Ánh mắt khẽ đảo qua, làn sóng bập bềnh, giây tiếp theo Tuyết Chi đã
bị Tiêu Chí Khiêm ôm vào trong ngực, anh ngửi mùi hương thanh nhã thuộc
về cô, ánh nhắm mắt lại: “Tôi nhớ rồi, là đồ của em, tôi không cho phép
người khác đụng vào, ai cũng không được.”
Tuyết Chi mỉm cười, giơ tay chạm vào đầu của anh: “Như vậy mới ngoan.”
Lần này, cô chủ động nắm lấy tay anh, giống như một sủng vật ôn hòa
thuần hậu nghe lời, thế nhưng Tiêu Chí Khiêm không để tâm, mặc kệ là mèo
hay là chó, chỉ cần cô thích, sủng vật cũng không là gì.
Cô nuôi, anh
sẽ cho cô nuôi.
Đến trước ngôi nhà ba tầng nhỏ của nhà họ Tiêu, đi theo con đường rải
đá cuội, hai người đi đến trước cửa lớn, Tuyết Chi bấm chuông cửa.
“Đến đây!” Giọng vui vẻ của thím Vương vang lên.
Trước khi về, Tuyết
Chi sợ thím Vương lo lắng nên đã gọi điện thông báo của bà ta.
Thím Vương mở cửa, nhìn thấy Tuyết Chi quả nhiên đưa thiếu gia về
rồi, vội nhường đường: “Aiya, Trương tiểu thư, thật sự quá cảm ơn cô
rồi.”
“Thím Vương, đừng khách khí như vậy, đây là điều cháu nên làm.” Tuyết
Chi và Tiêu Chí Khiêm bước vào, vừa vào phòng khách thì đã nhìn thấy
Tiêu Chính Thịnh và vợ mới của anh ta , còn có Bắc Minh Hạo đang chờ
sẵn…
Tuyết Chi cũng trấn định, mỉm cười: “Chú Tiêu, cô.” Ánh mắt né tránh Bắc Minh Hạo, coi anh ta như không khí.
Bắc Minh Hạo ngồi ở đó, ánh mắt nham hiểm và sắc bén ép thẳng vào cô.
“Tuyết Chi, thật là ngại quá, Tiêu Chí Khiêm lại đi làm phiền cháu
rồi.” Trước mặt người ngoài, Tiêu Chính Thịnh khí độ vẫn bất phàm như
cũ, nói chuyện rất hòa nhã.
Tuyết Chi cười cười: “Không tính là làm phiền.”
Tiêu Chí Khiêm đi đến, đối với mấy người này coi như không nhìn thấy,
anh đến trước Tuyết Chi, ánh mắt dị thường dịu dàng nhìn cô: “Chúng ta
đi lên lầu.”
Thấy anh nắm tay của Tuyết Chi, đôi mắt của Bắc Minh Hạo càng nheo lại, cả người bao trùm khí lạnh.
“Con đứng lại cho ta!” Tiêu Chính Thịnh tức giận, đứng bật lên: “Ta
lùi biết bao việc của công ty lại, đặc biệt về thăm con, con lại có thái
độ này sao?”
Kiều Nhã vội ngăn ông lại: “Chính Thịnh, anh đã đồng ý với em như thế
nào? Anh không phải nói, sẽ cố gắng nói chuyện với Chí Khiêm sao? Thế
nào chưa nói được mấy câu thì đã tức giận rồi!”
Tiêu Chính Thịnh chỉ vào anh, tức giận nói: “Em xem đi, thái độ này của nó, trong mắt còn có anh không?”
“Aiya, Trưởng tiểu thư người ta vẫn còn ở đây, anh không thể thu liễm
chút lại sao?” Kiều Nhã nhìn Tuyết Nhi, Tiêu Chính Thịnh cố kìm nén cơn
giận lại, miễn cưỡng cười: “Tuyết Chi, để cháu nhìn thấy trò cười này,
giữa hai ba con chú chỉ có chút bất đồng quan điểm mà thôi.”
Tuyết Chi nhàn nhạt nói: “Cháu hiểu.”
