Cũng trong đêm đó, Sở Quân Huân không trở về dinh thự, khi nào Lâm Liên Kiều còn tập huấn ở đây thì khi đó anh vẫn còn ở lại.
Anh ở trong lều trại chỉ huy, đang cởi áo ra để cho thoải mái và thông thoáng vết thương, thì bất chợt có người xông vào trong.
Anh ngay lập tức khoác áo lên lại, nhíu mày quay đầu lại nhìn xem kẻ nào lớn gan đến vậy.
Nhìn thấy đó là Sở Quân Bội Nhi, gương mặt của anh cũng giãn ra đôi chút, nhưng thái độ của anh vẫn thờ ơ, không tỏ ra vui, mà cũng không tỏ ra ghét bỏ.
"Sao lại đến nữa, chẳng phải anh kêu em khám xong rồi về nhà dưỡng thương đi sao?"
Sở Quân Bội Nhi chống nạng đi vào, cô ta bĩu môi ra vẻ chán chường đáp.
"Không có anh ở nhà, em cũng không muốn ở."
Đôi mắt đột nhiên tinh ý thấy phần ngực của anh đang bị băng bó, khuôn mặt của cô ta nhăn lại, vội vã lê cái chân lắc nhắc đi tới, giọng thảng thốt.
"Anh, anh bị thương rồi."
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Sở Quân Huân lảng tránh, anh ngoảnh mặt định đi sang hướng khác thì Sở Quân Bội Nhi đột ngột bắt lấy tay anh.
Chiếc áo anh đang khoác hờ trên vai rơi xuống, lộ ra phần vết thương ở ngay ngực trái đã được băng lại với vết máu thấm qua cả lớp băng gạc đã khô.
Tâm trạng của Sở Quân Bội Nhi ngay lúc này thấy căm phẫn nhiều hơn là lo lắng, cô ta căm phẫn vì biết vết thương này từ đâu mà ra.
Cô ta tự hỏi, vì đâu anh lại yêu một người mà lúc nào ở bên cạnh người đó thì anh luôn là người bị thương? Trong khi ở bên cô ta, anh lúc nào cũng được vui vẻ, lúc nào cũng cười nói hào hứng, vậy tại sao cô ta không phải là người anh chọn? Cô ta có điểm nào yếu kém, có điểm nào không xứng với anh kia chứ?
Hận ý trong đầu Sở Quân Bội Nhi dâng lên dồn dập, khiến cô ta vô thức mà bóp siết bàn tay mà không để ý tới Sở Quân Huân cũng cảm nhận được lực của cô ta siết tay anh ta càng lúc càng mạnh.
Thấy biểu hiện của cô ta bất thường, trong đầu anh cũng thoáng ngờ vực.
Anh không thể hiện tất cả ra ngoài mặt, giọng nói thốt lên vẫn rất điềm đạm.
"Vết thương này là do trong lúc tập luyện gây ra, nó không quá nghiêm trọng, em đừng lo lắng."
Sở Quân Bội Nhi lập tức trừng mắt, cô ta dằn tay anh lại, cơn nóng giận không kiềm được mà bộc phát.
"Anh nói dối, rõ ràng là do Lâm Liên Kiều, cô ta có ý muốn giết anh mà lại còn bênh vực cô ta?"
Sắc mặt của Sở Quân Huân dường như có chuyển biến, đuôi mày nhướng lên nhẹ, âm sắc trong giọng nói trầm xuống khiến không khí ở đây như bị rút cạn, vô cùng nghẹt thở.
"Sao em biết là Kiều Kiều làm?"
Sở Quân Bội Nhi biết mình vừa nói điều không nên, cô ta thả tay anh ra, bộ dạng cứ tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh nhìn chệch hướng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong lúc đáp lại cũng có chút va vấp như bị chột dạ.
"Em… em đoán như thế? Có lúc nào anh ở bên cạnh cô ta mà không bị thương…"
"Thôi đi!"
Sở Quân Huân gằn giọng quát lớn, âm thanh tựa như chọc thẳng vào màng nhĩ khiến Sở Quân Bội Nhi giật mình, toàn thân căng cứng mà đứng yên một chỗ.
Đây là lần đầu anh lớn tiếng với cô ta như thế và cũng là lần đầu cô ta thấy anh nhìn cô ta bằng vẻ mặt tức giận đến mức muốn bổ xẻ cô ta ra.
Cô ta không phải là sợ, chỉ là kinh ngạc đến mức môi mím lại ấm ức, chẳng nói nên lời.
Anh sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, đôi mắt chim ưng như nhìn thấu được tất cả những trò vặt vãnh mà cô ta làm, anh đang lôi nó từ từ ra trước ánh sáng.
"Bội Nhi, đừng tưởng rằng anh không biết vụ việc trên thành sáng nay là do em cố ý.
Mục đích của em là gì thì em tự mình biết rõ, nhưng anh đã nói đừng cố ly gián anh và Kiều Kiều, cũng như đừng động vào cô ấy.
Cùng một việc, anh không muốn nhắc lại đến lần thứ ba.
