Sắp đến giờ bắn yên hoa, hoàng thượng cho phép mọi người thả bộ dạo bước ở ngự hoa viên. Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Liên đi cùng nhau. Sau lần trò chuyện với Diệp Cẩn Huyên, Diệp Cẩn Liên cũng đã buông tâm không để ý đến Đoan Mộc Chiến Khôi nữa.
Diệp Cẩn Ninh cùng một đám thiên kim tìm Đoan Mộc Chiến Khôi. Diệp Cẩn Linh cũng là cùng đám thiên kim thứ xuất đứng xa xa ngắm.
Diệp Cẩn Huyên theo thói quen bước đến lương đình thấy được bóng dáng cao to thon dài quen thuộc đứng chấp tay sau lưng đưa lưng về phía nàng. Diệp Cẩn Liên kích động nên giọng nói có chút to: "Đó là Niệm vương gia, chúng ta có nên đến đó hành lễ không?"
Lần đầu tiên tiến cung Diệp Cẩn Ninh cùng hoàng hậu ngồi, Diệp Cẩn Liên bị đám nữ nhân kéo đi, Diệp Cẩn Linh cùng một đám nữ nhân khác ngắm Đoan Mộc Chiến Khôi. Nàng một mình thả bộ đến lương đình rồi gặp phải Đoan Mộc Chiến Phàm ở đây. Sau đó liền đối với hắn nhất kiến chung tình. Đời này nàng sẽ không như thế nữa.
Diệp Cẩn Huyên vội vã một tay bịt miệng của Diệp Cẩn Liên, một tay kéo nàng ta mau chóng rời khỏi hiện trường. Nàng không dám dính vào đám hoàng thất nữa đâu. Do lúc Diệp Cẩn Liên sợ nàng buồn bực chuyện lúc nãy nên mới không đi cùng đám thứ nữ mà bồi nàng a. Nếu là để nàng một mình nhất định sẽ im lặng chuồng êm.
Chân nàng liên tục bước, mỗi một bước đều nhanh hơn bước trước. Trong lòng nàng vẫn là chưa thể đối mặt, tim đập mạnh hốc mắt cũng đỏ lên không ít. Đầu óc trống rỗng chỉ biết đâm đầu về phía trước mà thôi.
Diệp Cẩn Liên còn chưa kịp phản ứng liền bị một đạo lực lôi kéo thật nhanh. Còn chưa kịp hồi phục đã thấy bị kéo đến nhà thủy tạ rồi.
Nhà thủy tạ này bốn bề đều có sa trướng mỏng hồng phấn được buộc gọn vào cột gỗ sơn đỏ to. Gió hạ nhè nhẹ thổi qua, khung cảnh chúng là bị bao bởi màn đêm hắc sắc. Từ nhà thủy tạ nhìn đến phía Tước Tuyến điện sáng lấp lánh thực sự là một trời một vực.
Nơi của các nàng đứng chính là vẳng vẻ đìu hiu cũng như thân phận của các nàng vậy. Diệp Cẩn Liên lấy lại tinh thần hỏi: "Tứ muội muội làm sao? Vì sao gặp Niệm vương gia lại có biểu tình này?" Nàng đứng sát Diệp Cẩn Huyên không hiểu vì sao hôm nay nàng ta lại lạ như vậy.
Diệp Cẩn Huyên vuốt vuốt ngực, điều chỉnh lại nhịp thở của mình rồi ngồi xuống băng ghế gỗ sát lan can của nhà thủy tạ. Tay nàng gác lên lan can liên tục cầm quạt mạnh vung lên vung xuống: "Muội không muốn có bất kì quan hệ gì với hoàng thất, sau này thấy người của hoàng thất cũng sẽ tránh xa như vậy."
Nàng định chê dung mạo xấu xí của Đoan Mộc Chiến Phàm lại sợ Diệp Cẩn Linh mang quy củ ra giáo huấn đành nói thực. Nàng tự trách bản thân vạn lần, sao lại có thể như đời trước mà bước đến cái lương đình đó cơ chứ.
"Được rồi được rồi." Diệp Cẩn Liên phì cười dáng vẻ trẻ con của Diệp Cẩn Huyên rồi ngồi xuống bên cạnh: "Sau này trước mặt tứ muội muội ta cũng sẽ không nói đến chuyện nữa." Tuy trong lòng rất hiếu kỳ vì sao nhắc đến hoàng thất Diệp Cẩn Huyên sẽ có bộ dáng hung dữ này nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Nàng nhanh chóng chuyển đề tài: "Lúc nãy tứ muội muội thật giỏi a, dám ở trước mặt hoàng thượng giúp thứ xuất chúng ta lấy lại mặt mũi. Ta vẫn còn phải cảm tạ tứ muội muội a."
Diệp Cẩn Huyên lấy lại bình tĩnh liền mỉm cười quay sang nói: "Muội cũng là vì bản thân, đại tỷ không cần cảm tạ muội." Là đời trước nàng có lỗi, những cực hình trong lãnh cung vẫn không thể giúp nàng chuộc được lỗi lầm của mình.
Diệp Cẩn Liên đưa mắt nhìn người đối diện khẽ cười. Diệp Cẩn Huyên cũng cùng nàng ta cười khúc khích. Hai người không để ý xung quanh đã xuất hiện thêm người thứ ba.
Cho đến khi giọng nam dâm tà vang lên truyền vào tai thì hai người mới cứng đờ người nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
"Diệp tiểu thư vì sao lại ngồi đây như vậy?"