Tiêu Chính Thịnh lại nhìn Tiêu Chí Khiêm: “Con lại đây!”
Tiêu Chí Khiêm không nói gì, cũng không có phản ứng, vẫn cứ trầm mặc,
điều này khiến Tiêu Chính Thịnh càng phát hỏa, cũng không quan tâm
Tuyết Chi còn ở đây hay không, bỏ qua Kiều Nhã, đi tới vài bước: “Ta kêu
con lại đây, con không nghe thấy sao?” Theo thói quen, ông ta giơ tay,
lúc sắp hạ xuống.
Bỗng chốc, một tiếng ‘bốp’, tay của ông ta bị người ta túm lại.
Tiêu Chính Thịnh sững người, cuối đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh đang
túm lấy tay của ông ta, rồi lại ngước đầu lên, đứng đối diện ông ta
chính là Tuyết Chi.
Kiều Nhã cũng sững người, đến ngay cả Bắc Minh Hạo cũng nhăn mặt lại.
Nụ cười hoàn mỹ trên mặt của Tuyết Chi vẫn nguyên như vậy, dần dần
buông tay của ông ta ra: “Chú Tiêu, mặt của Tiêu Chí Khiêm, không phải
tùy tiện là có thể đánh.”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, trong ngực có cỗ nhiệt lượng tản ra, dần dần lan ra khắp cơ thể, chạy khắp tứ chi.
Tiêu Chính Thịnh cũng sững người, lập tức cau mày không vui: “Đây là
chuyện nhà của chú, không hy vọng người ngoài tham gia vào.
Tuyết Chi,
cháu có thể đưa Tiêu Chí Khiêm về, chú rất cảm kích, cũng không trì hoãn
thời gian của cháu nữa, chú kêu tài xế đưa cháu về…”
“Chú Tiêu,” Tuyết Chi phớt lờ lệnh đuổi khách của ông ta, đứng chắn
trước Tiêu Chí Khiêm, nói rõ ràng: “Anh ấy là con người, là con trai của
chú, nhưng không vì thế mà chú được tùy tiện đánh mắng anh ấy1”
“Cháu—“ Tiêu Chính Tiêu tức giận không nhẹ, thân làm ông chủ của một
doanh nghiệp nói, trước nay đều là người cao cao tại thượng, chưa từng
bị người khác đụng chạm như thế này, lại còn là một vãn bối! Nếu không
phải nể thân phận của ba cô là thư ký tỉnh ủy, ông ta sớm đã sai ngươi
đuổi cô ra ngoài rồi.
“Trương tiểu thư, chúng tôi dạy dỗ con cái như nào, còn không đến lượt cô xen vào.” Kiều Nhã đi đến, lạnh lùng nhìn cô.
“Ha ha, nếu như không phải còn niệm một tia tình thân, anh ấy sẽ đứng
ở đó cho hai người đánh mắng sao? Dạy dỗ con cái… Hai người đã dạy được
anh ấy cái gì? Trừ cho anh ấy uống rất nhiều loại thuốc mà không biết
liệu có chết hay không ra, hai người có cùng anh ấy ăn nổi bữa cơm
không?” Tuyết Chi lại hóa thân thành gà mẹ, giang đôi cánh cẩn thận bảo
vệ Tiêu Chí Khiêm ở đằng sau, đối mặt với Tiêu Chính Thịnh và Kiều Nhã,
khí thế quả quyết.
Sắc mặt của Tiêu Chính Thịnh đã khó coi đến cực điểm: “Uống thuốc
cũng là vì muốn tốt cho nó! Buổi lễ kỷ niệm hằng năm, cháu cũng nhìn
thấy rồi, nó giống như kẻ điên cầm dao đâm loạn vậy! Ngộ nhỡ lại tiếp
tục làm người khác bị thương thì phải làm sao?”
“Kẻ điên?” Tuyết Chi lại cười, lần này, càng châm biếm hơn: “Chú
Tiêu, chú có hỏi anh ấy uống thuốc gì không? Chú có biết, số thuốc đó sẽ
tổn thương đến não rất lớn không, nếu như dùng lâu, tác dụng mạnh của
thuốc có thể biến một người bình thường trở thành một người si ngốc hay
không! Đây chính là kết quả chú muốn sao?”
