Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 5: Phượng tỷ




Cuối cùng Phương Tranh đã được trông thấy bộ dạng kinh thành Kim Lăng của Hoa triều. Phương phủ nằm trên đường lớn, cùng với chợ hoa và đường cái giao nhau, những tiếng huyên náo, sầm uất vang lên hòa với dòng người chen chúc đi lại, quán trà, tửu quán, cửa hàng san sát, hàng rong ven đường bán đủ mọi thứ, hán tử giang hồ làm xiếc đùa giỡn với tiểu hầu tử, người người khuôn vác khổ cực làm việc, còn có quan binh cưỡi ngựa đi tuần tra, vó ngựa nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, tạo ra một cái khung cảnh thanh bình trong thời loạn thế, thật giả tạo. Trước mắt một màn thế này, ai có thể tin tưởng, hiện giờ Hoa triều đang loạn trong giặc ngoài, thiên hạ tạo phản khắp nơi?
Phương Tranh là một thanh niên hiện đại đến từ thế kỷ hai mươi mốt, thời đại này, máy bay, trực thăng ong ong bay đầy trời, ô tô, xe máy đi lại trên đường trên đường phố vèo vèo, những tòa nhà cao ốc mấy trăm tầng, mọc san sát bên cạnh nhau, mỹ nữ ăn mặc hở hang thì bước đầy đường. Nói cách khác, Phương đại thiếu gia đã từng chứng kiến qua rất nhiều quang cảnh phồn thịnh trong xã hội hiện đại.
Cho nên, cảnh tượng người người đi lại trên đường tuy là sầm uất náo nhiệt, nhưng hắn cũng không coi vào trong mắt. Mặc dù như vậy, dọc theo đường đi Phương Tranh vẫn không ngớt nhìn ngó mọi nơi xung quanh. Tại ..thời đại xa lạ này, hắn nhất định phải quan sát cẩn thận, học tập cách đi đứng, suy xét nhận thức đem chính mình hoàn toàn dung nhập vào trong đời sống thường ngày, như vậy mới có thể an toàn sinh tồn.
“Tiểu Ngũ, ngươi muốn đi mua cái gì?” Phương Tranh đi dạo trong chốc lát, nhất thời đã cảm thấy hết hứng thú, lúc này mới nhớ tới Tiểu Ngũ, liền hỏi.
“Hồi bẩm thiếu gia…”
“Được rồi, được rồi, ta đã nói ngươi không cần phải giữ lễ phép như vậy? Tại sao, ta cứ hỏi một câu thì ngươi lại tiếp một câu: “Hồi bẩm thiếu gia”? Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi không phải muốn nói cho ta nghe, chẳng lẽ là nói cho quỷ nghe?” Phương Tranh không kiên nhẫn cắt đứt lời Tiểu Ngũ.
“Dạ, hồi bẩm thiếu…Ách, Lưu quản gia phân phó tiểu nhân chọn mua một vài đồ dùng son phấn cho các nha hoàn tỷ muội tại Đông viện, nghe nói đây là phu nhân công đạo xuống dưới.”
“Những nha hoàn kia ngay cả son phấn mình dùng mà cũng có người trong phủ đi mua giúp cho các nàng?” Phương Tranh cảm thấy cuộc sống của đám nha hoàn trong Đông viện còn rất thoải mái, thường ngày ngoại trừ hầu hạ lão gia cùng phu nhân rửa mặt, dùng cơm, cơ bản không còn phải làm thêm chuyện gì khác. Không nghĩ tới cuộc sống của các nàng còn tốt như vậy, phụ mẫu các nàng thật là người làm ăn lương thiện.
“Thiếu gia hiểu lầm, đây là phu nhân có ý ban thưởng đặc biệt cho các nàng. Phu nhân nói thiếu gia có thể tỉnh lại, đều là do các nàng ngày đêm hầu hạ thiếu gia chu đáo…”

Dừng! Ta có thể tỉnh lại, đó là do nhân phẩm của ta bạo phát, các nàng có công lao cái rắm! Phương Tranh oán hận nghĩ thầm.
