Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 461: Chương 461



Khương Nặc mỉm cười nhìn cậu ta: “Nói cái gì đó, tiếp tục nói đi.”

Nụ cười này suýt nữa đã dọa cho Tiểu Hoàng sợ vỡ mật, cậu ta vội vàng lắc đầu: “Chị, đừng giận mà, là em không có việc gì làm nên mới đến trò chuyện với dì, chọn vài chủ đề dì thích nghe để nói, ôm đùi dì một chút, cọ một ít thịt để ăn thôi mà, em sai rồi, sau này em không dám nữa, hu hu hu.”

Khương Nặc trầm giọng nói: “Cậu đã nói chuyện này với bao nhiêu người rồi?”

“Chỉ có dì thôi mà, em nói với người khác làm gì, cũng đâu có thịt ăn... em đến đây là vì muốn ôm đùi.” Tiểu Hoàng đáng thương nói.

“Được rồi, đừng giận nữa, dọa cậu ấy làm gì.” Vu Nhược Hoa mỉm cười kéo Tiểu Hoàng: “Lúc trước mẹ hay tới quảng trường nói chuyện phiếm, không phải đều nói mấy chuyện này sao, mẹ chỉ là tìm chút chuyện g.i.ế.c thời gian thôi, sẽ không làm gì quá đáng đâu.”

Khương Nặc nhìn về phía Tiểu Hoàng.

Tên nhóc này thật sự là nói quá nhiều, nhưng quả thật cậu ta cũng có bản lĩnh khiến người ta yêu thích, rảnh rỗi sẽ chạy tới đây cùng mẹ cô nói chuyện giải sầu, tính ra cũng không tệ, chỉ cần bát quái không liên quan tới cô là được.

“Lần sau còn nói nữa không?”

Tiểu Hoàng điên cuồng lắc đầu: “Không nói, không nói.”

Trước khi Tiểu Hoàng rời đi, Vu Nhược Hoa còn cho cậu ta một phần thỏ xào cay và bánh mì mang về.

Cậu ta cảm động đến mức nước mắt và nước miếng sắp hòa vào nhau chảy xuống.

Sau mạt thế, cậu ta đi theo Trần Chính Vũ, thức ăn cơ bản chỉ có lương khô, lúc tới cứ điểm có thể nấu ăn nhưng nguyên liệu lại bị hạn chế quá nhiều, đã thật lâu không được ăn những món ăn đủ hương đủ sắc như của Vu Nhược Hoa, cho dù chỉ vì miếng ăn thì nửa đời sau cậu ta cũng phải ôm chặt đùi mẹ Vu.

Chờ cậu ta ôm món ngon trốn đi thì Vu Nhược Hoa mới đóng cửa, xoay người nói với Khương Nặc: “Con đừng bận tâm, trong lòng mẹ hiểu rõ mà.”

“Vâng, con biết mẹ đáng tin nhất mà.” Khương Nặc gật đầu.

Gần đây doanh địa thật sự có quá nhiều việc cần làm, vừa phải chăm sóc gia súc, vừa phải chăm bón cây trồng.

Những hạt giống gieo xuống đều sống sót, ngày nào Khương Nặc cũng lấy ra một lượng nước suối vừa đủ để Vu Nhược Hoa tưới tiêu cho từng gốc cây.

Gần đây lại bắt đầu trồng lúa, chuẩn bị tạo ra hạt giống thế hệ mới.

Chuyện cần làm thật sự quá nhiều, Vu Nhược Hoa muốn tìm người giúp đỡ nhưng người bên ngoài không thể tới đây, những người khác cũng bận rộn, lúc Khương Nặc ở nhà thì còn có thể san sẻ được một ít nhưng lúc Khương Nặc không có mặt thì cũng chỉ có Tiểu Hoàng ngày ngày tới đây phụ giúp.

Bận rộn cả một ngày, Vu Nhược Hoa cũng lười nấu cơm, Khương Nặc lấy đồ ăn sẵn trong không gian ra.

Cơm nước xong, cô vào phòng Vu Nhược Hoa, nằm bên cạnh mẹ, vừa nựng chó vừa xem phim.

Người phụ nữ yêu người đàn ông, người đàn ông lại một dạ hai lòng, bé ba ngang nhiên vào cửa, người phụ nữ rưng rưng ly hôn, đi chưa được bao xa thì té xỉu, lúc đến bệnh viện mới phát hiện bản thân đã mang thai.

Vu Nhược Hoa xem rất nhập tâm, đôi tay thoăn thoắt đan len, đan cho Tiểu Vị Lai một chiếc yếm, lâu lâu lại mắng tra nam vài câu, Khương Nặc ngáp dài, vừa nghe giọng của mẹ vừa đọc sách.

Đã chứng kiến quá nhiều cảnh m.á.u me nên lúc này cô càng thích những thời khắc bình đạm.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Khương Nặc đã giường tập thể dục buổi sáng nửa tiếng đồng hồ.

Cơ thể đổ mồ hôi khiến thể xác và tinh thần thoải mái thanh tân.

“Mẹ, sáng nay ăn gì vậy?” Cô đi rửa mặt.

“Bánh bao hấp, bánh bao chiên, ăn đơn giản một chút, mẹ có làm thêm sữa đậu nành nữa.” Vu Nhược Hoa nói: “Con gọi cả Vân Diệu tới ăn cùng đi, một người quạnh quẽ lắm, thuận tiện để Biên Mục tới chơi đùa với A Muội.”

Khương Nặc lấy bánh bao nóng hầm hập từ trong không gian ra, đi đến căn nhà phía đối diện.