Tiêu Chính Thịnh ngẩn người, vô thức nói: “Không thể nào! Toàn bộ thuốc đều do bác sĩ điều trị kê cho!”
“Ổ? Vậy bác sĩ điều trị họ là gì, ở khoa nào, ở bệnh viên nào, chú có tìm hiểu qua không?”
Tiêu Chính Thịnh bị Tuyết Chi ép hỏi, Kiều Nhã ở bên cạnh cười lạnh:
“Nói như vậy, Trương tiểu thư ngược lại hiểu rất rõ những chuyện này
nhỉ? Tôi không hiểu, cô nói mấy người nhà như chúng tôi thành động vật
máu lạnh không có trách nhiệm, nhưng một người ngoài như cô hiểu được
Chí Khiêm sao?”
Kiều Nhã lại nhìn qua Tiêu Chí Khiêm, hàm ý chỉ: “Sớm nghe nói vài
lời đồn giữa cô và Chính Khiêm, tôi ngược lại không ngờ, cô thật sự đã
dụng tâm cực khổ rồi.”
Tiêu Chính Khiêm càng nhíu chặt mày, nhìn tình hình trước mắt, không phải hai người này đã thích nhau rồi chứ?
“Nếu nói đến ý đồ, thật sự có một điểm.” Ánh mắt của lạnh lùng của
Tuyết Chi quét qua hai người: “Sau này, Tiêu Chí Khiêm không nguyện nói,
cháu sẽ thay anh ấy nói! Anh ấy không kể được, cháu thay anh ý kể lại!
Anh ấy bị chỉ trích, cháu thay anh ấy đi giải thích! Đừng cho rằng anh
ấy không nói gì không làm gì thì hai người có thể tùy tiện đánh mắng!
Bây giờ đã khác rồi, có cháu ở đây, ai cũng đừng hòng động vào anh ấy!”
Từ lúc nhìn thấy dấu tay chói mắt trên mặt của Tiêu Chí Khiêm, Tuyết
Chi đã phát hỏa trong lòng, lúc này coi như đã triệt để bạo phát.
Tiêu
Chí Khiêm có cô bảo vệ, bất kỳ ai cũng đừng mơ đụng vào anh!
Tiêu Chí Khiêm sốc với hành động của cô, trước nay chưa từng có người nào bảo vệ anh như vậy.
Trước kia chưa từng có.
Cô là người duy nhất.
Khí thế quả quyết mà lạnh lẽo của cô cũng khiến cho Tiêu Chính Thịnh
và Kiều Nhã trấn kinh.
Tiêu Chính Thịnh trừ tức giận ra, ông ta không
thể không nhìn lại Tuyết Chi.
Cô gái nhỏ này bình thường rất thông minh,
miệng lưỡi rất ngọt.
Thế nhưng, một khi đã phát uy thì trên người tỏa
ra một cỗ khí thế áp đảo, cũng phải khiến người khác nhìn bằng con mắt
khác.
Tâm tư của ông ta khẽ động, muốn thúc đẩy mối quan hệ của Tiêu Chí
Khiêm và Trương Tuyết Chi, đó sẽ là cuộc liên hôn giữa doanh nghiệp và
chính phủ, đối với ông ta trăm lợi mà vô hại.
Chỉ là, Trương Hồng Khánh
đã từng ám thị với ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không can thiệp vào hôn
nhân của con gái, lúc đó ông ta mới bỏ qua ý định.
Còn như bây giờ, tiến
triển của Trương Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm cũng là điều ông ta hy
vọng.
Chỉ là, nói không rõ tại sao, ông ta cứ cảm thấy, Trương Tuyết Chi
quá thông minh, lại quá sắc sảo, có một cô con dâu như vậy, chỉ sợ đêm
dài lắm mộng.
Kiều Nhã ánh mắt sắc như dao, nhìn thẳng vào cô.
