Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 47: 47: Chuyển Đến Ký Túc Xá




Một tháng sau, những tin tức về Tiêu gia từ sau hôn lễ đình đám của Tiêu An đều là những tin không tốt, nghe nói vì chuyện này mà Lâm Diễm Tinh lẫn Tiêu An phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mang theo quà cáp để xin lỗi.

Hai người họ trông mặt vẫn là phu thê tình tứ, nhưng mấy ai biết được mỗi khi Lâm Diễm Tinh chạm vào Tiêu An làm cô ta thấy buồn nôn.

Nhưng Lâm Liên Kiều cá là cô ta không dám làm ầm lên đòi ly hôn, bởi vì hiện tại, ngoài Tiêu gia ra cô ta không còn gì hết.

Bây giờ Lâm Diễm Tinh đang chịu cảnh ghẻ lạnh trong chính căn nhà của cô ta như những gì mà cô đã chịu đựng trong kiếp trước.

Nhưng khác ở một chỗ, cô còn có cha cô bảo vệ, còn cô ta thì không có một ai.

Ngày ngày cô ta phải nhìn sắc mặt của người nhà họ Tiêu để sống, cô ta cũng không còn đi học nữa, giờ không khác gì bà nội trợ chỉ ở nhà cắm mặt vào xó bếp.

Nhưng với tính cách của cô ta, e rằng những gì cô ta làm hiện giờ chỉ là đang nhẫn nhục, bên trong thì vẫn đang ngấm ngầm chờ đợi thời của cô ta trở lại.


Tại phủ Thống soái, thư phòng của Sở Quân Huân bất chợt vang lên mấy tiếng gõ cốc cốc, sau đó một quân viên mở cửa bước vào liền thông báo.

"Sở Quân gia, Lâm tiểu thư đến."
Anh ta vừa dứt lời, người liền xuất hiện ở sau cánh cửa, Sở Quân Huân ngay lập tức gác lại công việc, nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi bước ra giang tay đón lấy cô gái của mình đang chạy tới.

Lâm Liên Kiều nhạy nhào đến ôm chặt lấy anh, đột nhiên cô nói.

"Sở Quân Huân, hôm nay em đến để tạm biệt anh."
Anh vừa nghe đã ngay tức thì nhăn mặt không vui, anh nắm lấy vai cô đẩy ra hỏi cho rõ.

"Em muốn đi đâu?"
Gương mặt của anh biểu hiện rõ nghiêm trọng làm cô bật cười, chắc anh đang nghĩ cô sắp rời khỏi Thiên thành đến một nơi xa xôi nào đó, cô liền giải thích.

"Hôm nay em phải chuyển vào ở ký túc xá trong trường, ở trường thì canh giữ nghiêm ngặt không cho người ngoài vào anh cũng biết đó.


Vậy nên sau này chắc em sẽ có rất ít thời gặp anh."
Bình thường đã mỗi tuần gặp cô chỉ được hai ba lần, mỗi lần chỉ gặp trong khoảng vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bây giờ cô lại nói có rất ít thời gian để gặp anh, vậy là một tháng một lần hay là vài tháng một lần? Cho dù có thế nào anh cũng không vui nổi.

"Trường cũng không quá xa nhà, sao em lại phải chuyển vào đó ở làm gì? Không được đi, anh không đồng ý."
Sở Quân Huân thật sự lo lắng môi trường ở đó phức tạp, thành phần người nào cũng có, đã vậy tòa nhà của nam lại còn ngay bên cạnh tòa nhà của nữ, nên anh càng không yên tâm để cô đi.

Nhưng Lâm Liên Kiều đã suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra quyết định này.

Ở kiếp trước cô vì mù quáng theo tên Tiêu An kia mà suốt quãng thời gian đại học không có mấy bạn bè.

Kiếp này cô muốn sống vì bản thân, muốn trải nghiệm nhiều thứ mới mẻ để không có gì hối tiếc nữa.

Nhưng ít nhiều cô vẫn nghĩ cần báo cho anh biết nên mới chạy đến đây, cố cũng lường trước được anh sẽ không đồng tình nên đã tập cách làm nũng cả một đêm.

