Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 26



Tử Quyên có lẽ cũng đã biết chuyện Bảo Ngọc định thân, nhưng mọi người trong vườn đều cho ta và Bảo Ngọc xứng đôi, vốn nghĩ việc hôn nhân là của chúng ta. Nay đổi thành Bảo Thoa, ta lại ốm nặng, không ai dám nói cho ta biết, sợ ta nghe xong lại ốm thêm.

Tử Quyên cho là ta đối xử với Bảo Ngọc so với người khác bất đồng nhiều lắm, bởi vậy càng lo lắng.

Ta gọi nàng đến bên giường, thản nhiên hỏi: “Lão thái thái có phải đã định hôn cho Bảo Ngọc với Bảo tỷ tỷ bên kia hay không?”

Tử Quyên có chút hoảng hốt: “Làm sao cô nương biết?”

Ta khẽ cười: “Theo ta lâu như vậy mà chị không hiểu ta thêm chút nào sao? Ta đối với Bảo Ngọc tuy là ân cần hơn với người khác, nhưng chỉ là tình huynh muội mà thôi. Chị gạt ta thì thôi đi, khi không còn nghĩ như vậy?”

Nàng hình như hơi nhè nhẹ thở ra, gật đầu cười nói: “Tôi không cho là cô nương có ý tứ gì khác, nhưng mợ hai Liễn nói không được cho cô nương hay, tôi mới…”

Hoá ra là Phượng tỷ, nàng cho ta có tình với Bảo Ngọc sao? Xem ra, làm đương gia thì có tài, nhưng tình trường thì hơi hoang tưởng rồi…

Bèn cười: “Không nói chuyện này nữa, ta có vài câu muốn nói với chị. Chị phải thề với ta, tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai.”

Tử Quyên gật đầu: “Cô nương cứ nói, Tử Quyên có chết cũng không để lộ một chữ.”

“Năm ta ba tuổi, từng có một thần tiên tới nhà, ông ta nói ta tuyệt đối không được sang nhà ngoại, không được gặp thân thích bên họ Giả, nếu không sẽ mang bệnh ra đi. Sau khi mẫu thân qua đời, lão thái thái đón ta về bên này, thần tiên lại chỉ điểm cho ta, đợi giờ phút Bảo Ngọc thành thân, ta sẽ phải vượt qua một ải sinh tử, nếu có thể thoát được, bệnh sẽ lập tức khỏi.”

Tử Quyên sốt ruột hỏi: “Bảo nhị gia sắp thành thân, kiếp nạn kia có phải…?”

Ta gật đầu: “Vị thần tiên kia có tấm lòng nhân từ, đồng ý giúp ta độ kiếp. Chỉ có điều kiện cả đời này ta không được quay lại Giả phủ nửa bước, cũng không thể gặp lại người thân thích.”

“Thần tiên định làm thế nào?”

“Lúc Bảo Ngọc thành thân, ông ấy sẽ biến ra một thi thể giả dạng ta, sau đó tuỳ ta làm cách nào đó để rời phủ ra bên ngoài. Đây vốn là chuyện cơ mật, nhưng vì chị và ta bên nhau đã lâu, tình cảm gắn bó, cho nên không nỡ gạt chị, miễn cho chị nghĩ ta đã ra đi thật rồi lại thương tâm.”

“Cô nương, tôi…”

Ta vỗ vỗ tay nàng: “Ta nguyên là muốn mang chị theo, nhưng cha mẹ,người thân của chị đều ở trong phủ. Nếu chị theo ta, đời này kiếp này sẽ không gặp lại họ nữa. Ta chỉ muốn chị nghĩ cho kĩ. Nếu ở lại trong phủ, sẽ không phải ly biệt gia đình. Nếu chị quyết theo ta đi, tình cảm chúng ta trước sau như một, không gì thay đổi.”

“Cô nương ra ngoài định sống thế nào?”

“Năm đó phụ thân ta bệnh nặng qua đời, chị cũng từng theo ta về Lâm phủ, gia tài phụ thân để lại, chị không phải không biết một hai. Cuộc sống là không có vấn đề gì. Huống hồ, người năm đó Vương gia để lại cho ta, ta đã nhận làm đại ca, hiện giờ hắn đang ở bên ngoài làm giúp ta một vài việc. Thần tiên cũng từng truyền dạy cho ta một ít bản lãnh, không sợ đụng phải cường hào ác bá. Vậy nên, Tử Quyên, chị không phải lo lắng ra ngoài cùng ta về sau sẽ quá long đong lận đận gì. Chị cứ nghĩ đi, giờ ra ngoài gọi bọn nha hoàn vào cho ta.”

Tử Quyên gật đầu, ra ngoài gọi Tuyết Nhạn cùng bốn năm nha đầu nhỏ tuổi vào phòng. Bọn họ biết ta đã bệnh hàng tháng trời, càng lúc càng nghiêm trọng. Thấy ta gọi vào, ai cũng đều có chút lo lắng.

