“Ở đây là được rồi.” Anh ta đứng trước ngọn núi đá giả rồi nở nụ cười rất xán lạn.
Tuyết Chi chụp hai tấm cho anh ta: “Xong rồi.”
“Cảm ơn.” Người đàn ông nhận lấy sau đó mỉm cười hỏi: “Xin hỏi cô đây, cô có thể chụp chung với tôi một tấm được không?”
“Ưm.” Tuyết Chi khựng lại một chút, nhưng sau đó cô liền nhanh chóng đáp ứng một cách sảng khoái: “Không vấn đề gì.”
Thái độ của anh ta rất chân thành, nụ cười lại trông rất tròn đầy sạch sẽ, hành vi cũng rất lịch sự, vừa nhìn thì biết là một người tới đây chơi một mình.
Tuyết Chi không hề có phản cảm với người đàn ông lạ mặt này, cô chỉ nghĩ chụp một tấm ảnh chung để làm chứng cho chuyến đi của anh ta cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng mà thôi.
Tiêu Chí Khiêm đem nước trở về, nhìn thấy một người đàn ông vừa rời khỏi từ bên cạnh Tuyết Chi, anh liền cau mày, sau đó anh sải bước đi tới và nhìn chằm chằm vào bóng ảnh thong thả của người đàn ông kia: “Là ai vậy?”
Tuyết Chi nhận lấy nước trong tay anh rồi thành thật nói: “Không biết, anh ta chỉ nhờ em chụp ảnh giùm mà thôi.”
Hàng lông mày của Tiêu Chí Khiêm vẫn đang cau lại dữ dội, từ đầu đến cuối anh đều luôn cảnh giác với những nguy hiểm tiềm ẩn.
Tuyết Chi nhìn thấy vậy thì liền mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt v e anh: “ôi, đừng có căng thẳng như vậy mà, chỉ là một người qua đường thôi.”
Tiêu Chí Khiêm từ từ thu tầm mắt lại, giọng điệu anh có chút thận trọng: “Lúc anh không có ở bên cạnh thì không được tuỳ ý tiếp xúc với người lạ đó.”
Biết anh đang lo lắng cho mình nên Tuyết Chi không ngừng gật đầu: “Biết rồi mà, đường chủ đại nhân của em~”
Tuyết Chi không muốn anh quá căng thẳng nên liền khoác tay vào cánh tay anh, vừa đi vừa chọc cười vừa nói chuyện vui cho anh nghe.
Đã ra ngoài chơi là phải chơi cho thiệt vui vẻ mới được, đâu cần phải để ý đến một người đi đường đâu chứ? Hơn nữa, cô thích một Tiêu Chí Khiêm cởi bỏ lớp áo lạnh lùng đi hơn.
Bên ngoài khu vui chơi, trong một chiếc xe màu đen, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau đang nhìn chăm chăm vào bức ảnh trên tay một cách xuất thần.
Trong bức ảnh, trên gương mặt xinh đẹp của Tuyết Chi đang nở một nụ cười thanh nhã, đôi mắt phượng thanh mảnh và quyến rũ có thể vô tình lấy đi linh hồn của những người xung quanh.
Một người phụ nữ rực rỡ như vậy có thể làm cho bất kỳ người nào đứng gần cô đều bị lu mờ, chứ đừng nói tới là một người đàn ông có tướng mạo bình thường như thế kia.
Khoé môi người đàn ông khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười yêu nghiệt.
Anh ta cất tấm ảnh lại, rồi đưa tay lên gỡ tấm mặt nạ da người trên mặt ra từng chút từng chút một…
Từ trong khu vui chơi bước ra thì sắc trời đã dần chuyển tối rồi.
“Có mệt không?” Anh lái xe, rồi nghiêng đầu qua hỏi cô.
“Không mệt.” Tuyết Chi dựa người vào lưng ghế, nụ cười của cô trông rất mãn nguyện: “Lâu quá chưa được chơi điên cuồng như vậy rồi, sau này có dịp chúng ta lại đến chơi có được không?”
Anh khẽ cười rồi gật đầu.
Chỉ cần cô thích thì anh sẽ đi cùng với cô.
Lúc này, chuông điện thoại của Tuyết Chi chợt vang lên, cô lấy ra xem thì thấy là từ nhà cô gọi đến, thế là cô liền vội vàng nhấc máy: “Alo?”
“Alo, Tuyết Chi à, là mẹ đây.” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm dịu dạng của Nguyễn Thanh Mai.
