Lên đến xe ngựa Đoan Mộc Chiến Phàm định hỏi gì đó mới thấy Diệp Cẩn Huyên đang khóc lại một trận yêu thương ôm nàng vào lòng vỗ về: "Đừng khóc, có phải lúc nãy hoàng hậu chèn ép nàng cùng mẫu phi không?"
Mẫu phi của hắn chính là từ lúc mất đi Diêu gia hậu thuẫn liền an phận thủ thường, cả hắn cũng bị kéo luôn xuống hàng phế vật. Hắn biết mẫu phi là sợ hắn như các hoàng huynh hoàng đệ khác chết không biết lý do, nhưng là không đánh mà đầu hàng sẽ bị người khác sỉ nhục. Hắn không chấp nhận như vậy.
Diệp Cẩn Huyên đưa tay lau nước mắt liên tục lắc đầu. Nàng trọng sinh nhớ được ký ức đời trước còn hắn không nhớ, nàng không có trách hắn được, mà nàng cũng chưa từng trách hắn. Do nàng ngu ngốc không biết yêu quý bản thân nên mới rơi vào kết cục như vậy. Nàng ở gần hắn, đến nói cùng ít hơn thường ngày.
"Vậy nàng vì sao khóc? Là ta kéo nàng đau?" Đoan Mộc Chiến Phàm lại không hiểu mà ôn nhu thăm hỏi.
Lúc nãy hắn đã tránh bàn tay bị thương của nàng ra, lực đạo dùng cũng nhẹ, cước bộ cũng không nhanh. Lúc nãy là hắn giận quá sinh lỗ mãng không để ý đến cảm xúc của nàng. Cũng là do nàng cả, vì sao làm gì cũng không báo trước với hắn?
Diệp Cẩn Huyên lại lắc đầu.
Hắn tiếp tục hỏi: "Có phải nàng không thích bị kéo như vậy đúng không? Lần sau ta sẽ không như vậy nữa." Vừa ôm nàng vừa giúp nàng xoa cổ tay bị hắn kéo lúc nãy.
Diệp Cẩn Huyên lại lần nữa lắc đầu, hắn thở dài biết mình hỏi thêm cũng vô ích liền chuyển chủ đề: "Sáng nay vội vã ta vẫn chưa dùng qua điểm tâm chi bằng hồi phủ cùng dùng có được không?"
Diệp Cẩn Huyên nhớ lại bản thân cũng chưa dùng nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng liền lắc đầu từ chối: "Thiếp thân đã dùng qua điểm tâm."
"Vậy sao?" Đoan Mộc Chiến Phàm đưa tay vuốt cằm một hồi lại nói: "Không biết tối nay ta có vinh hạnh được thưởng thức món ăn do nàng làm không?" Chả là mỗi ngày thấy Bách Lý Nghiêm vui vẻ vào triều còn mang theo đồ ăn do thê tử làm ngồi ở lương đình ăn ngon lành trong khi chờ đợi đến giờ thượng triều khiến hắn cũng có chút muốn thử.
Nhớ lại đời trước Diệp Cẩn Huyên đã từng vất vả học để nấu cho hắn dùng liền mới bạo gan hỏi. Đang lẽ hắn nói "ta muốn dùng thức ăn do nàng chính tay làm" nhưng cảnh tượng lúc trước tái hiện trong đầu để hắn phải đổi thành câu khác.
Lời nói của hắn khiến Diệp Cẩn Huyên nhớ lại mình vất vả nấu xong mang đến thư phòng cho hắn dùng. Hắn không những không nhìn còn hất đổ hết lên người nàng nữa. Lại nhớ đến mùi vị của món ăn nàng từng làm liền nhẹ giọng nói: "Khiến Vương gia mất hứng rồi, thiếp thân vô tài vô đức thứ gì cũng không thông."
Đoan Mộc Chiến Phàm nghe như vậy cũng không dám bức ép nàng chỉ biết âm thầm tiếc nuối, miệng vẫn an ủi nàng: "Ai bảo Huyên nhi vô tài vô đức, chẳng phải cầm nghệ cùng kỳ nghệ của nàng rất tốt đó sao. Lúc nãy mẫu phi cùng phụ hoàng cũng khen nàng nhiều như vậy." Hôm đó thấy được nước cờ của nàng đi hắn cũng có chút thưởng thức, không nghĩ đến nàng cũng biết chơi cờ. Lại nói hôm dạo thuyền hoa hắn chỉ nghe được mỗi khúc cuối thôi, thật muốn nghe được nghe lại.
Tuy bị ôm vào trong lòng nhưng Diệp Cẩn Huyên lại không tựa vào người Đoan Mộc Chiến Phàm mà vẫn cố gắng giữ được khoảng cách chừng nào tốt chừng đó. Trong khi nàng im lặng lại nghe giọng của Đoan Mộc Chiến Phàm vang bên tai.