“Uy, vậy không nên để đám Tiểu Lục đợi lâu, chúng ta đi mua son phấn cho các nàng.” Thiếp thân nha hoàn này thật khó hiểu giống như hai trăm năm mươi tám vạn chữ, tặng nàng một chút đồ vật này nọ, xem nàng có chuyển biến thái độ hay không, ít nhất, ngươi bưng bê trà nước, dù sao thì cũng phải tươi cười một chút? Đầu năm nay, chẳng lẽ không khởi xướng cái “phục vụ mỉm cười” hay sao?
Đi liền một mạch theo con đường, hai người tới đường cái chợ hoa.
Nơi này càng thêm phồn thịnh, thương khách từ nam tới bắc đều tập hợp tại đây, vốn con đường rất lớn, nhưng lúc này lại có điểm chen chúc nhau, đại đa số các tiểu thương thời bây giờ đều buôn bán giống như các cửa hàng vỉa hè ở xã hội hiện đại. Sau đó bày biện hàng hóa lên, khai trương mua bán mang tính chất nhỏ lẻ. Căn bản cũng không cần lo lắng bị lính tuần trong thành đến tịch thu sạp, chỉ cần đừng chắn ngang các cửa tiệm mặt đường, địa phương khác có thể tùy tiện bày bán.
Phương Tranh nhìn thấy những quầy hàng nhỏ kề sát nhau, không khỏi nảy sinh lên một cỗ cảm giác thân thiết, kiếp trước hắn cũng thường xuyên mò mẫn tại các điểm buôn bán nhỏ lẻ như này, phàm là trong tay có tiền dư, hắn liền tìm đến những nơi đó mua một chút đồ vật linh tinh, qua mấy năm đã có thu hoạch rất phong phú, bất quá, phần lớn những thứ mua được đều không có tác dụng gì.
Cảnh tượng nơi này làm cho hắn nhớ lại kiếp trước, Phương Tranh cơ hồ quầy hàng nào cũng dừng chân một chút, hắn tò mò ngắm vuốt đủ loại đồ chơi tinh xảo, lúc nào cảm thấy hứng thú thì cùng người bán hàng rong trả giá, một ngày đi dạo, mặt trời nhanh chóng lặn khuất núi, Phương Tranh cũng đã thu hoạch được không ít. Đều là những đồ chơi nhỏ nhặt không có tác dụng gì lắm, trong đó có một cây trâm phượng của nữ nhân, một gốc cây trăm năm tuổi được tạo dáng giống như lão sơn hạch tội, một cái bô làm bằng đồng, trên mặt có khắc xuân cung họa đồ …..
Thật vất vả mới đến được cửa tiệm bán son phấn nữ nhân, lúc này trời đã bắt đầu tối dần, thấy tiểu nhị của điếm đang khiêng ván chuẩn bị đóng cửa, Tiểu Ngũ liền vội vàng bước lên phía trước, cùng chưởng quầy khoa tay múa chân một phen, lại quay đầu, chỉ chỉ về phía Phương Tranh, tựa như đang giới thiệu Phương đại thiếu gia với chưởng quầy.
Chưởng quầy chính là một người thiếu phụ, khoảng tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cách ăn mặc trang phục của nàng rất khoa trương.

Có thể là vì nàng muốn che dấu tuổi tác thực tế, hoặc cũng có thể đây là cách nàng ta tuyên truyền quảng cáo cho cửa tiệm của mình, trên mặt nàng trát một lớp bột phấn rất dày, làm cho sắc mặt của nàng tái nhợt giống như một nữ tử thi vừa mới được vớt lên từ dưới sông, cái này còn chưa tính là gì, nàng giống như cảm thấy chưa đủ dọa người, đôi môi được nàng tô son rất đậm, rất lòe loẹt. Có lẽ trong mắt nàng, cách trang điểm như này mới chính thức là đẹp.
Với kiểu cách hóa trang này sẽ gặp phải rất nhiều khuyết điểm, nàng không thể cười, nếu cười lớp phấn trên mặt sẽ bị tróc ra từng mảng, cái này cũng coi như tự đập chiêu bài bảng hiệu của mình.
Nữ chưởng quầy nhìn thấy Phương Tranh, hai mắt sáng ngời, nụ cười chức nghiệp theo thói quen xuất hiện trên mặt, ngay tức thì liền có vẻ không ổn, một vài đốm bột phấn mau chóng rơi xuống, vì thế đành phải nghiêm trang chào hỏi, trong lời nói thì lại đầy tiếu ý: “Uy! Thì ra vị này chính là thiếu chủ nhân của Phương gia, thật đúng là ngưỡng mộ đã lâu.”
