Trọng Sinh Sau Debut Thành Center

Chương 46



Cái này thì Giang Diệp nghĩ sai rồi.

Lần này, fans chọn bài cho cô chỉ đơn giản là muốn nghe cô hát rap thôi.

Lần trước Giang Diệp rap đã là lúc bình xét sơ cấp rồi, lúc ấy có không ít fans bị đoạn rap của cô kéo lọt hố.

Nhưng sau lần công diễn đầu tiên, cô không chọn rap, công hai lại đi tổ dance, fans đúng là vô cùng mong nhớ.

Chính Giang Diệp cũng từng nói muốn thử thách càng nhiều thể loại biểu diễn hơn nữa.

Ngoài ra, chính cô cũng từng nói muốn hợp tác với Lương Úc một lần.

Fans nghĩ sao cũng thấy để cô hát rap là một công đôi việc, vừa thực hiện mơ ước của cô, vừa thỏa mãn mong muốn của fans nên chẳng hề do dự mà quăng cô vào 《Bé nhỏ》.

Người Lương Úc cũng không tính là cao, hay đội mũ lưỡi trai, tết hai bím tóc, là người chỉ nhìn vẻ ngoài sẽ thấy vô cùng đáng yêu, ai mà ngờ được tới sự tồn tại của một rapper tài năng chứ.


Xem qua màn biểu diễn ở công một của cô, phong cách cá nhân rất ấn tượng, còn biết làm sao để khơi dậy không khí.

Giang Diệp đúng là muốn hợp tác với cô nàng một lần, nhìn xem hai người tương tác thì sẽ có sự bùng nổ như nào.

Lương Úc gật đầu, ngồi bên cạnh cô, nghĩ nghĩ sao lại đồng ý, "Tuy vậy nếu hợp tác với cậu, nhảy thì nhảy thôi, cũng không phải không được".

Giang Diệp nhướng mày, "Vậy nếu là fans của tớ muốn cho tớ hát rap thì sao, cậu dạy tớ không?".

"Được mà", Lương Úc rũ mắt, nói, "Nhưng tớ đã xem qua đợt bình xét sơ cấp của cậu rồi. Trình độ này của cậu không cần tớ dạy, có thể tốt nghiệp ngay và luôn".

Giang Diệp nhịn không được cười rộ lên.

Cô và Lương Úc lại hàn huyên một hồi, cũng chẳng thấy có thực tập sinh nào tiến vào.

Giang Diệp có chút nghi ngờ song người đẩy cửa vào tiếp theo là một thực tập sinh có thứ hạng hơn 20.


Giang Diệp: ...

Bài hát của các cô ít được mọi người yêu thích như vậy sao?

Thực ra vấn đề không phải do bài hát.

Ngay tại lúc các bài hát của lần công diễn ba được đăng lên, nhà Giang Diệp làm chủ, đương nhiên rất tự tin chọn chọn lựa lựa năm bài hát này.

Mà fans của các thực tập sinh hàng top khác không nghĩ như vậy.

Xét về biểu diễn chung, họ cũng không quá muốn idol nhà mình ở chung nhóm với Giang Diệp.

Giang Diệp quá thu hút, cô là kiểu thực tập sinh dù đứng cạnh ai cũng sẽ hút hết ánh nhìn người xem về phía mình.

Đã tới lần công diễn thứ ba, fans các nhà đương nhiên đều hy vọng idol nhà mình có thể tỏa sáng rực rỡ, giỏi không ai sánh bằng.

Cho nên các nhà đều đợi nhà Giang Diệp chọn xong, sau mới âm thầm thở hắt ra, đưa idol tới các nhóm khác.

Hơn nữa trong 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》năm nay, thực tập sinh thiên về rap vốn đã không quá nhiều, từ lần công diễn hai cũng đã thấy được.


Vì thế chờ tới khi tám thực tập sinh tới đông đủ, Giang Diệp vừa nhìn....

Tốt lắm.

Ngoài cô và Lương Úc, toàn bộ hầu như đều là thực tập sinh từ hạng 20 tới 30.