"Hồi phủ chúng ta cùng đánh cờ, thưởng cầm khúc có được không?"
Diệp Cẩn Huyên im lặng không đáp ứng, mắt nàng hiện ra mông lung. Nàng không biết bây giờ nên làm gì nữa. Nàng thừa nhận mình không oán không hận gì ở đời trước nữa nhưng nàng quên không được, không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vừa đúng lúc về đến phủ, Hình Trùng Xuyên sớm đứng bên ngoài đại môn đợi. Thấy được Đoan Mộc Chiến Phàm trở về vội vã hành lễ. Diệp Cẩn Huyên nghe dược biết được cứu vội vã rời xe ngựa vào phủ.
Nàng thay y phục rồi bước ra phòng ăn dùng điểm tâm lại cùng Nghê Thường dạo hoa viên. Nghê Thường được ban thưởng làm nha hoàn thiếp thân của nàng nên không được phép tiến cung nữa, nàng kể cho Nghê Thường nghe chuyện muốn nạp thiếp cho Đoan Mộc Chiến Phàm.
Nghê Thường hốt hoảng hô: "Vương phi sao có thể như vậy được, người cùng vương gia vẫn chưa...làm sao có thể để những người kia tiến phủ."
Dung mạo của Diệp Cẩn Huyên đã là thua kém kẻ khác vạn phần, một khi nữ nhân khác tiến phủ liền bị thất sủng thì vị trí chính thê cũng sẽ lung lay. Cho dù có hoàng thượng cùng Diêu đức phi chống lưng cũng là vô dụng thôi.
Diệp Cẩn Huyên bật cười to, nàng chống cằm nhìn hoa nở rộ trước mặt: "Ngươi là lo cho dung mạo của ta sao? Ta nói ngươi biết, dung mạo cũng sẽ như những cánh hoa này úa tàn theo thời gian chẳng qua dung mạo của ta so với người khác chóng úa tàn hơn mà thôi, không đáng để nhắc đến."
Nghê Thường cũng bị nói đến á khẩu không phản bác được gì, chỉ có thể nhìn nụ cười trên môi của Diệp Cẩn Huyên. Nàng nhìn ra được nụ cười kia có vị đắng.
"Mang đàn đến đây." Diệp Cẩn Huyên nhắm mắt ra lệnh, tâm trạng không tốt liền gửi vào khúc nhạc mang đi vậy.
Tiếng đàn của nàng ngân vang một góc hoa viên của vương phủ. Cảnh xuân sắc trong hoa viên cũng không khiến cho tiếng đàn kia vui lên được chỉ là mang theo vị đạo bất đắc dĩ mà truyền đi.
Sắc trời từ sáng chuyển đến trưa rồi sang chiều tiếng đàn vẫn không kết thúc. Mưa phùn lại kéo đến phảng phất hòa tan đi thê lương của tiếng đàn. Mưa nhẹ bay trong gió, như lão thiên gia cũng cảm động đối với số phận của chủ nhân tiếng đàn mà rơi lệ.
Bao năm tìm kiếm 1 mối tình, con tim trải qua biết bao thăng trầm.
Vì chàng mà ta đã hy sinh tất cả
Trong thế giới yêu chàng luyến chàng, ta bất quản là sẽ có tương lai hay ko.
Một tình yêu nồng nhiệt, một trái tim minh bạch,
Là mục tiêu mà ta theo đuổi.
Khoảnh khắc bình minh ló dạng, ta không muốn để chàng rời khỏi ta.
Từ khi cùng chàng gặp mặt, ta đã yêu, đã đau và đã hận,
Trời đất thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Tư niệm chàng, ta như điên như dại,
Mà chàng lại vứt bỏ tình yêu của ta theo cơn gió.
Trong thế giới của ta yêu chàng, thương chàng, luyến chàng.
Sao thiên địa tình duyên chỉ là nỗi buồn đau.
Giống như ngôi sao băng vội lướt qua lưng trời,
Chàng không còn thuộc về thế giới của ta nữa.
...
Nghê Thường nhìn thấy Đoan Mộc Chiến Phàm được tiểu Thuận tử che mưa mà đến liền phúc thân hành lễ: "Nô tỳ gặp qua vương gia."
Diệp Cẩn Huyên nghe được tiếng đàn cũng dứt, lập tức cũng đứng lên hành lễ. Đoan Mộc Chiến Phàm phất tay để Nghê Thường cùng tiểu Thuận tử lui xuống rồi cởi áo choàng trên người khoác lên cho Diệp Cẩn Huyên: "Đã lâu ta không nghe Huyên nhi đàn. Lúc nãy là có việc gấp phải rời đi sẽ không làm nàng mất hứng chứ?"
"Thiếp thân cũng đúng lúc muốn nghỉ tay rồi ngược lại là làm vương gia mất hứng mới phải."
