Lâm Liên Kiều đứng nhìn mình trước gương, cô đưa tay lên chạm vào ảo ảnh của mình trên lớp kính, gương mặt sưng húp lấm lem, trông bản thân vô cùng tệ hại.
"Sau đó… sau đó thì mình phải làm gì đây? Mặc kệ anh ấy và quay trở về Thiên thành, sống một đời yên bình với cha, với bạn bè.
Hay tìm anh ấy hỏi cho ra nhẽ, đâm vào tim anh ấy vì đã phản bội? Rốt cuộc thì mục đích của việc sống lại này là gì? Thù cũng đã trả xong rồi, vậy mà sao mình vẫn còn phải chịu tổn thương như vậy, hay vốn dĩ, cuộc sống của mình đã định sẵn như thế rồi?"
Cô mấp máy môi, tự nói với nội tâm của chính mình, gương mặt hiện lên một sự bất lực, chỉ muốn buông xuôi tất cả.
Thẩm Dịch Nhiên đứng dựa người bên ngoài cửa phòng tắm, nghe tiếng nước rào rào chảy xuống, chắc cô sẽ nghe được chữ được chữ mất do tiếng nước lấn át, nhưng mồm mép của anh ta vẫn huyên thuyên.
"Này, chậu cũng đã vỡ rồi, sao cô không cân nhắc theo tôi đi? Tuy tôi không tử tế hơn ai nhưng ít ra tôi quen một lúc nhiều người công khai, không như hắn, lừa dối cô."
Đáp lại Thẩm Dịch Nhiên vẫn chỉ là tiếng nước chảy.
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng vang lên vài tiếng gõ, Thẩm Dịch Nhiên nhìn lên đồng hồ treo tường, đã gần một giờ sáng rồi còn gì, ai lại đến, hay là ma quỷ trêu ngươi?
Thẩm Dịch Nhiên ngay lập tức đứng thẳng người, chân nhanh bước ra mở cửa, muốn xem là kẻ nào.
Cạch, cánh cửa vừa mở chưa được một giây, Thẩm Dịch Nhiên bất chợt bày ra khuôn mặt khó ở, ngay lập tức đóng cửa lại.
Nhưng cánh tay của người đứng bên ngoài di chuyển nhanh thoăn thoắt đã đưa tới chặn cửa.
Giọng nói vang lên mất kiên nhẫn.
"Cô gái lúc sáng đi cùng anh đang ở đâu?"
Thẩm Dịch Nhiên liếc nhìn qua bàn tay đang dùng rất nhiều lực, dường như muốn tháo dỡ cả cánh cửa ném đi mà bất chợt anh ta buông tay nắm cửa ra, miệng nhếch cười khẩy một cái, châm biếm nói.
"Sở Quân Huân, anh nửa đêm nửa hôm không đi tìm hôn thê của mình mà lại đến đây tìm bạn gái của tôi là có ý gì đây? Không lẽ anh nhìn trúng bạn gái của tôi rồi à? Lưu Bội Nhi và người nhà cô ta biết được, sẽ không vui đâu."
Thẩm Dịch Nhiên không tỏ ra quá bất ngờ vì Sở Quân Huân lại tìm đến được đây một cách nhanh chóng ở nơi dinh thự rộng lớn như vậy, nơi này cũng nơi anh thường được sắp xếp ở mỗi khi đến Hoa thành nghị sự với Thủ tướng.
Chỉ là nghĩ đến Lâm Liên Kiều vì anh mà khóc, Thẩm Dịch Nhiên có chút ghen tị nên không muốn để anh ta vào phòng.
Sở Quân Huân đợi mãi mới đến thời điểm này, anh chỉ muốn xác nhận lại người đó có phải là Lâm Liên Kiều hay không thôi, những chuyện khác anh không có thời gian phí lời.
"Đừng nhiều lời, tôi chỉ cần gặp mặt người đó."
Thẩm Dịch Nhiên từ tốn đến rót một ly rượu rồi ngồi xuống giường, đôi mắt đá xéo vào hướng phòng tắm đang phát ra tiếng động.
Dù sao bức uyên ương có đẹp đến mấy cũng rách rồi, anh ta không ngại lấy kéo cắt thêm để nó không thể khôi phục được nữa.
Anh ta hơi cười, mồm khoe khoang nói.
"Bạn gái của tôi không ở cùng tôi thì ở đâu.
Cô ấy đang đi tắm, chúng tôi vừa trải qua trận chiến khá mệt mỏi, bây giờ là lúc nghỉ ngơi thì bị anh quý hoá đến làm phiền đó."
Sở Quân Huân nghe những lời này có phần chói tai, sắc mặt sa sầm đưa ánh mắt u ám nhìn quanh căn phòng.
Thẩm Dịch Nhiên ăn mặc không chỉnh tề, ga trải giường nhăn nheo, một đôi giày cao gót ngã nghiêng gần sofa.
Rồi đột ngột, anh giật mình, đôi mắt chợt lóe sáng lên.
Anh ngay lập tức bật sáng đèn phòng, chân bước nhanh tới gần chiếc tủ quần áo, nơi đang để một chiếc vali rất quen mắt.
Anh nhận ra, đó là chính là vali của Lâm Liên Kiều, anh đã thấy cô mang nó theo lúc cô đến chào tạm biệt anh để chuyển đến ký túc xá.
Vậy là rõ rồi, anh không cần phải trực tiếp gặp mặt mới xác minh được.