Cô lại nhích tới ôm lấy anh, ngẩng đầu mở to hai mắt, môi hơi mím lại.

"Em muốn thử sống ở môi trường tập thể để làm quen với nhiều bạn mới, còn có...!a."
Còn chưa để cô nói hết, Sở Quân Huân đã lấy ngón trỏ đẩy trán cô ra, không may cho cô là hôm nay anh lại không dễ mềm lòng bởi mấy trò ôm ấp thân mật này.

Nét mặt của anh vẫn còn cau có.

"Em có anh còn không đủ sao?"
Lâm Liên Kiều bĩu môi, mặc kệ bị anh đẩy ra cô cứ mặt dày bám lấy.

"Cái đó đâu có giống chứ? Em là muốn làm quen bạn mới, còn… người yêu thì dĩ nhiên một mình anh là đủ rồi."
Sự cứng rắn của Sở Quân Huân không thể kiên cố được mãi trước hai từ người yêu thật rõ ràng thốt ra từ miệng cô.

Anh không nhịn được liền khe khẽ cong môi.

Anh Dùng tay nâng cằm cô lên nhìn bằng ánh mắt mê mụi.


"Đúng là cái miệng nhỏ này càng lúc càng ngọt."
Anh hơi cúi người xuống, đưa môi chạm vào môi cô, hôn nhẹ nhàng được một vài giây, cô đột nhiên rụt người lại, khuôn mặt hơi ửng hồng, cô nói nhỏ giọng.

"Được rồi, lát nữa em còn phải đi, không thể làm quá đâu."
"Không thể suy nghĩ lại sao? Em đi rồi, cha em sẽ rất buồn đấy."
Cô cứ nghĩ cái hôn vừa rồi đã làm anh siêu lòng, không ngờ anh vẫn còn dai dẳng như vậy, lại còn nhắc đến cha cô.

Cô thở dài hơi buồn cười, không biết người buồn là cha cô hay là anh đây.

Cô đáp lại nhẹ nhàng, vẫn kiên định với quyết định của mình.

"Cha em cũng đồng ý rồi, hơn nữa ông ấy sẽ đến thăm em thường xuyên, vì là phụ huynh nên trường không cấm đâu, nên không sao."
Sở Quân Huân nghe xong lại đột nhiên buông tay khỏi người cô, dáng vẻ bỗng chốc lạnh nhạt quay lưng.

"Được rồi, em đi đi, anh không cản được em."
Anh trở lại bàn ngồi, tiếp tục công việc còn đang dở dang, anh không nhìn cô lấy một cái, nhìn như đang dỗi.

Lâm Liên Kiều đi đến xách chiếc vali gỗ lên, cô quay lại nhìn anh nói.

"Em đi thật đấy."
Anh không đáp.

Cô lại nói.

"Em đi đây."
Anh lại không đáp.

Lần này cô mở cửa đi thật, nhưng tiếng lạch cạch của tay nắm cửa vừa phát ra, Sở Quân Huân bất ngờ nói lớn.


"Lâm Liên Kiều, nếu bây giờ em bước qua cánh cửa đó thì anh sẽ không đến tìm em nữa."
Lâm Liên Kiều không hiểu sao lại cười lên vui vẻ, cô thả vali xuống, đột ngột xoay lưng chạy về phía anh đang ngồi.

Cô chống tay, nhón chân, rướn người qua chiếc bàn làm việc hôn chụt lấy anh một cái thoáng qua.

Vẫn giữ ở tư thế hai chóp mũi chạm nhau, cô nói.

"Bảy giờ tối nay em đợi anh ở cổng trường, có nơi này em vừa mới khám phá ra muốn đưa anh đi xem.

Anh không đến là không có cơ hội thứ hai đâu."
Nói rồi, cô thu người lại đứng thẳng, cười cong tít cả mắt vẫy chào anh rồi rốt cuộc cũng xách đồ đi mất.

Sở Quân Huân vứt chiếc bút xuống bàn, ngã lưng ra sau ghế với lòng ngực khó chịu nóng ran.

