Bỗng Hồ trưởng lão nhớ lại lời nói của Lệnh Hồ Xung, hắn nói cả Thu Sơn và Hân Hân đều là bảo bối, vậy lẽ nào Thu Sơn hắn cũng...
Thu Sơn không nói gì thêm, khí tức Luyện khí tầng 9 từ hắn tỏa ra.
- Cái này... không thể nào!!!
Nguyệt trưởng lão ngạc nhiên, nàng không ngờ nàng không thể nhìn ra được cảnh giới của Thu Sơn, trên hết hắn còn là Luyện khí tầng 9 a.
- Ngươi bao nhiêu tuổi???
Hồ trưởng lão hồi hộp nói hỏi Thu Sơn.
- Ta 11 tuổi, hẳn có thể làm đệ tử Thiên Sơn tông?
Thu Sơn đáp.
- Được, tất nhiên là được, nếu ngươi muốn có thể giống như 2 người này, trở thành đệ tử của ta.
Hồ trưởng lão vui mừng sau đó chỉ tay về phía 2 người đứng phía sau nói.
- Hồ trưởng lão, họ là?
Lệnh Hồ Xung hỏi.
- Để ta giới thiệu, đây là Diệp Băng Băng, 15 tuổi Trúc cơ sơ kì. Còn đây là Diệp Hàn Phong, 18 tuổi Trúc cơ trung kì. 2 người họ là 2 anh em của Diệp gia, cũng có chút bằng ngươi chứ?
- 15 tuổi Trúc cơ sơ kì, đây là dạng gì thiên tài chứ???
Yên Tử há hốc miệng nói.
- Không dám, chỉ là ta hơn người 1 chút thôi.
Diệp Băng Băng mỉm cười nói.
- Không ngờ tiểu tử ngươi che giấu sâu vậy, không có khí tức của ngươi, ta còn tưởng ngươi là 1 người bình thường. Nếu đã vậy ta khuyên ngươi nên bái Hồ trưởng lão làm sư phụ, thực lực của ông ấy không thấp chỉ sau 3 người Thiên Sơn tông.
Nguyệt trưởng lão nói.
- Chỉ sau 3 người?
Thu Sơn tò mò hỏi, thật không ngờ Hồ trưởng lão này lợi hại như vậy, có hệ thống nhưng Thu Sơn cũng có hạn chế, không thể cái nào cũng có thể nhận ra được, nếu cảnh giới chênh lệch quá cao thì vô dụng a.
Hồ trưởng lão hơi dè dặt nói:
- Người thứ nhất là Tông chủ, thứ hai là Phó tông chủ, còn thứ 3... là Nguyệt trưởng lão, chỉ là tính tình Nguyệt trưởng lão không thích cái gì thì không ai bắt ép nàng được, nên ta mới trở thành đại trưởng lão của Thiên Sơn tông.
Nghe vậy Thu Sơn cũng hơi bất ngờ, Nguyệt trưởng lão không ngờ mạnh như vậy.
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
Thu Sơn cũng không vòng vo, hắn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hồ trưởng lão, 1 vị đại trưởng lão chống lưng thì còn gì tốt bằng, Thu Sơn hắn có ngu mới không bái Hồ trưởng lão làm sư phụ.
- Ha ha, tốt!
Hồ trưởng lão tươi cười đỡ hắn dậy, hôm nay lão nhận được 3 tiểu bảo bối, hẳn khiến mấy vị trưởng lão kia âm thầm ghen tị a.
- Ngươi cũng nên hành lễ với sư phụ đi chứ?
Thu Sơn đứng lên quay qua nói với Hân Hân.
Nghe Thu Sơn nói vậy, Hân Hân mới sực nhớ ra quỳ xuống nói:
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
- Mau đứng lên.
Nguyệt trưởng lão vui mừng đỡ nàng dậy.
- Được rồi, từ giờ các ngươi chính là đệ tử Thiên Sơn tông, mau theo ta ra ngoài tham dự buổi khảo nghiệm ngày hôm nay, sau đó tiện thể giới thiệu các ngươi với các vị trưởng lão, Nguyệt lão, ngươi có đi hay không?
Hồ trưởng lão nói với Thu Sơn và 2 huynh muội họ Diệp sau đó lại quay qua phía Nguyệt trưởng lão nói tiếp.
Thu Sơn nghe xong chỉ gật đầu, còn Nguyệt trưởng lão bộ dáng tự đắc nói:
- Tất nhiên đi, ta phải cho toàn thể Thiên Sơn tông biết ta thu đệ tử, Hân Hân của ta danh tiếng cỡ nào chứ.