Nhìn đầu ngón tay nàng đàn đến đỏ liền cũng không miễn cưỡng nữa. Đời trước cho dù mọi người đều khen cầm nghệ của nàng so với Diệp Cẩn Ninh tốt hơn nhưng hắn vẫn cố chấp cho đó là sai. Trong lòng hắn chung thủy cho rằng nàng không bao giờ so được với Diệp Cẩn Ninh. Không nghĩ đến đời này muốn nghe nàng đàn lại khó như vậy.
Lúc hắn được giữ lại trong Diệp phủ mỗi đêm đều nhảy lên tường viện để nghe nàng đàn nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Đời trước hắn luôn được báo nàng rất hay đàn nhưng đời này lại rất hiếm nghe được. Hắn lúc này cũng chỉ là nghe được một ít mới bước đến muốn ngồi xuống thưởng thức tay nàng lại đau rồi.
Cấm lấy tay nàng nhìn mười đầu ngón tay rất lâu, tâm tình đau xót cẩn thận đặt lên môi nói: "Ta bồi nàng thượng dược rồi cùng dùng bữa được không?"
Còn chưa để Diệp Cẩn Huyên trả lời đã thấy có gia đinh mang dù dáng vẻ gấp gáp chạy đến báo hoàng thượng triệu vào cung gấp.
Hắn ngửa mặt lên nhìn trời liên tục thở gấp, đầy lòng khó chịu nhưng không dám oán thán câu nào. Lão thiên gia đã cho hắn trọng sinh, một lần nữa nhìn thấy nàng, một lần nữa gặp nàng, một lần nữa thú nàng làm thê tử, có cơ hội yêu thương nàng, bồi bên cạnh nàng, hắn còn mong gì hơn.
Đời trước hắn để nàng chờ hắn hồi phủ dùng bữa, khi trở về đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn nàng một mắt đã trở về phòng. Có hôm nhàn rỗi ở trong phủ liền cũng chỉ đến viện của đám tiểu thiếp không hề cùng nàng dùng bữa. Đến hiện tại, hắn muốn cùng nàng dùng một bữa cũng không thể. Hắn biết đây là báo ứng của hắn.
Mím chặt môi rồi nhìn Diệp Cẩn Huyên chậm rãi ôm nàng vào lòng, vòng tay dần dần xiếc chặt như muốn khảm nàng vào trong xương xốt của mình, thâm tình nói: "Để hôm khác ta lại cùng nàng dùng bữa." Nói xong hắn buông nàng ra rời xoay người rời đi. Trong lòng hắn tự biết cơ hội này e là rất khó thành sự thật.
Diệp Cẩn Huyên gọi lại để hắn dừng cước bộ. Nàng vội vã cởi áo choàng trên vai ra trả cho hắn: "Vương gia tiến cung, cần dùng hơn." Nói xong nàng biết mình nói sai liền muốn thu tay lại.
Đời trước ở trước mặt Diêu đức phi nàng bị lạnh liền hắt–xì một cái nhỏ, hắn phải diễn tuồng cởi áo choàng ra khoác cho nàng. Đến khi rời khỏi Cẩm Thử cung nàng trả lại hắn liền mang vứt xuống đất rồi bảo thứ dơ bẩn hắn không cần.
Không ngờ Đoan Mộc Chiến Phàm nhận lấy khoác lên vai rồi thả nhanh cước bộ rời đi. Hắn bước đến bên Nghê Thường dặn dò nhắc nhở nàng bôi dược rồi mang sắc mặt trầm tư hướng về phía đại môn vương phủ bước nhanh.
Đoạn cuối khúc nhạc hắn nghe được "Trong thế giới của ta yêu chàng, thương chàng, luyến chàng, sao thiên địa tình duyên chỉ là nỗi buồn đau. Giống như ngôi sao băng vội lướt qua lưng trời, chàng không còn thuộc về thế giới của ta nữa." liên tục quanh quẩn trong đầu hắn. Nỗi sợ hãi trong tâm cứ theo đó mà tăng lên khiến cho nhãn thần run mạnh. Hy vọng là do hắn nghĩ nhiều.
Diệp Cẩn Huyên nhìn theo bóng lưng bước vội vã của Đoan Mộc Chiến Phàm cả người yếu ớt, chân vô lực ngã ngồi xuống đất, cứ nghĩ là sắp bị đánh rồi.
Vô Sự bên cạnh chạy đến bên người nàng đưa hai chân đặt lên vai nàng, liếm liếm lên vết sẹo trên mặt như muốn an ủi nàng vậy. Nghê Thường thấy được hốt hoảng chạy đến đỡ nàng lên. Mạnh lắc đầu, nàng phì cười một tiếng ôm lấy Vô Sự đứng lên trở về phòng tắm rửa một phen, chuyện buồn cứ vứt bỏ đi, nàng trọng sinh, nàng cần cuộc sống mới.