Sự nhiệt tình của Tuyết Chi ngay lập tức bị hạ xuống, cô cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ha ha, ba con mấy ngày nay cứ nhắc con miết, ba muốn con về nhà chơi.”
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với ba.”
“Ơ.” Nguyễn Thanh Mai chợt khựng lại, sau đó bà ta lại mỉm cười nói: “Hay là không cần đâu, công việc ba con bận rộn mà, có thời gian thì trực tiếp về là được rồi.”
“Tới lúc đó rồi nói.” Tuyết Chi không muốn nói nhiều với bà, đặc biệt là sau chuyện Nguyễn Thanh Mai xúi giục thím Đỗ đi đầu thú, Tuyết Chi càng bất mãn với bà ta hơn, nếu không phải là vì em trai cô Tiểu Hải thì cô đã không thèm quan tâm tới người đàn bà đó nữa rồi.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên, sau khi ba và em trai xảy ra chuyện thì bà ta đã làm ra những gì!
Nghĩ tới chuyện này, hai hàng lông mày của Tuyết Chi liền cau lại, cô cầm lấy điện thoại rồi gõ gõ vào đầu gối mình.
Thím Đỗ về quê, cô và em trai đều không có ở nhà cho nên bây giờ chỉ còn lại bà ta và ba thôi.
Nếu như bà ta có ý đồ xấu thì há chẳng phải là càng dễ dàng hơn sao? Đương nhiên, Tuyết Chi biết Nguyễn Thanh Mai rất coi trọng thân phận Phu nhân Bí Thư Thành uỷ của mình đến nhường nào, chỉ cần ba cô vẫn còn là Bí Thư Thành uỷ thì bà ta vẫn sẽ an phận thủ thườm, đây cũng chính là lý do mà Tuyết Chi vẫn chưa động vào bà ta, dù sao đi nữa danh dự của ba cũng rất quan trọng, cô không muốn ông ấy bị liên luỵ.
Nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.
Trước đây cô luôn đặt hết tâm tư của mình lên người Tiêu Chí Khiêm, bây giờ thì đã đến lúc dành thời gian hiếu kính hiếu thuận với bà mẹ kế đại nhân của mình rồi.
Đôi mắt phượng của Tuyết Chi khẽ híp lại, cô quay người sang nói với Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, em kết hôn với anh nhưng ngay cả một đồng hồi môn em cũng không có mang theo a!”
“Anh không để ý đâu.” Tiêu Chí Khiêm vốn chưa từng nghĩ đến chuyện tiền bạc, có thể lấy được Tuyết Chi, đừng nói tới của hồi môn, cho dù anh có phải đưa cho cô toàn bộ giá trị tài sản của mình, anh cũng sẽ không hề do dự.
Tuyết Chi cười híp mắt: “Nhưng em để ý đó.”
Nhìn thấy những tia gian xảo trong đôi mắt của cô, Tiêu Chí Khiêm liền biết cô đang có ý định gì đó, anh nhướng mày lên rồi hỏi: “Em muốn sao đây, nói đi.”
“Bây giờ tới nhà em, em muốn đem chút của hồi môn đi.” Tuyết Chi nói vô cùng tuỳ ý hờ hững, cô đưa một ngón tay chỉ ra trước: “Quay xe lại.”
Tiêu Chí Khiêm cũng không hỏi gì nữa, anh quay bánh lái rồi quay xe hướng về nhà họ Trương.
Dù sao, Tuyết Chi có mang theo của hồi môn hay không anh cũng thật sự không để bụng.
Nguyễn Thanh Mai vừa cúp điện thoại xong thì liền ngồi xuống ghế sofa đau đầu vì vấn đề nan giải, làm sao mới có thể lừa cô ta xuất hiện một mình đây?
Bên cạnh Tuyết Chi có một Tiêu Chí Khiêm, đó tuyệt đối không phải là một nhà chồng đơn thuần, nếu không thì tên đầu trọc đó tại sao lại muốn bà ta lừa Tuyết Chi cơ chứ? Bà không nghĩ là họ sẽ ngu ngốc đến nỗi đi bắt cóc con gái của một quan chức chính phủ đâu, nếu đã như vậy thì bọn họ là đang nhắm đến Tiêu Chí Khiêm rồi!
Từ thái độ của Trương Hồng Khánh khi nói đến Tiêu Chí Khiêm thì bà ta cũng phần nào đoán được, Tiêu Chí Khiêm nhất định không phải là một kẻ đơn giản, có một người như vậy ở bên cạnh thì bà ta làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận!
