Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 47: 47: Chung Cả Giường Rồi Thì Chung Phòng Có Là Gì




Chưa bao giờ cô cảm nhận bữa tối lại khiến cô căng thẳng đến vậy, cứ nghĩ về đây là có thể tránh mặt anh được chút nhưng nước đi của cô đã sai hoàn toàn, sau khi ăn tối xong Mạc Phong Thần còn ở lì lại.
-“ Phong Thần! tối nay Tuệ San sẽ ở lại với bà.”
-“ Đúng đó, tôi….

à em sẽ ở lại cùng bà..”
cô đang hào hứng đồng tình thì bị Mạc Phong Thần dội cho gáo nước lạnh.
-“ Nếu cô ấy ở lại đây thì con cũng sẽ ở lại.”
anh quay sang nhìn cô đắc ý khiến cô ức đến nỗi chẳng làm gì được.
-“ Thế khi nào hai đứa định tổ chức đám cưới.”
câu hỏi của bà khiến cả anh và cô đều có chút ngạc nhiên, cô cười xoà nói đỡ.
-“ Phong Thần- anh ấy còn có nhiều việc ở công ty, chắc chuyện này nên để một thời gian nữa ạ.


Mà cũng muộn rồi, cháu đưa bà đi nghỉ nhé!”
-“ Thôi được rồi! nếu Phong Thần ở lại đây thì cháu ở cùng thằng bé đi.”
-“ Dá????…….

dạ vâng…”
Mạc Phong Thần nghe bà nói như vậy trong lòng anh mừng thầm, gương mặt anh hiện rõ sự vui vẻ, Mạc phu nhân cũng đã nhận ra điều đó.

Giường như người con trai này rơi vào lưới tình thật rồi.
Sau khi đưa bà về phòng cô nhìn anh bực dọc.
-“ Sao Mạc Tổng lại về đây chứ?”
-“ Đây là Mạc Gia thì sao tôi không được ở lại?”
-“ Hay là anh về nhà riêng được không?”
-“ Không thích!”
-“ Chẳng lẽ anh muốn chúng ta chung phòng ư?”
-“ Chung cả giường rồi thì chung phòng có là gì?”
-“ Anh…..”
-“ Không đôi co nữa, tôi ngủ trên giường, em ra sofa ngủ đi.”
-“ Anh là đàn ông mà anh không biết nhường phụ nữ sao?”
-“ Không! tôi ngủ giường quen rồi.”
nói xong Mạc Phong Thần ném gối vào người cô, anh còn đưa cô một chiếc chăn mỏng nữa, cô nhìn chiếc ghế sofa trước mắt, thấy nó cũng không tệ nên cô trực tiếp nằm xuống ngủ luôn, Mạc Phong Thần tưởng cô giả vờ nhưng khi anh từ phòng tắm bước ra thì cô đã ngủ từ lúc nào rồi.

Thực ra Mạc Phong Thần chỉ muốn trêu đùa cô một chút nhưng không ngờ chỉ một lúc mà cô có thể ngủ ngay được.
-“ Đúng là heo mà!”

Mạc Phong Thần nhẹ nhàng bế cô lên, mùi hương trên người cô xộc vào mũi anh, mùi hương đó khiến Mạc Phong Thần vô cùng dễ chịu.

Anh đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc, gương mặt xinh đẹp khiến trái tim Mạc Phong Thần lại thổn thức, thấy không đúng Mạc Phong Thần liền rụt tay lại.

Sau đó anh bước ra chiếc ghế sofa, nhưng thật sự nằm ở đây khiến Mạc Phong Thần không thể ngủ nổi, anh đành mon men lên giường, ban đầu vẫn là giữ một khoảng cách nhất định, nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon lành anh lại không cầm lòng được, Mạc Phong Thần chủ động ôm cô vào lòng, chỉ một lúc sau anh cũng chìm vào giấc ngủ, có lẽ đêm nay là đêm mà anh ngủ ngon nhất từ trước tới giờ…
Buổi sáng, ánh nắng len lỏi qua khung cửa, cô nheo mắt tỉnh dậy, nhìn xung quanh không thấy Mạc Phong Thần cô mừng thầm trong lòng, nhưng chợt nhận ra bản thân đang ngồi ở trên giường.
-“ Chẳng lẽ mình mộng du??? Hay do Mạc Phong Thần…???”
nghĩ ngợi một hồi cô thầm nghĩ “ ít ra cũng biết nhường ha.” nhưng cô đâu biết rằng hai người ôm nhau ngủ cả đêm đâu.

Và cô cũng không biết rằng Mạc Tổng thường ngày lạnh lùng nhưng hôm nay lại vui vẻ đến lạ thường khiến toàn bộ nhân viên, đặc biệt là Trợ lí Giang ngạc nhiên vô cùng.
...----------------...
Như mọi ngày, Hạ Tiểu Yên đến nhà Lưu Hàn Thiên để chuẩn bị bữa tối, đang định lấy chìa khoá mở cổng thì gặp Lộ Thiển, Hạ Tiểu Yên thở dài ngao ngán.
-“ Nay lại đen đủi gì nữa đây?”
Hạ Tiểu Yên cố tình ngó lơ khiến ả Lộ Thiển vô cùng tức giận, nhưng hôm nay ả ta lại có thái độ rất khác.
-“ Hôm nay không thèm gây chuyện với mày.”
-“ Lưu Tổng đã dặn không để cho người lạ vào nhà.”

-“ Mày bảo tao là người lạ?”
-“ Tôi chỉ nghe theo lời căn dặn của Lưu Tổng mà thôi.”
-“ Hôm nay tao đến để đưa hồ sơ giúp ba anh ấy!”
nghe Lộ Thiển nói mà Hạ Tiểu Yên thấy nổi hết da gà da vịt, cái gì mà “ anh ấy” ngọt xớt, lấy cha rồi còn muốn lấy cả con chồng hay sao?
-“ Thế cô đưa đây, tôi sẽ mang vào cho Lưu Tổng.”
-“ Không được, đây là hồ sơ quan trọng.

Nhỡ mày có ý đồ xấu thì sao? yên tâm hôm nay tao chỉ đến để đưa hồ sơ thôi.”
-“ Được rồi! cô vào nhà đi.”
Hạ Tiểu Yên chưa kịp nói xong thì Lộ Thiển đã nhanh chóng bước vào nhà, đúng là hôm nay cô ta không hề gây phiền phức cho Tiểu Yên nhưng thái độ đáng ghét của cô ta khiến Hạ Tiểu Yên không thể nào ưa nổi.

Vì xách nhiều đồ nên chiếc chìa khoá nhà rơi xuống lúc nào không hay, Lộ Thiển vô tình nhìn thấy, nhưng cô ta lại không có ý định nhặt chợt trong đầu ả lại thoáng lên một âm mưu gì đó, Lộ Thiển cầm chiếc chìa khoá cười thầm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.