Nữ chưởng quầy không cười, nhưng Phương Tranh lại nở nụ cười. Cái bà nương này, đem mình biến thành bộ dạng nữ quỷ cũng không sợ làm cho khách nhân mất vía sao. Không ngờ đây lại là chưởng quầy của tiệm son phấn nổi tiếng nhất kinh thành?
Phương Tranh tùy ý chắp tay, cười híp mắt nói: “Chưởng quầy, thật tốt a.”
Nữ chưởng quầy khoa trương “Uy” một tiếng, nói: “Đừng mở miệng là gọi một tiếng chưởng quầy, hai tiếng chưởng quầy, làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Người khác đều gọi ta là Phượng tỷ, nếu như Phương thiếu gia không chê, sau này cứ gọi ta là Phượng tỷ thì được rồi.” Nói xong, còn hướng Phương Tranh phóng mị nhãn.
Ta… con mẹ nó, đây là nơi mua bán son phấn, hay là thanh lâu kỹ viện? Nữ nhân cổ đại có người cởi mở đến trình độ này sao? Phương Tranh có chút buồn bực.
Buồn bực là vì phải gọi nàng bằng Phượng tỷ, làm cho hắn nhớ tới vị Phượng tỷ trong “Hồng Lâu Mộng” kia, “Mặt phấn đầy xuân trông hiền dịu, làn son chưa hé miệng như cười.” Người ta phong tình vạn chúng tới bậc nào, nhưng vị trước mắt này…..

Phương Tranh không đành lòng, liền dời ánh mắt đi, quay đầu lại phân phó cho Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, mau chóng chọn lựa, mua xong rồi còn về nhà ăn cơm, thiếu gia ta cảm thấy có chút đói bụng.”
Phượng tỷ gắt giọng: “Nếu Phương thiếu gia đã tới đây, làm sao đã muốn vội vã đi như vậy? Không bằng, trước hãy vào uống chén trà, đợi người hầu của ngài chậm rãi chọn lựa, được không?”
Ngoài miệng thì hỏi, “được không”, nhưng tay đã lôi kéo Phương Tranh vào trong cửa tiệm, quay đầu phân phó cho tiểu nhị dâng trà. Thái độ rất nhiệt tình giống như nàng cùng Phương Tranh đã có giao tình vài chục năm về trước.
Phương Tranh có điểm hoảng sợ, vị nữ nhân này có chuyện gì mà lại đối đãi nhiệt tình với mình như vậy, chẳng lẽ coi trọng dung mạo tuấn mỹ của ta? Hắn cẩn thận đánh giá Phượng tỷ một lần. Nói thật, hắn không tài nào nhìn rõ được bộ dạng của nàng, hình dáng ngũ quan đều đã bị lớp phấn trát lên che khuất.
Không gian bên trong cửa tiệm được bài trí mộc mạc, quầy bán hàng được làm bằng gỗ lim, quay đối diện ra cửa, trên sạp gỗ bày đặt một vài màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn thì thấy có mấy chiếc hộp nhỏ tinh xảo, ngoại trừ đó ra, bên trong còn có hai chiếc ghế dựa cùng một bàn trà nhỏ cũng được làm bằng gỗ lim. Trên bài trà bày biện một chậu hoa nhỏ, rất tươi sắc, nhìn thật thư thái, mà lại không mất đi ý vị tao nhã.
Tuy cách ăn mặc của nữ chưởng quầy này có điểm quái dị, nhưng khi nhìn vào cách trang trí của cửa tiệm này, xem ra phẩm vị của nàng cũng không sai.
Phượng tỷ vội vàng mời Phương Tranh ngồi xuống, mị nhãn bay tứ tung, nói: “Phương thiếu gia, đây là lần đầu tiên, ngài ghé qua tiểu điếm hay sao? Đã sớm nghe nói qua đại danh của Phương thiếu gia, chỉ giận mình vô duyên không được gặp mặt, hôm nay xem như tâm nguyện đã hoàn thành….”