Nguyễn Thanh Mai phiền lòng xoa xoa trán: “Thím Đỗ, nấu cho tôi một chút canh an thần đi.”
Kêu một tiếng nhưng vẫn không có ai đáp, bà ta càng khó chịu hơn: “Thím Đỗ, thím có nghe không…” Đột nhiên, Nguyễn Thanh Mai chợt nhớ ra Đỗ Hướng Hồng đã đi từ lâu rồi, trong nhà lại chưa tìm được giúp việc mới, cho nên chỉ còn lại bà ta mà thôi.
Nguyễn Thanh Mai ngả người dựa vào lưng ghế sofa, bà thật có chút không chịu được căn nhà trống không đầy cô đơn này.
Đây chính là những ngày tháng từ khi bà ta gả cho Trương Hồng Khánh, ông ấy không có lúc nào là không bận, mỗi lần về nhà đều rất ít khi quan tâm để ý đến bà, không đọc báo thì cũng xem tin tức, không thì lại gọi điện thoại xử lý công vụ, không hỏi không han gì tới người vợ này cả.
Theo thời gian, bà đã bắt đầu cảm thấy thiếu thốn.
Một ngày nọ, bà gặp được một người đàn ông nhỏ hơn mình đến 8 tuổi tên là Mộc Duy, sự hài hước, sự chu đáo của anh ta đã khiến bà thần hồn điên đảo.
Cứ như vậy, những cuộc hẹn của bọn họ bắt đầu trở nên nhiều hơn, và rồi mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, đặc biệt là khi anh ta đã đem đến cho bà những cảm giác thoả mãn mà bà chưa từng có trước đây ở trên giường.
Cho dù là tim hay thân thì bà ta cũng đều không thể tách khỏi người đàn ông này nữa rồi.
Sau này, bà ta phát hiện mình đã có thai, điều này chợt khiến bà tỉnh táo trở lại.
Tuy Mộc Duy đã đem đến cho bà những hạnh phúc thật sự của một người phụ nữ, nhưng người đàn ông này lại không hề có ý chí cầu tiến cho sự nghiệp, anh ta chỉ muốn trải qua một cuộc sống nhàn nhã an nhiên, điều này thật sự không thể so sánh được với Trương Hồng Khánh.
Nguyễn Thanh Mai có ngốc đến đâu cũng sẽ không từ bỏ cuộc sống hiện tại, còn nếu đi với anh ta thì ngày tháng sau này chắc chắn sẽ bữa đói bữa no mà thôi! Cho nên, đứa con trong bụng này tuyệt đối không thể giữ lại được!
Hôm đó, bà ta đã bí mật tìm một bệnh viện, nhưng trước khi đến đó bà ta đã mắng Tuyết Chi vài câu vì tâm trạng không tốt, thế là Trương Hồng Khánh đã vì chuyện đó mà cãi nhau với bà ta một trận inh ỏi, sau đó hai ông bà già nhà họ Trương lại biết chuyện liền gọi điện thoại đến giáo huấn bà một phen nữa.
Nguyễn Thanh Mai uỷ khuất đến tột cùng, trong lòng bà ta cũng vì vậy mà càng thêm hận gia đình này.
Cũng chính vào lúc đó, bà ta đã đưa ra một quyết định vô cùng mạo hiểm, bà phải sinh đứa trẻ này ra, bà phải làm cho nhà họ Trương này nhục nhã!
Cái sừng này, Trương Hồng Khánh mọc chắc rồi!
Lúc Nguyễn Thanh Mai mang thai được ba tháng thì bụng của bà ta cũng đã có phần lộ rõ.
Sau đó bà ta đã mượn cớ mẹ của mình bị bệnh nặng nên đã nhanh chóng về quê, ở đó vừa chăm sóc mẹ vừa an tâm đợi sinh, lúc đó Mộc Duy cũng theo bà ta về.
Hai người xem như cũng đã sống với nhau như một cặp vợ chồng thật sự trong một năm, dưới sự ân cần chăm sóc của Mộc Duy, bà ta càng thêm tin tưởng quyết định của mình là hoàn toàn đúng đắn.
Sau khi Mộc Mộc ra đời, mặc dù bà ta không nỡ nhưng vẫn phải cắn răng trở về nhà họ Trương.