Giang Diệp lúc này lại bắt đầu có một mối lo mới.

Tuy nói chọn bài hát công diễn là đã định sẵn trước lần tuyên bố thứ hạng thứ hai nhưng tới lúc công diễn chính thức sẽ là sau khi tuyên bố.

Cũng có nghĩa là sẽ có một nhóm thực tập sinh tham gia luyện tập rồi bị loại, số người còn dư lại sẽ tiến hành điều chỉnh số lượng, những thực tập sinh bị chuyển qua nhóm khác sẽ phải tranh thủ học hết bài mới trong thời gian hai ngày, các thực tập sinh bị loại tập luyện bao nhiêu như vậy, tới cuối cùng lại chẳng có duyên với sân khấu.

Đây cũng chính là sự tàn nhẫn của giới tuyển chọn.

Giang Diệp nhìn thoáng qua thành viên nhóm mình.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì tổ các cô hẳn sẽ có không ít thực tập sinh bị loại sau lần tuyên bố thứ hạng thứ hai, tới lúc đó còn phải tiếp nhận thực tập sinh khác nhóm chuyển tới.

Vốn dĩ, giúp các thực tập sinh bậc dưới đã rất khó, còn khó hơn chính là dạy xong nhóm này còn phải dạy một nhóm mới nữa.

Giang Diệp bỗng chốc cảm thấy rất đau đầu.

Lương Úc thật ra chẳng hề nghĩ tới mấy chuyện này.

"Người tới đủ rồi đúng không, vậy tới lúc để xé bảng rồi".

Cô đứng trước bảng trắng, giơ tay xé lớp giấy phía trên đi, "Hiện tại, chính là khoảng khắc chứng kiến kỳ tích ——"

....

Phòng tập số 2.

"—— Sao lại là bên bờ biển chứ?", Đàm Mộng nhìn tên bài hát suýt chút nữa rớt cả mắt xuống sàn, "Wonder đã hứa đâu? Tớ muốn nhảy Wonder mà".

Lúc cô lén dùng điện thoại rõ ràng đã thấy fans chọn cho cô là Wonder mà, là ai đã âm thầm thay đổi sửa bài cho cô rồi?
Phía sau cô, Trình Chân tiến tới vỗ vỗ bả vai, "Tới đây hay tới đó thôi".

.....

Phòng tập số 3.

Lâm Tối trong lòng dậy sóng, xé tờ giấy, "Được, nhóm chúng mình là 《If I can》".

Trước đó ở lần công diễn hai chọn rap, biểu hiện của cô không quá tốt.

Fans của cô có hơi lo lắng, xét về lợi và hại, quyết định chọn cho cô một bài hát không dễ xảy ra sai sót.

Lâm Tối hiểu ý của fans.

Lần công diễn này, cô sẽ tìm lại bản thân của mình.

....

Phòng tập số 4.

Tiết Tri Hàm hít sâu một hơi.

Người đại diện của cô nói rồi, vì tránh phải cạnh tranh, công ty đã ngầm đẩy uy hiếp lớn nhất Đàm Mộng tới nhóm khác.

Nhưng cứ nghĩ tới công ty làm vậy chỉ là để nhìn thấy rõ hơn sự chênh lệch giữa cô và Thẩm Tri Ý, cô không tránh được có chút hoảng hốt.

"—— Được, vậy chúng mình chia part trước, có ai muốn làm Center không?".
Tiết Tri Hàm nhìn quanh một vòng, nhìn tới Thẩm Tri Ý vẫn luôn núp ở đằng sau không thích lộ mặt chần chừ một lúc, vậy mà giơ tay.

Tiết Tri Hàm: ?

....

Trở về phòng tập số 1.

Đúng như Giang Diệp đoán, tên bài hát đúng là 《Bé nhỏ》.

Lời bài được phát tới tay mọi người, tám người ngồi quây thành vòng tròn bắt đầu thảo luận.