Phương Tranh nặn ra một nụ cười cứng nhắc, liền trả lời: “Cái này….Phượng tỷ, tại hạ, a, tiểu sinh, a cũng không phải, tiểu đệ cũng nghe danh Phượng tỷ đã lâu… Cửa tiệm này… Tên là gì ấy nhỉ?”
Phượng tỷ trừng mắt, liếc hắn một cái, sẵng giọng: “Tiểu điếm này của tỷ tỷ gọi là Ngọc Như Trai, hừ, còn nói nghe danh đã lâu, vậy mà tên của tiểu điếm cũng còn không biết.”
Phương Tranh xấu hổ, gãi đầu, không phải là nói đôi câu khiêm nhường hay sao, tích cực quá cũng sẽ không tốt, nói trắng ra như vậy làm cho người ta muốn xuống đài cũng không được.

Cũng may, Phượng tỷ không muốn dây dưa tiếp chuyện này, hai người hàn huyên nói chuyện phiếm một trận. Phượng tỷ tuy là hạng nữ lưu, nhưng có thể thấy được hiểu biết của nàng so với nam tử còn lịch duyệt hơn rất nhiều, hơn nữa trong lời ăn tiếng nói rất có khí phách hào hùng của bậc trượng phu, hàn huyên trò chuyện một lúc, trong lòng Phương Tranh ngày càng khâm phục, nảy sinh ra một cỗ hàm ý muốn kết giao. Vị Phượng tỷ này, nếu không phải cách ăn mặc quá mức kinh hãi thế tục, thật sự cũng được xếp vào hàng nữ trung hào kiệt.
Mắt thấy sắc trời đã tối, Phương Tranh định đứng dậy cáo từ, phía sau Tiểu Ngũ cũng đã khoác một cái bọc nho nhỏ, cuối cùng hắn cũng đã làm xong nhiệm vụ.
Phương Tranh đứng dậy, chắp tay nói: “Hôm nay được gặp mặt Phượng tỷ, tiểu đệ cảm thấy vô cùng may mắn, ngày khác rảnh rỗi, sẽ lại đến đây quấy rầy.”
Phượng tỷ cũng đứng lên theo sau, khóe miệng giật giật giống như muốn nói gì, đến cửa miệng không ngờ lại chần chừ không nói ra.
Phương Tranh cũng không phải người mù, đương nhiên nhìn ra được Phượng Tỷ có điều gì muốn nói với mình, vì thế liền nói: “Phượng tỷ, có lời gì cứ việc nói thẳng, ta là người không quá thông minh, không thích đoán mò.”
Phượng tỷ chần chừ hạ quyết tâm, liền nói: “Phương thiếu gia thẳng thắn như vậy, đúng là tỷ tỷ ta đã già tới mức lẩm cẩm rồi. Chuyện là như này, tỷ tỷ muốn mở một cửa hàng tại phía Bắc cổng thành, nhìn trúng một miếng đất, sau khi đã nghe nghóng, thì được biết mảnh đất kia là của Phương gia. Tỷ tỷ đã tới gặp Tôn quản gia trong Phương phủ, muốn mua lại mảnh đất đó, nhưng Tôn quản gia không đáp ứng, nói là Phương gia không bán, Phương lão gia muốn lưu lại cho con cháu đời sau. Tỷ đang phiền muộn chuyện này, vừa may hôm nay gặp được Phương thiếu gia tới đây. Phương thiếu gia, tỷ tỷ biết sản nghiệp của Phương gia rộng lớn, mảnh đất này đối với Phương gia mà nói thì có cũng như không, nhưng đối với tỷ tỷ lại rất quan trọng, ngài xem, có thể chiếu cố cho tỷ tỷ được một chút không? Còn về giá cả, tỷ tỷ ta nguyện ý mua giá cao hơn hai thành.”
Thì ra là thế, lúc này Phương Tranh đã hiểu, ta nói nàng đối với ta như thế nào lại nhiệt tình đến vậy, dây dưa nửa ngày, rốt cuộc là muốn nhờ vả ta.
Chuyện này, Phương Tranh tuyệt đối không coi là việc đại sự, mình bán, nàng trả tiền là được rồi. Ngay tức khắc, Phương Tranh đáp ứng khi trở về nhà sẽ nói chuyện với Tôn quản gia, sau đó dẫn Tiểu Ngũ dẹp đường hồi phủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.