Diệp Cẩn Huyên sợ hãi nắm chặt tay của Diệp Cẩn Liên: "Thế...thế tử gia." Ở đây là nhà thủy tạ xung quanh không một bóng người, đường rời đi cũng bị Bách Lý Nghiêm chặn lại mất rồi.
Diệp Cẩn Liên cũng là sợ nắm chặt tay của Diệp Cẩn Huyên. Hai người ngồi sát nhau sợ bị con sói kia ăn thịt: "Thế tử gia không biết đến đây có chuyện gì?"
Bách Lý Nghiêm vất vả lếch thân xác mập lùn xấu xí của mình đến trước mặt hai người, treo môi treo nụ cười tà dâm: "Nhị vị tiểu thư không cần sợ, bổn thế tử cũng chỉ là muốn cùng hai nàng trò chuyện chút thôi." Hắn đã sớm thấy không có người nên mới đến đây a.
"Chúng ta là nữ nhân trò chuyện nhất định không hợp với thế tử anh tuấn tiêu sái người đây. Người vẫn là nên tìm người khác trò chuyện vẫn hơn." Diệp Cẩn Huyên tối mặt lại khinh bỉ Bách Lý Nghiêm một phen. Hôm trước có Diệp Cẩn Huy bên cạnh nàng không sợ nhưng hôm nay bất đồng a.
"Hai nàng nói gì bổn thể tử cũng thích nghe." Bách Lý Nghiêm khép hờ mắt nhìn hai người như miếng thịt ngon đặt trên thớt vậy.
Diệp Cẩn Liên cúi thấp mặt không dám nhìn Bách Lý Nghiêm. Tim đập mạnh hy vọng có ai đó đến đây cứu: "Thế tử gia đây là hoàng cung."
"Bổn thế tử đương nhiên là biết rồi. Nếu có người phát hiện thì bất quá hoàng thượng tứ hôn cả hai cho bổn thế tử thôi." Bách Lý Nghiêm giờ đây thèm thuồng nữ nhân đến chảy nước bọt liên tục đưa lưỡi liếm môi.
Diệp Cẩn Huyên nghe xong thật muốn một tay bóp chết con heo háo sắc trước mặt. Nàng ngẩng đầu lên hướng sau lưng hắn cười rạn rỡ nói: "A, đại ca thật trùng hợp."
Ai ngờ con heo kia lại thông minh đột xuất dĩ nhiên không trúng kế. Hắn đưa hai tay ôm bụng to đầy mỡ cười ha hả: "Trước lúc bổn thế tử đến đây đã xem kỹ rồi, nơi này không có người qua lại a."
"Diệp tứ tiểu thư thật hợp khẩu vị của bổn thế tử." Bách Lý Nghiêm đưa tay định giữ cằm của Diệp Cẩn Huyên.
Diệp Cẩn Liên đột nhiên đứng dậy dừng hết sức lực của mình đẩy con heo Bách Lý Nghiêm ra chắn trước mặt Diệp Cẩn Huyên: "Thế tử gia thỉnh tự trọng, tứ muội muội đã có người cầu thân không thể tùy tiện để người đụng chạm."
"Diệp đại tiểu thư đây là có ý tứ gì?" Bách Lý Nghiêm rất nhanh lấy lại được tinh thần đứng vững, hắn hung hăng trừng mắt Diệp Cẩn Liên. Từ trước đến nay vẫn chưa từng có nữ tử nào đối xử với hắn như vậy.
"Ý tứ tiểu nữ tử đã nói rất rõ, lẽ nào thế tử gia vẫn chưa hiểu sao?" Diệp Cẩn Liên lúc này cũng là trừng ngược lại Bách Lý Nghiêm vì nộ mà không hề có chút sợ hãi.
Diệp Cẩn Huyên ngẩng ngơ nhìn dáng vẻ kia. Đáng lẽ nàng nên là người bảo vệ Diệp Cẩn Liên mới đúng. Dáng vẻ thùy mị người thường của Diệp Cẩn Liên dường như mất đi luôn.
Bách Lý Nghiêm quét mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi lại cười tà dâm nói: "Vậy có nghĩa là bổn thế tử đùa giỡn với Diệp đại tiểu thư thì được?"
Diệp Cẩn Liên đột nhiên lại sợ cả người rụt lại. Diệp Cẩn Huyên vẫn còn trong ngẩng ngơ chưa thức tỉnh được.
Bách Lý Nghiêm đưa móng heo mập mạp vuốt ve gò má đỏ ửng của Diệp Cẩn Liên: "Diệp đại tiểu thư lớn lên mỹ mạo thế này làm thiếp thì tiếc quá."
Diệp Cẩn Liên đột nhiên vung tay vứt lên mặt hắn một cái tát để tay của hắn dừng lại trên không trung. Mắt nàng đỏ ửng trừng hắn: "Thế tử gia vì sao phải để người khác xem thường mình như vậy? Ngay cả một thứ nữ như ta cũng khinh thường ngươi."
Lúc này nàng giận đến nỗi cả kính khiêm ngữ cũng không dùng nữa. Hiện nàng hận không thể chặt luôn cái móng heo của hắn thôi.
Diệp Cẩn Huyên bị tiếng tát tai kia làm cho hồi hồn. Thấy Bách Lý Nghiêm cứng đờ cả người liền vội vã kéo Diệp Cẩn Liên ra khỏi hiện trường.
Bách Lý Nghiêm đưa tay sờ lên mặt mắt nhìn theo bóng lưng Diệp Cẩn Liên. Hắn nhất định mang nữ nhân này về hảo hảo hành hạ một phen mới được.