"Dựa theo quy tắc, chúng ta sẽ chia làm hai nhóm để tập luyện, sau khi có kết quả về thứ hạng thì hợp lại thành một tổ".

Giang Diệp im lặng một lát, nói, "Vậy chọn ra hai C trước, sau đó mỗi người dẫn một nhóm tập luyện. Tớ muốn làm C ở một đội, còn đội còn lại có ai muốn thử không?".

Các thực tập sinh không hẹn mà cùng im lặng tập thể.

Giang Diệp nhìn thoáng qua Lương Úc: "Cậu không muốn làm?".

Lương Úc xoay bút, tỏ vẻ chẳng sao cả, "Hai lần trước tớ đều làm C rồi, làm mệt rồi, lần này cho người khác cơ hội thôi".
Cô nhìn về những thực tập sinh còn lại, "Không tới mức như vậy chứ, hiện tại C mà không ai tranh sao?'.

Giang Diệp cũng thấy lạ.

Trước đó, nhóm Chân Giai chính là dù kéo nhóm bị mắng cũng phải làm C nhưng sao tới lần công ba, C lại không thơm ngon béo bở rồi.

"... Cũng không phải không muốn", cuối cùng cũng có người lên tiếng, "Chúng tớ cũng chẳng ở tới vòng tiếp theo, kể cả bây giờ có làm C cũng chẳng có nghĩa lý gì".

Thực tập sinh bên cạnh cô cũng miễn cưỡng cười một cái, gật đầu, "Nhưng không cần lo lắng, chúng tớ sẽ phối hợp với các cậu, tập luyện chăm chỉ, gì mà di chuyển, động tác, không kéo chân của các cậu đâu".

Giang Diệp ngơ ra.

Đây là tâm trạng thường thấy của thực tập sinh sắp bị loại.

Bởi vì vài ngày sau sẽ tới lần công bố thứ hạng lần hai.

Đối với bọn họ, nếu bị loại ngay ở lần công bố thứ hai, thậm chí còn chẳng tới được bước lên sân khấu diễn tập, cạnh tranh C có ý nghĩa gì chứ.
Ở chỗ này nỗ lực tập luyện lại có nghĩa gì chứ?

Các cô vừa dứt lời, không khí trong phòng lại càng sa sút.

"Vì sao lại không có nghĩa gì?", Giang Diệp nhìn các thực tập sinh, rất nghiêm túc, "Tớ rất muốn hoàn thành màn biểu diễn với mọi người một lần".

Vẫn im lặng như cũ.

Tuy rằng không ai nói gì nhưng Giang Diệp cảm thấy, trong lòng họ chắc chắn cho rằng thí sinh hàng top như cô đúng là đứng nói chuyện không đau lưng.

Nhảy trên sân khấu chẳng phải cho khán giả xem mà là nhảy cho chính mình xem, mấy lời súp gà tâm hồn này các cô nghe đã nhiều, lỗ tai sắp mọc kén rồi.

Nhưng ước mơ là ước mơ, thực tế là thực tế.

Dù sao chẳng ai cam tâm tình nguyện đi liều mạng vì một màn biểu diễn không có hồi kết cả.

"... Không phải không có nghĩa", Giang Diệp nghĩ nghĩ, bỗng nói, "Trước lúc công bố thứ hạng, tớ sẽ nghĩ cách nhờ tổ đạo diễn, quay cho tám người chúng ta biểu diễn một lần".
Các thực tập sinh nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, sôi nổi nhìn về phía Giang Diệp.

"Tớ biết màn biểu diễn này chắc sẽ không được phát ở tập chính thức, kể cả không lên được đó cũng không sao".

Giang Diệp nhìn các cô, giọng vô cùng chắc chắn, "Dù cho đăng ở bản VIP cũng được, ở đoạn cut ngoài lề cũng được, hay là được coi như phúc lợi đăng trên Weibo cũng được, ít nhất sẽ có người nhìn thấy".

Giang Diệp biết các cô ủ rũ vì cái gì cho nên cô muốn nói với họ.

Tớ sẽ tạo cơ hội cho các cậu.