Với khoảng cách này, nếu Vân Diệu muốn thám thính thì có thể nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng với Khương Nặc, khả năng khống chế và kiểm soát cảm giác của anh tốt hơn nhiều, lúc muốn nghe ngóng thì có thể nghe được rất xa, lúc không muốn nghe thì có thể phong tỏa âm thanh hoàn toàn.

Cửa không khóa, Khương Nặc trực tiếp đi vào, cô muốn dựa vào hơi thở mong manh để định vị vị trí cụ thể của Vân Diệu nhưng hơi thở của anh quá nhẹ, cô chỉ có thể tìm được phương hướng mơ hồ.

 

Vừa đi vào phòng làm việc, Khương Nặc lập tức bị anh bắt lấy.

Lành lạnh tê tái, cảm giác được ôm vô cùng thoải mái.

Đầu anh nhẹ nhàng vùi vào hõm cổ cô, thân thể dùng sức kề sát, tóc tai hơi loạn, giờ khắc này trông anh rất giống một con cún lớn dính người.

Khương Nặc sờ đầu anh: “Đi thôi, đưa anh đi ăn món ngon.”

Cơm nước xong, Vu Nhược Hoa vội vàng đi làm việc, Khương Nặc nhìn đồng hồ, cũng cùng Vân Diệu rời khỏi doanh địa.

Vừa tới cửa căn cứ thì đã thấy Trần Chính Vũ mang theo đoàn đội đứng đó.

TBC

Chuyện ngoài dự đoán chính là Khương Nặc lại thấy Ngô Đại Giang đứng bên cạnh Trần Chính Vũ.

Ngô Đại Giang từ xa đi tới, đứng bên cạnh Khương Nặc, thấp giọng nói: “Cô Khương, lần này mọi người ra ngoài có thể mang theo Lâm Khiếu không?”

“Vì sao?” Cô thực sự có vài phần kinh ngạc.

Ngô Đại Giang than nhẹ: “Đầu mạt thế, cả nhà bọn họ công tác ở xã khi, sau đó lại đến căn cứ, rồi được chúng ta thu nhận, sau này mọi thứ vẫn cứ bình bình, tôi cảm thấy cậu ấy cũng không nhỏ nữa, ra bên ngoài quan sát thế giới, rèn luyện một chút cũng là một chuyện tốt.”

Khương Nặc dời mắt nhìn, quả nhiên thấy Lâm Khiếu xuất hiện sau đội ngũ.

“Có thể.” Khương Nặc nói.

Ngô Đại Giang quả thật rất quan tâm cậu em trai này.

Trong đội ngũ ngoài Lâm Khiếu ra thì vẫn còn vài gương mặt quen thuộc, ví dụ như đám người anh Tề, xem như là thuộc hạ lâu năm của Trần Chính Vũ.

Chỉ là không có Dương Thư Sinh, có thể là vì cậu ta là người của Văn Vịnh Vi.

Còn có Vương Khải của tấn Ngô Hưng, anh ta có chút thân thủ, cũng coi như có đảm lược, lại là cán bộ của đội cảnh vệ, chẳng trách Trần Chính Vũ lại chọn anh ta để bồi dưỡng.

Làm quen đường sá, tích lũy kinh nghiệm, sau này Vương Khải cũng có thể dẫn dắt đội ngũ.

Căn cứ Đại Hưng Lĩnh cũng có cơ chế tích điểm khen thưởng, hiện tại mọi người đều muốn lập công.

Một đội người rời khỏi căn cứ, hành tẩu trong rừng rậm mênh mông.

Căn cứ nằm sâu trong Đại Hưng Lĩnh, nếu muốn ra ngoài thì phải đi đường ít nhất mười bốn tiếng đồng hồ.

Khương Nặc cùng Vân Diệu không đi cùng đội ngũ mà là đi ở phía sau, cách một khoảng khá xa.

Bọn họ đi nhanh, dừng chân uống chút trà rồi đuổi theo cũng không có gì khó khăn.

Từ Lĩnh An đến Mạo Thành cũng không tính là xa nhưng cũng phải đi ít nhất năm ngày.

Trần Chính Vũ dẫn đội, vừa đi đường vừa quan sát xem trên đường có dấu vết của độc trùng hay không, cũng đánh dấu lại những điểm nghỉ chân an toàn dọc đường đi lên bản đồ.

Vật tư được đặt trên xe luân phiên đẩy, buổi tối cũng thay phiên gác đêm, tất cả đều theo sắp xếp.

Với chế độ hiện tại của căn cứ, người tích điểm cao và có biểu hiện xuất chúng thì mỗi tháng có thể nhận được một ít côn trùng chiên.

Trải qua mấy tháng, thể chất của đám người Vương Khải đã được cải thiện, lúc đi đường cũng không quá mệt mỏi, Lâm Khiếu lại càng nhẹ nhàng hơn.

Nghe anh Ngô nói có thể cùng Khương Nặc ra ngoài, Lâm Khiếu đặc biệt vui vẻ.

Mấy năm nay, cậu ta biết Khương Nặc thường xuyên ra ngoài nhưng lại không biết cô ra ngoài làm gì.

Cuối cùng lần này cũng có cơ hội đi cùng cô, nhưng điều khiến cậu ta có chút mất mát chính là Khương Nặc lại đi cùng người đàn ông kia, hơn nữa đã mấy ngày mà cậu ta vẫn chưa được nhìn thấy cô.

“Ai.” Lâm Khiếu nhẹ nhàng thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.