chữ “ Đại thiên tuần thú khâm sai, Phương.”
Trường Bình, Yên Nhiên đứng hai bên Phương Tranh, đang nhìn nhau. Phương Tranh nhìn Trường Bình, cõi lòng áy náy, lúng ta lúng túng nói: “ Mật nhi, nàng đang mang thai, lúc này ta rời kinh thật là không nên, nhưng ta đáp ứng nàng, làm tốt chuyện này ta lập tức chạy về kinh thành, ta muốn cùng nàng, nhìn hài tử của chúng ta sinh ra.”
Trường Bình mỉm cười, trong mắt lại đầy nước mắt, nhẹ giọng nói: “ Phu quân, đi Giang Nam, vạn sự cẩn thận, hoàng huynh đã nói chuyến đi này quan trọng, chờ ngươi làm xong xuôi chuyện này, chúng ta có thể ở chung một chỗ mỗi ngày.”
Dừng một chút, Trường Bình lau khô nước mắt, bỗng nhiên hừ một tiếng: “ Chuyện giữa ngươi và La Nguyệt Nương, chờ ngươi quay về kinh ta sẽ hảo hảo tính toán sổ sách, hiện tại trọng yếu nhất, là tranh thủ thời gian cứu nàng ta, nàng mang thai hài tử của ngươi, rốt cục cũng là công thần của Phương gia, Phương gia nhân đinh đơn bạc, nàng ta lại có hương hỏa của Phương gia, thì không thể cho nàng có chuyện.”
Phương Tranh cười gật đầu, vươn đôi tay ôm lấy Trường Bình.
Mập Mạp mặc thường phục đi lên, thái giám hầu hai bên cũng cẩn thận rót đầy hai chung rượu, Mập Mạp giơ chén rượu, xúc động nói: “ Phương huynh, hôm nay từ biệt, thật là tưởng niệm, có câu “ Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, thị ly sầu….” ( Tiễn biệt không thành, tâm phiền ý loạn, nỗi khổ biệt ly.)
Phương Tranh hoảng loạn ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã gần đến hoàng hôn, nếu không tranh thủ thời gian chạy đi, không chuẩn La Nguyệt Nương sẽ rơi vào trong tay Dương Thuận Đức. Vì vậy hắn không khách khí cắt đứt cảm xúc ly biệt lải nhải của Mập Mạp.
“ Mập…Khái, hoàng thượng. Phiền phức ngươi nói chuyện nhanh một chút, ta không có thời gian, có gì nói một hơi cho xong, ngươi béo như thế, ta vô cùng tự tin với hơi thở của ngươi.”
Mập Mạp ngẩn người, sau đó thực sự nói thật nhanh, giống như niệm khẩu lệnh, nhanh chóng nói: “ Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất dương quan vô cố nhân* Phương huynh ngươi thuận buồm xuôi gió ta sẽ không tiễn xa hẹn ngày khác công thành trở về ta sẽ đón gió tẩy trần cho ngươi được rồi ta nói xong ngươi ra đi thôi.” (*: Khuyên ai rượu cạn cho một chén, rời khỏi Dương quan đã là người vô cố nhân, đây là 1 câu hát trong bài khúc hát vị thành.)
Đúng là nói được. Phương Tranh hướng Mập Mạp giơ ngón tay cái lên, sau đó ôm quyền cáo từ rời đi.
Mệnh lệnh hành quân được ban ra. Nghi trượng khâm sai đều chằng chịt bày ra, binh sĩ đi trước gõ mạnh đồng la, dư âm nhiễu bên tai, Phương Tranh liền giục ngựa đi tới hung hăng gõ hắn một cái, phẫn nộ quát: “ Còn phô trương cái rắm! Lão tử vội vàng đi cứu người, nhưng thứ dụng cụ vô dụng này thu hồi hết đi, truyền lệnh hành quân gấp, đêm nay phải chạy tới ngoài thành Từ Châu!”
Mấy ngàn nhân mã vội vàng thu lại nghi trượng cờ xí, đoàn người vội vã hành quân thật gấp, phàm là lễ nghi phô trương cùng trang nghiêm của khâm sai đại thần tất cả đều bỏ mặc, mấy ngàn người giống như bị đánh bại, hành quân lặng lẽ, len lén ra khỏi thành, xám xịt đi vội về hướng bắc, dáng vẻ này có gì giống khâm sai nha, không biết còn tưởng là bại quân tàn binh vừa bị người truy tới đánh cho tơi bời hoa lá.
“ Dương Thuận Đức, lão tử mang đại quân triều đình đến tiêu diệt ngươi, ***, chờ chịu chết đi!” Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, nghiến răng nghiến lợi nói thầm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.