Hành trình của các cậu có lẽ sẽ kết thúc ở đây nhưng rời khỏi chương trình chẳng phải rời giới giải trí.

Cho dù chỉ có một người để ý tới các cậu, vậy đều là có nghĩa.

"Tớ sẽ không để nỗ lực của các cậu uổng phí", Giang Diệp nhìn các thực tập sinh, đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng nghiêm túc, "Các cậu tin tưởng tớ có được không?".
Cô vươn tay ra, "Tới, cổ vũ cho chính bản thân chúng ta. Dù có ra sao, ít nhất là trước lúc các cậu rời đi, cũng phải để lại một sân khấu chúng ta hài lòng".

Lương Úc bỗng rũ mắt.

Các thực tập sinh khác có hơi kinh ngạc nhìn cô.

Vì sao mà bao nhiêu thực tập sinh như vậy đều thích cô.

Bởi vì nơi cô đứng chính là nguồn sáng, là nguồn năng lượng vô hạn khiến người khác không khỏi có một loại cảm giác muốn được dựa vào.

Cô nói với các fans, rất chắc chắn mà nói họ hãy tin tưởng cô.

Lúc này, giây phút đối diện với các thực tập sinh sắp bị loại, cô cũng có cùng sự tự tin như vậy.

Yêu cầu này không khó, cô tỉn rằng chương trình luôn đối xử tốt với thực tập sinh sẽ đồng ý.

Một chuyện đơn giản như vậy, lại có thể thắp lên bao nhiêu hy vọng trong lòng các thực tập sinh.
Giang Diệp cảm thấy, nếu là mình tự tới xin, vậy cũng đáng có.

Các thực tập sinh hiển nhiên dần dần bị thuyết phục, ánh sáng dần mai một trong lòng cũng lại được bùng lên một lần nữa.

Các cô từng là người chốt bảng, cách ngày công bố thứ hạng càng gần càng nôn nóng bất an, cho dù chọn được bài hát cũng cảm thấy lần công ba này đã định sẵn chẳng có liên can gì với mình, chẳng cần quá nghiêm túc.

Nhưng Giang Diệp lại nói, không sao cả, dù cho bị loại cũng không sao, ở đây, trước lúc ấy tớ sẽ khiến các cậu không còn tiếc nuối gì nữa, một sân khấu tuyệt nhất.

Bọn họ... có thể tin tưởng cô sao?

"Còn ngơ ra làm gì?".

Lương Úc vươn tay ra đầu tiên, đặt tay mình trên tay Giang Diệp, "Tới thôi, sợ gì chứ, có tệ thì cũng chẳng tệ hơn trực tiếp từ bỏ đúng không?".

Cô cười rộ lên, khuôn mặt rạng ngời, "Bạn của tôi ơi, tớ nói này, đã là lần cuối rồi, không cố một lần chẳng lẽ các cậu chờ năm sau tham gia lại nói cố lên với bản thân à?".
Các thực tập sinh khác thoáng sững ra, sau ào ào đi lên.

"Buồn gì chứ, không phải là chưa có kết quả à? Sao không thử xem?".

"Hiện tại vẫn phải đi, tới lúc ấy vẫn phải đi, coi như là cố gắng vì bản thân một phen đi!".

"Dù sao tớ tin Giang Diệp vô điều kiện!".

"Tớ cũng vậy, chị gái à đưa em bay đi!".

Giang Diệp gật đầu mạnh: "Được!".

Các cô gái chồng tay lên nhau, nghiêm túc dùng sức mà hô to cố lên, tiếng cười vang lên giòn giã.

Ngay tại giây phút ấy, các cô tin rằng, dù cho là thực tập sinh không nổi sắp bị loại, cũng có cơ hội được chú ý tới.

Hệt như lời của bài hát mà các cô sắp biểu diễn.

[Chúng ta tuy nhỏ bé nhưng đã từng tồn tại]

[Tuy nhỏ bé nhưng lại chẳng có nghĩa là thất bại]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.