Trọng Sinh Tại Dị Thế Giới

Chương 2: Chữa trị



Người trung niên mang theo Thu Sơn lao về hướng Đông, theo trí nhớ của "Thu Sơn" thì phía Đông là Thanh Ngọc trấn, nhà của hắn ở Hắc Thạch Thành cần đi gần 100 dặm mới tới Thanh Ngọc trấn.

- Nãy giờ quên không hỏi thúc, thúc tên gì? Ta tên Thu Sơn.

Thu Sơn hỏi người trung niên.

Người trung niên mỉm cười đáp: - Ta họ Trương, tên Nhị Hổ.

- Nhị Hổ thúc, thúc mạnh như vậy, cảnh giới hiện tại của thúc chắc cao lắm nha?

Nghe được Thu Sơn hỏi, Trương Nhị Hổ cười ha hả đáp: - Ta cũng chỉ là 1 tên ngoại tu, cơ thể hơn chút người bình thường, miễn cưỡng đạt đến Luyện Khí tầng 8.

- Luyện Khí tầng 8? Lợi hại lợi hại a.

Ở đây cảnh giới chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp. Ngoài Luyện Khí có 9 tầng ra, cảnh giới còn lại đều chia làm Sơ Kì, Trung Kì, Hậu Kì, Đỉnh Phong. Thu Sơn hắn cùng học võ rèn luyện thân thể từ năm 6 tuổi nhưng đã ròng rã 5 năm hắn vẫn chỉ ở Luyện Khí tầng 2 trong khi ca ca hắn Long Thu Phong mới chỉ 15 tuổi đã đạt đến Luyện khí tầng 6, được coi là thiên tài của gia tộc, được trọng tâm bồi dưỡng. Đúng vậy, Thu Sơn còn có họ Long, hắn tên Long Thu Sơn nhưng vì là nỗi nhục nhã của gia tộc nên không được phép sử dụng họ Long. Nghĩ đến cảnh mẫu thân chịu nhục cố gắng chăm lo cho hắn thì 1 nỗi oán hận trong hắn lại dâng lên, tuy không phải chủ nhân của thân thể này nhưng hắn cảm thấy khó chịu... vô cùng khó chịu.

- Tới nơi rồi.

Bất giác đã tới Thanh Ngọc trấn, Trương Nhị Hổ lên tiếng.

Đi thêm 1 quãng đường thì Trương Nhị Hổ dừng trước 1 cánh cửa, hắn mở cửa lớn bước vào. Căn nhà bên trong cũng không quá lớn cũng không quá nhỏ, được cái 2 bên tường được trồng khá nhiều hoa khiến người ở nơi đây cảm thấy thoải mái.

- Ta về rồi đây.

Nghe tiếng Trương Nhị Hổ, 1 tiểu cô nương chừng 8-9 tuổi chạy ra từ căn nhà.

- Mẫu thân mẫu thân, Phụ thân về rồi!!!

1 người phụ nữ cũng bước ra: - Nhị Hổ, ngươi đã về.

- Trước hết lo cho hắn đã.

Thu Sơn nói với 2 người rồi đi vào nhà rồi đặt Thu Sơn xuống chiếc giường.

- Phụ thân, hắn là ai?

Tiểu cô nương chỉ tay vào Thu Sơn tò mò hỏi.

- Hắn tên Thu Sơn, ta tìm thấy hắn trong rừng, tay chân hắn bị người ta đánh gãy rồi, mau lấy mấy chiếc kẹp gỗ và vải đến cho ta.

Tiểu cô nương Uhm 1 tiếng rồi chạy nhanh đi.

- Thật tàn nhẫn, mới chỉ như vậy tuổi đã bị người ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn như này.

- Vị này hẳn là...

Trương Nhị Hổ cười đáp lại hắn: - Đây là Lão Nương của ta tên Lưu Ngọc Bích, còn nha đầu ban nãy là con gái ta ngươi có thể gọi nó là Tiểu Thanh.

- Thu Sơn phải làm phiền Đại Thẩm nhiều rồi.

Lưu Ngọc Bích xua xua tay: - Có gì đâu, mới từng này tuổi đã khách sáo vậy rồi.

- Phụ thân, đồ con mang tới rồi.

Tiểu Thanh từ ngoài đi vào trên tay bưng 1 chiếc khay đến cạnh giường.

- Giờ ta tiến hành nối xương lại cho cậu, nếu có đau thì nói với ta.

Đau? Đúng rồi, sao ta bị gãy tay gãy chân mà sao ta vẫn cảm giác bình thường vậy nhỉ, có phải mất cảm giác rồi không? Thu Sơn hắn nghĩ đến đây thì đầu đầy mồ hôi.

- 2 người ra ngoài 1 chút, đợi ta chữa xong cho hắn rồi vào.

Nghe Trương Nhị Hổ nói, Lưu Ngọc Bích cùng Tiểu Thanh đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

- Bắt đầu đây.

Trương Nhị Hổ bắt đầu cầm lấy tay phải hắn quan sát rồi ấn mạnh xuống.

Đây rồi, ta có cảm giác rồi, ta không mất nó, cơ mà....... Đau **!!! Thu Sơn hắn bây giờ mới biết đau, đau muốn chảy nước mắt.

- Ta kháo, thúc ra tay mạnh quá vậy???

Trương Nhị Hổ làm như không nghe thấy vẫn tiếp tục kẹp gỗ rồi bó lại, cứ như vậy cho đến khi xong.

- Tiểu tử, khá lắm.

Trương Nhị Hổ khen ngợi, bởi trong cả quá trình chữa trị Thu Sơn không kêu đau, rên rỉ lấy 1 tiếng chỉ cắn răng cắn lợi chịu đựng, điều đó từ 1 đứa nhóc như Thu Sơn quả thật là mạnh mẽ hiếm thấy.

- Đau chết ta...

Lúc này đây Thu Sơn thở ra 1 hơi mệt mỏi, sức chịu đựng của hắn gần như tới giới hạn, đau khiến hắn muốn gào lên nhưng hắn cố gắng chịu đựng, thật khó nhưng hắn đã làm được.

- Đại thúc...

- Chuyện gì vậy?

- Ta đói...

Bỗng Trương Nhị Hổ hơi ngẩn người ra rồi sau đó cười ha hả.

- Tiểu tử Thu Sơn ngươi thật là, đợi 1 lát ta mang chút gì cho ngươi.

Thu Sơn hắn thật cảm thấy đói, tính từ ngày hắn bị ném vào khu rừng đã 2 ngày không ăn không uống, chỉ là giờ mới có cảm giác thôi, giống như trước kia hắn mất đi giác quan vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.