Từ hôm Tuyết Chí xuất hiện, bà ta đã biết, người con gái này có sức
ảnh hưởng rất lớn với Tiêu Chí Khiêm.
Bây giờ thì hay rồi, vậy mà còn
dám phát uy trước mặt bà ta! Nếu như không nhanh chóng giải quyết cô,
nếu như Tiêu Chí Khiêm thật sự cưới cô về, đó chính là sự bất lợi cực
lớn!
Bắc Minh Hạo từ đầu đến cuối đều ở trong phòng khách, không hề lên tiếng.
Nhưng ánh mắt nhìn Tuyết Chi lại không ngừng biến hóa.
Tuyết Chi quả thật bảo vệ Tiêu Chí Khiêm rất rõ ràng, không vì bản
thân là một cô gái mà cần người khác bảo vệ.
Đặc biệt là cách cô bảo vệ
Tiêu Chí Khiêm đến cùng, đối với một người đàn ông mà nói, bất giác thấy
nhục nhã, nhưng cũng rất hạnh phúc, điều này khiến anh ta… đố kỵ.
Kiều Nhã nhếch mép: “Trương tiểu thư, thứ cho tôi mạo muội, cô có tư cách gì?”
Tuyết Chi cười lạnh, rất xinh đẹp và rực rỡ.
Cô không nói hai lời, quay lại ôm Tiêu Chí Khiêm, chủ động hôn anh.
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm dại ra, ngay sau đó thì tản ra sự dịu dàng
khó cưỡng.
Anh hóa bị động thành chủ động, ôm chặt eo của cô, cuối
xuống hôn sâu.
Kiều Nhã không ngờ Tuyết Chi lại trực tiếp như vậy, đứng ngây ra, nhìn chằm chằm hai người.
Còn Tiêu Chính Thịnh trong nháy mắt bình tĩnh lại, giống như chưa có
chuyện gì xảy ra, xoay người rời đi: “Anh còn có cuộc họp, anh về công
ty trước đây.”
“Chính Thịnh…” Kiều Nhã lập tức đi theo ông ta: “Cũng được, em cũng
muốn đến văn phòng làm việc.” Khi ngang qua phòng khách, bà ta ra hiệu
với con trai, sau đó đi theo Tiêu Chính Thịnh.
Bắc Minh Hạo nhìn về phía cầu thang, thấy hai người kia đang ôm hôn
nhau, ở trong phạm vi của thể thấy của anh ta, mối quan hệ của bọn họ
đang không ngừng trở thêm sâu đậm.
Rõ ràng là điều mà anh ta chờ đợi, là
một cơ hội tốt để có thể đem tội ác của hai gia đình ảnh hưởng lẫn
nhau, thế nhưng tại sao, anh ta lại không cam tâm, lại tức giận.
Vẻ mặt của anh ta lúc này lóe lên sự cô đơn, không muốn bị mất kiểm soát cảm xúc, anh ta không quay lại nhìn nữa mà rời đi luôn.
Khởi động xe lao đi, trong đầu của anh ta lại hiện nên hình ảnh anh ta ôm cô ở bãi biển…
Anh ta đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, mỗi lần nhớ lại, màu sắc
của bức họa càng thêm đậm nét, rồi tối dần, nó khắc sâu vào trong tâm
trí anh ta.
Anh ta buồn bực nắm chặt vô lắng, sau đó đạp ga thật mạnh, có thể là vì anh ta không muốn ở nơi này thêm một phút giây nào nữa.
Tuyết Chi ánh mắt lay động, quan sát thấy mọi người đã đi hết, cô đẩy Tiêu Chí Khiêm ra: “Ưm…”
Tiêu Chí Khiêm không buông cô ra, thậm chí đẩy cô vào một góc, muốn hôn cô nữa.
Anh chỉ muốn, cuộc đời này, chỉ thể bên cô thật tốt.
Tuyết Chi coi như đã hiểu, đây không phải lấy đá đập chân mình sao,
ai kêu cô đi khiêu khích anh cơ chứ? Anh không buông, cô cũng không
thoát ra được, dứt khoát để cho anh hôn đủ thì thôi.