- Sư phụ... có cần thiết phải làm vậy không?
Hân Hân e ngại nói, nàng không muốn làm lớn chuyện như vậy.
- Chậc, Hân Hân ngoan, nghe lời sư phụ, sau này con chắc chắn sẽ rất nổi danh, không sớm thì muộn họ cũng sẽ biết tới con, con phải tự tin lên, bây giờ cảnh giới tên tiểu tử này hơn con rất nhiều đúng không? Nhưng con yên tâm, sau 1 năm con sẽ bằng hắn, sau 2 năm hắn cưỡi ngựa cũng không theo kịp con.
Nguyệt trưởng lão chỉ tay vào Thu Sơn nói.
Trong khi mọi người chỉ biết cười trừ còn Thu Sơn hắn khá khó chịu, biết là Thuần Âm Chi Thể có tốc độ tu luyện kinh người nhưng sao lại lấy Thu Sơn hắn làm ví dụ, Diệp Băng Băng nàng 15 tuổi Trúc cơ sơ kì đó sao không lấy???
Tuy khó chịu nhưng Thu Sơn không biểu hiện ra ngoài, thay vào đó hắn nói:
- Vấn đề này ngài biết rõ hơn ai hết nhưng đệ tử sợ ngài không trả lời.
Thu Sơn làm bộ dáng e ngại nói.
- Ta biết sẽ chắc chắn trả lời, ngươi cứ nói.
Nguyệt trưởng lão tự tin, nàng lúc này đang vui nên không quan tâm nhiều như vậy.
Thu Sơn trong lòng cười thầm, hắn chỉ chờ câu nói này của nàng, hắn ôm quyền nói:
- Vậy đệ tử ngu muội, không biết Nguyệt trưởng lão năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?
- ...
Im lặng.
Tất cả mọi người im lặng trước câu hỏi của Thu Sơn, nhất là Nguyệt trưởng lão, vẻ mặt của nàng lúc này cứng đơ, sau vài giây ngỡ ngàng thì nàng đã nhận ra mình bị Thu Sơn lừa gạt a.
- Nguyệt trưởng lão tha tội, đệ tử chỉ là trông ngài trẻ như vậy mà đã là trưởng lão nên tò mò 1 chút, mong trưởng lão tha tội.
Thu Sơn làm bộ sợ hãi cúi gằm người xuống nói.
- Hừ.
Nguyệt trưởng lão nghe vậy chỉ biết "hừ" nhẹ 1 cái.
- Yên Tử, ngươi có muốn nghe ta kể chuyện không?
Thu Sơn quay đầu qua nói nhỏ với Yên Tử.
Yên Tử thấy lúc này hắn còn có hứng kể chuyện được, bèn nói:
- Cái tên Thu Sơn ngươi đã là lúc nào rồi còn kể chuyện???
Thu Sơn lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Haiz, câu chuyện này có tên là "Tiểu nha đầu không giữ lời nên bị mẫu thân đánh vào mông", đúng là nó không hay lắm nhưng nếu lúc nào ngươi muốn nghe thì cứ nói với ta, ta lúc nào cũng sẵn sàng kể ngươi nghe.
- ...
Im lặng...
Mọi người lại rơi vào trạng thái im lặng lần nữa, còn Thu Sơn hắn không để ý nhiều như vậy, lúc này không chạy thì bao giờ mới chạy, hắn 3 chân 4 cẳng vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài sân lớn.
Thấy hành động của Thu Sơn đám người Lệnh Hồ Xung bèn nói:
- A, cũng đã gần tới giờ rồi, Yên Tử, Gia Lâm, Mạc Tà, chúng ta nên đi thôi.
Hồ trưởng lão cũng e ngại nói:
- Băng Băng, Hàn Phong... chúng ta cũng không nên tới trễ, đi thôi.
2 huynh muội họ Diệp "Dạ" 1 tiếng rồi cùng Hồ trưởng lão ra ngoài, bên trong lúc này chỉ còn Nguyệt trưởng lão cùng Hân Hân.
Thấy sắc mặt sư phụ mình không tốt, Hân Hân liền nói:
- Sư phụ, chúng ta cũng nên đi thôi.
- Nguyệt Như Tuyết ta thề, nếu ta không cho tên nghiệt súc Thu Sơn kia 1 bài học, ta không mang họ Nguyệt!!!
Lúc này Nguyệt trưởng lão mới gào lên, âm thanh vang khắp cả Thiên Sơn tông, mọi người ở Thiên Sơn tông đều nhìn về phía chính điện...