Bằng không, Sở Quân Huân đây coi như không có đứa em gái nào cả."
Sở Quân Bội Nhi nghe xong mà trong lòng cười thầm nghiệt ngã.
Cô ta không nhịn được mà phía đuôi mắt lăn dài xuống hàng lệ trong suốt.
Khuôn mặt hiện lên vẻ bi ai, đau lòng không kể xiết.
"Anh à, em ở cùng anh bao nhiêu năm nhưng vì một người con gái anh vừa gặp vài tháng anh đã muốn cắt đứt quan hệ với em.
Mọi việc em làm không phải đều vì anh sao? Tình cảm em dành cho anh, sự quan tâm em dành cho anh đều không thua kém, thậm chí là hơn hẳn Lâm Liên Kiều? Rốt cuộc em sai ở đâu chứ? Anh nói cho em biết đi."
Sở Quân Huân trầm mặc, những giọt nước mắt của cô ta cũng không làm suy nghĩ trong đầu anh thay đổi.
Nhưng cách hành xử của anh lại có phần kiềm chế hơn một chút, dù sao anh cũng thật sự xem cô ta là em gái, nên trong thâm tâm cũng không muốn làm cho chuyện này trở nên nghiêm trọng.
"Bội Nhi, cái sai của em là đang lầm tưởng tình cảm của chúng ta, tình cảm anh em mà em đang ngộ nhận thành một thứ tình cảm khác, tốt nhất em nên loại bỏ ngay suy nghĩ đó đi.
Nếu em làm không được thì có thể từ nay chúng ta không sống cùng nhau được nữa."
Sở Quân Bội Nhi đã định đem hết tâm tư trong lòng ra để bộc bạch, thổ lộ hết với anh ngay lúc này.
Thế mà anh vừa nói xong, cô ta ngay lập tức từ bỏ nhanh cái ý nghĩ định dại dột đó.
Cô ta nhẫn nhịn đến bây giờ chỉ là để được ở bên cạnh anh, cố gắng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, thế mà suýt nữa cô ta đã bị cảm xúc chi phối mà tự làm cho công sức của mình đổ sông đổ biển.
"Em sai rồi, em sẽ trở về, tự đóng cửa kiểm điểm.
Em hứa từ đây sẽ không bao giờ làm phiền đến hai người nữa.
Nhưng em chỉ xin anh một điều, đừng bao giờ bỏ rơi em, có được không? Em chỉ có mình anh là người thân duy nhất."
Đối với thỉnh cầu duy nhất, cô ta đã lấy vết sẹo lớn nhất trong đời của cô ta ra để níu kéo lòng thương hại của anh, nhưng vẫn không làm nét mặt của anh dịu lại dù chỉ một chút.
Anh nói với cô ta, vẫn một vẻ mà cô ta cảm thấy có phần đã lạnh nhạt.
"Phải xem em kiểm điểm như thế nào đã."
Sở Quân Bội Nhi sau khi ra khỏi trại của anh, sắc mặt của cô ta thay đổi nhanh trông thấy.
Mắt không còn đỏ hoen, ướt nhoè yếu đuối như ở trước mặt anh nữa.
Đôi mắt đó lại trở lại vẻ kiêu hãnh như ngày thường của cô ta, khuôn miệng của cô ta bất chợt nhếch lên cười một bên, rõ xảo quyệt.
"Em sẽ về đóng cửa kiểm điểm, vậy thì trong thời gian này, Lâm Liên Kiều có bị làm sao cũng không liên quan đến em, anh à."
…
Ngày hôm sau, vừa mới sáng mắt ra, đông đảo sinh viên đã đứng xếp thành hàng ngay thẳng lối ở trường bắn.
Hơn trăm cây súng ngắn chuyên dụng dùng trong việc tập bắn này được chuẩn bị để các sinh viên thay nhau luyện tập.
Sau khi các quân viên hướng dẫn cách sử dụng súng, thầy chủ nhiệm vẫn đi loanh quanh, giọng nói không cần loa vẫn cứ vang lớn rõ ràng từ chữ một, thao thao bất tuyệt.
"Trong lúc lấy tin, nếu như không may bị quân địch phát hiện thì kỹ năng phòng thân rất quan trọng.
Biết bắn súng sẽ là một lợi thế giúp chúng ta sống sót…"
Tiểu Đào đứng bên cạnh Lâm Liên Kiều, chiếc miệng bé xinh vẫn đều đặn hoạt động.
"Trân Trân không thể chịu nổi tiếng súng nên chỉ còn hai ta thôi, mà cây trúng này khó kéo thật đấy."
Tiểu Đào là lần đầu cầm súng nên khá bỡ ngỡ, chỉ mỗi việc lên đạn cũng phải gồng hết sức của cánh tay và từng ngón tay, mặt nhăn lại lấy khí thế để kéo.
Lâm Liên Kiều thì chỉ nhẹ nhàng nhấc súng lên, thao tác như rất thuần thục, cô dứt khoát kéo, hai tiếng cạch cạch vang lên, vậy là đã xong..