Ánh mắt anh bất chợt trừng lên lộ gân đỏ, nắm tay cuộn lại thành đấm kêu tiếng rôm rốp.
Thẩm Dịch Nhiên vẫn thong dong uống rượu, rồi trong vòng chưa đến một giây, một cú đấm dồn toàn bộ lực bất ngờ như thiên lôi giáng xuống đúng ngay vị trí mặt của anh ta.
Ly rượu trên tay của anh ta bị trượt rơi xuống tạo nên âm thanh vỡ choang chói tai.
Lâm Liên Kiều không nghe được tiếng người nói chuyện, nhưng âm thanh của đồ vật bể đó cô lại nghe thấy rất rõ ràng, cô nhanh chóng tắt vòi nước, lớn giọng hỏi ra.
"Thẩm Dịch Nhiên, có chuyện gì vậy?"
Sở Quân Huân nghe giọng nói này, toàn thân như đông cứng tại đây, biểu cảm trong ánh mắt vô cùng phức tạp.
Thẩm Dịch Nhiên nhìn bộ dạng hiện giờ của anh, dù vừa mới bị đánh đến khóe môi rách ra, anh ta vẫn nở nụ cười đắc ý, cố ý nói lớn.
"Em yêu à, cứ tắm tiếp đi, anh đuổi con kỳ đà này đi rồi một lát anh vào sau."
"Anh ta đang nói linh tinh cái gì vậy chứ? Đúng là đồ điên?"
Lâm Liên Kiều thở ra bức dọc, không thèm đôi co với anh ta, cô tiếp tục mở nước chảy lớn.
Bên ngoài, Sở Quân Huân dường như đã mất khống chế, anh lao tới, với tâm trạng hiện tại có thể giết người chỉ bằng nắm đấm.
"Tên khốn, mày đã làm gì cô ấy."
Thẩm Dịch Nhiên xoay người né kịp, trong chốc lát đã đảo ngược bàn cờ, vung tay ra đấm mạnh vào mặt Sở Quân Huân để trả đũa.
Lâu rồi không đánh nhau tay đôi với người ngang tầm, gương mặt của Thẩm Dịch Nhiên lộ ra vẻ hiếu thắng thấy rõ, anh ta lay lắt cổ tay, cười cợt khích bác.
"Sở Quân Huân, anh cũng có lúc để mất bình tĩnh như thế này sao? Nhưng bình tĩnh mất rồi thì có thể lấy lại.
Nhưng người để mất rồi thì bị tôi cướp đi thôi.
Cô ấy bây giờ là người phụ nữ của tôi rồi, anh về mà làm con rể ngoan của Thủ tướng đi."
Thẩm Dịch Nhiên nói rồi liền vun vút lao tới, nắm tay đã bện chặt như đá tảng, nhưng tức tốc đã bị lòng bàn tay to của Sở Quân Huân chặn đứng, anh dùng tay còn lại, đấm liên tiếp vào người anh ta, trút hết toàn bộ nộ khí.
"Cô ấy không bao giờ để loại người như mày động vào người, là mày đã cưỡng ép cô ấy."
Thẩm Dịch Nhiên cũng không để chịu thiệt, vừa phản kháng lại, vừa đánh đòn tâm lý để anh từ bỏ hoàn toàn, thôi dính dán đến Lâm Liên Kiều nữa.
"Nghe giọng vừa rồi của cô ấy anh còn không biết là tình nguyện hay bị cưỡng ép à? Đừng nói tôi là đồ khốn, vì đồ khốn thật sự chính là anh đấy.
Đã sắp lấy vợ rồi mà còn muốn lừa gạt cô ấy."
"Mày không biết gì hết thì câm miệng đi."
Hai người đánh nhau như trời đất rung chuyển, Lâm Liên Kiều không thể không biết.
Lúc cô mở cửa ra, hai kẻ máu chiến này vẫn chưa nhận ra, cho đến khi cô hét lớn.
"Thôi ngay đi."
Giọng nói như rất có uy lực làm cho cả hai dừng lại động tác ngay lập tức, trên mặt hai người đã đầy rẫy những vết thương, còn có cả vết thương hở có máu rỉ ra.
"Kiều Kiều."
Nhìn thấy được Lâm Liên Kiều thực sự đang đứng trước mặt mà không phải qua khung ảnh, gương mặt của Sở Quân Huân như chớm lên một nét rực rỡ dần phá tan vẻ ảm đạm trong anh suốt nửa năm qua.
Anh nhanh chóng gạt bỏ tức giận, chân bước nhanh đến, tay đưa ra muốn ôm lấy cô vào lòng.
Giây phút gặp lại này Lâm Liên Kiều đã rất mong đợi, nhưng đó là trước khi nhìn thấy anh và Sở Quân Bội Nhi tay trong tay, nở nụ cười tươi tắn ở lễ đính hôn.
Giây phút đó, đã hoàn toàn khiến những mộng tưởng trong cô vỡ vụn.
Giờ đây anh đã tiến đến rồi, nhưng cô lại lùi bước tránh né, khiến anh trong phút chốc đứng khựng.
Cô bấm mạnh từng móng tay vào da thịt của mình, ngước mắt nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt của cô có sự ngập ngừng.
"Sở Quân Huân, anh đi đi, em sẽ nhanh chóng trở về Thiên thành, sẽ không gây náo loạn hôn lễ của anh đâu.".