Bà đã dùng số tiền riêng của mình để mua một căn nhà cho cha con Mộc Duy ở thành phố A, chính là căn nhà mà bọn họ đang ở hiện tại.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho họ xong, mỗi tuần bà đều dành thời gian đi thăm bọn họ, thuận tiện hẹn hò lén lút với Mộc Duy luôn.
Bà ta luôn làm chuyện này rất cẩn thận, hơn nữa Trương Hồng Khánh lại rất bận rộn với công việc, rất ít khi quan tâm bà ta nên cũng không phát hiện ra một chút xíu nào cả.
Còn Tuyết Chi thì luôn coi bà ta như vô hình, ngay cả nói chuyện cũng còn rất ít cho nên làm gì rảnh rỗi đi quản chuyện của bà ta chứ.
Trương Thịnh Hải thì chỉ là một thằng nhóc, một ngày chỉ biết chơi thôi.
Nhưng thím Đỗ lại không như vậy, chuyện gì trong nhà từ lớn đến bé bà ấy đều nắm trong lòng bàn tay, lần nào Nguyễn Thanh Mai cũng kiếm cớ ra ngoài, có lúc nhân dịp Trương Hồng Khánh đi công tác, bà ta còn kiếm cớ tới nhà bạn chơi mạc chược, cả đêm đều không về.
Đến ngày hôm sau khi về nhà, mặt mày bà ta tràn đầy hứng khởi, tâm trạng vô cùng tốt, cái vẻ hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt đó chỉ có những người phụ nữ khi yêu mới có thôi.
Thím Đỗ đều nhìn thấy hết thảy những điều này, nhưng vì sự hòa thuận của nhà họ Trương, bà đành nhắm một mắt mở một mắt giả vờ như không biết.
Nhưng cho đến khi con gái xảy ra chuyện, bà không thể im lặng nữa rồi, cho nên bà mới uy hiếp Nguyễn Thanh Mai, ép bà ta làm chứng giả cho chính mình.
Bây giờ thím Đỗ đã rời đi rồi, cũng coi như là đã trừ bỏ được một mớ rắc rối lớn, nhưng sau đó ai mà ngờ Mộc Mộc lại bị bắt cóc kia chứ! Trước mặt Nguyễn Thanh Mai chỉ có hai con đường, một là thành thật với Trương Hồng Khánh, cắt đứt quan hệ với cha con Mộc Duy và xin ông ấy tha thứ.
Hai là làm chuyện mà trước giờ bà luôn muốn làm, đó là phản bội Trương Hồng Khánh và rời khỏi nhà họ Trương.
Trong lòng bà hiểu rõ, Trương Hồng Khánh nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc mà bà đã làm, cho nên bà ta chỉ còn lại con đường thứ hai mà thôi!
Bây giờ bà ta đã bắt đầu chuẩn bị đường lui rồi, trước tiên là để dành tiền, và đợi hoàn thành việc đã hứa với tên đầu trọc đó xong là bà có thể đưa Mộc Duy và Mộc Mộc rời khỏi nơi này rồi, sau đó họ sẽ tìm một nơi không ai biết đến họ và bắt đầu một cuộc sống mới chỉ có ba người mà thôi! Tuy làm như vậy sẽ rất có lỗi với Tiểu Hải nhưng bà ta đã hết cách rồi.
Lần trước bà ta đánh bài xảy ra chuyện, trong nhà phải trả rất nhiều khoản tiền phạt, cho nên cũng chỉ còn dư lại chưa tới 600 triệu mà thôi.
Bà đã dặn Mộc Duy bán căn nhà đó, còn bà thì len lén đem những món đồ cổ và tranh của Trương Hồng Khánh đi bán, với số tiền này thì chắc cũng đủ để họ sống trong một thời gian rồi.
Nguyễn Thanh Mai không ngừng an ủi bản thân mình, tất cả mọi việc đã được sắp xếp thoả đáng, chỉ cần nghĩ cách lừa được Tuyết Chi là được rồi.
Chính vào lúc này, Tuyết Chi trở về.
Nhìn thấy cô và Tiêu Chí Khiêm, Nguyễn Thanh Mai liền sững người: “Tuyết Chi, sao… sao bây giờ con đã về rồi?”
Chết tiệt, bà còn chưa thông báo cho gã đầu trọc, bây giờ cô có về thì cũng có ích gì chứ?
“Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào chẳng lẽ còn cần xin phép trước sao?” Thái độ của Tuyết Chi rất lạnh nhạt, Nguyễn Thanh Mai nhanh chóng chấn chỉnh lại cảm xúc rồi nở một nụ cười gượng gạo.