Nhưng nét mặt có chút vui ẩn hiện cùng lúc với vẻ nghiêm khắc, anh thở dài.

"Mình nuông chiều cô ấy quá nên giờ mình cũng không quản được nữa rồi."
Lâm Liên Kiều rời đi chưa được lâu thì Sở Quân Bội Nhi tới, cô ta vừa bước vào cửa đã cằn nhằn.

"Anh, em mới thấy Lâm Liên Kiều đến đây.

Em không có ý gì đâu, nhưng nơi này là nơi không phải là nơi ai muốn tới thì tới, anh nên…"
Sở Quân Huân không nhìn lên cô ta mà liền ngắt lời.

"Cô ấy chỉ đến tạm biệt anh, sau này sẽ không tới nữa đâu."
Anh còn hơi giận nên tùy tiện nói vậy, nhưng nó lại khiến cho gương mặt của Sở Quân Bội Nhi đột nhiên sáng bừng.

"Tạm biệt? Cô ta phải đi xa sao?"
"Chỉ là chuyển đến ký túc xá trường ở.

Cô ấy học ở Học viện báo chí trung ương, em phụ trách khu vực ở đó, giúp anh để ý đến cô ấy một chút."
Nghe xong, vẻ mặt của Sở Quân Bội Nhi thất vọng thấy rõ, cô ta vừa rồi đã bị mừng hụt một vố rồi.

Nhưng mấy biểu cảm thay đổi thất thường này anh lại chẳng nhìn nên chẳng thấy.


Giọng điệu khi nói đến cô thì không có gì đặc biệt, nhưng biểu cảm lại cực kỳ ghét bỏ.

"Anh yên tâm đi, người của anh thì dù ở đâu cũng không ai cướp được."
Chỉ lo nghĩ đến Lâm Liên Kiều mà suýt nữa lại quên mất nhiệm vụ chính khi đến đây, Sở Quân Bội Nhi vội lấy ra một phong thư đặt lên bàn cho anh.

"Anh, đây là…"
Cô ta đang nói thì bỗng nhiên sững lại vì đôi mắt vô tình va phải khung ảnh đặt trên bàn.

Đó là ảnh của anh và Lâm Liên Kiều được phóng viên chụp phải lúc tham gia lễ cưới ở Tiêu gia.

Còn nhớ lúc nhìn thấy bài báo với tiêu đề và hình ảnh của riêng hai người, cô ta đã tức điên vò nát nó.

Không ngờ anh lại tìm tận đến người phóng viên đó để lấy cả bản gốc rồi về đặt trong khung kính tỉ mỉ như thế này.

Còn để nổi bật trên bàn làm việc, trong khi cô ta ở bên anh nhiều năm, một bức ảnh chụp chung cũng chẳng có.

"Sao vậy?"
Sở Quân Huân nhướng mắt lên hỏi cô ta liền giật mình thoát khỏi sự ganh tị, môi liền mỉm cười nói.

"À không có gì, em định nói công hàm mới của Thủ tướng gửi đến rồi, đây, anh xem đi."
Đưa xong công hàm, Sở Quân Bội Nhi đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, cô ta đắn đo vài giây rồi quyết định nói.

"Chiều nay em định đến thao trường tập luyện một chút để giãn gân cốt, anh đi cùng em không? Lâu rồi anh em mình chưa tập luyện cùng nhau."
Trong tư tưởng còn sợ anh sẽ từ chối nhưng anh lại trả lời ngay không cần nghĩ ngợi nhiều.

"Được, anh xử lý xong việc sẽ đi cùng em."
Sở Quân Bội Nhi vui đến mức muốn nhảy cẩn lên, nhưng cô ta phải giữ bình tĩnh, chỉ thầm vui vẻ trong lòng.

"Quyết định vậy nhé, em trở lại làm việc đây."
Sở Quân Bội Nhi quay mặt rời khỏi, trên mặt thể hiện niềm vui rõ rệt, còn có phần đắc thắng.

"Lâm Liên Kiều, cô vừa rời đi anh ấy liền trở về với tôi.

Mà về rồi, tôi sẽ không để anh ấy đi đâu nữa.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.