Tử Quyên đỡ ta ngồi dựa vào thành giường, nâng gối cho ta kê lưng, Tuyết Nhạn hai tay bưng đến một chén tổ yến chưng để ta nhuận hầu, ta uống vài ngụm rồi trả lại, chậm rãi nói: “Ta đến Giả phủ đã vài năm, đều là mọi người vất vả hầu hạ, chúng ta cũng coi như có chút duyên phận. Bệnh của ta không phải ngày một ngày hai, có lẽ không còn nhiều thời gian nữa.”

Vài tiểu nhà đầu bật khóc, đều nói: “Cô nương có phúc, bệnh rồi sẽ khỏi.”

Ta có chút bất đắc dĩ, con gái trong phủ này quả thật hơi yêu khóc hơn bình thường. Tử Quyên an ủi bọn họ một chốc, ta lại cười, nhẹ nhàng nói tiếp: “Hi vọng có thể như vậy. Mọi người theo ta lâu như vậy, tiền lương hàng tháng đều là Giả phủ chi trả, hôm nay ta tự mình phát cho mỗi người một hồng bao, coi như cảm kích các người tận tâm.”

Tiếng khóc lại vang lên, lần này còn to hơn lần trước, ta nhíu mày, bảo Tử Quyên phát hồng bao cho các nàng, không ai chịu cầm, biết là ta vì sợ chính mình không xong, nên muốn cho các nàng một ít để từ biệt.

“Tiền này, coi như giải xui đi. Vài người trong các ngươi tuổi còn trẻ, sinh lực viên mãn, để mọi người giải xui, bệnh của ta có lẽ cũng chuyển tốt.”

Nghe những lời này, các nàng mới dám nhận, thút thít lau nước mắt. Ta đối với người trong phòng tương đối khoan hậu, các nàng cũng coi như trung thành. Huống hồ, đám bà từ trong viện kính sợ ta, cũng nể ta là người ngoài phủ, chưa từng đến nháo ầm ĩ, không giống như ở Di Hồng viện, thỉnh thoảng lại có một trận cãi vã, các nàng ở Tiêu Tương quán cũng tương đối được yên ổn.

“Chỉ có điều, việc này, không cần báo với lão thái thái và mợ hai, bọn họ đều đang bận lo hôn sự của Bảo Ngọc, đừng đem chuyện của ta đi quấy nhiễu.”

Các nàng thấy ta nhìn thấu mình muốn làm gì, giật mình một cái, gật đầu rồi rời đi.

Mọi người đã ra ngoài hết, ta gọi Tuyết Nhạn lưu lại. “Cô nương…” nàng vừa gọi ta vừa lau nước mắt, tiểu cô nương theo ta đến chốn này cũng đã lớn rồi, vẫn thật thà chất phác.

Ta khẽ cười nói: “Chỉ có em là người theo ta từ Tô Châu đến đây, nếu ta…em nhất định phải nghe lời lão thái thái, biết chưa?”

Sau khi Đại Ngọc chết đi, Bảo Thoa gả Tuyết Nhạn cho một người hầu trai, rồi cho đi nơi khác.

Ta cười, lại mở hồng bao của nàng ra, bỏ thêm vào đó một đôi vòng ngọc.

“Vòng ngọc của cô nương, em không thể nhận.”

“Nha đầu ngốc, em không thể so với người khác, trong phủ này em có khác gì ta, đều là tứ cố vô thân, sẽ không còn ai vì em mà chuẩn bị cái gì. Vòng này ta cho em làm đồ cưới. Về sau dù gả cho ai, có đi nơi nào sống cũng phải cố mà sống cho tốt.”

Tuyết Nhạn đang khóc, nghe vậy lại đỏ mặt: “Cô nương…”

Ta thản nhiên cười: “Em đi đi. Nếu lão thái thái có gọi em đến giúp đón dâu, em cứ đi thôi. Không cần hỏi ta.”

Tuyết Nhạn gật đầu rời đi.

Chỉ còn lại Tử Quyên, nàng ngồi xuống bên giường, do dự.

Có ai muốn phải ly biệt với cha mẹ đâu, thôi thì vẫn cứ để nàng lại, lo cho nàng một tương lai an ổn một chút. Tuy rằng Giả phủ sụp đổ, nhưng mấy nha hoàn ta biết cũng không bất hạnh lắm. Tập Nhân được bán về với Tưởng Ngọc Hàm, nhân duyên cũng không sai. Bởi vì Tử Quyên là nha hoàn thân cận của ta, cho nên Bảo Thoa đối xử với nàng cũng không đến nỗi nào.

Nữ tử chốn này chỉ cần tìm được trượng phu tốt là yên thân cả đời. Nếu ta mang nàng đi, có phải sẽ làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của nàng? Liệu sau này ta có thể tìm người xứng với nàng?

Tử Quyên theo ta nhiều năm, tác phong có thể khác bình thường một chút. Nhưng đến cùng thì vẫn là người cổ đại. Nếu Đại Ngọc còn sống, chờ đợi Tử Quyên chỉ có hai con đường: hoặc là gả cho một người hầu trong phủ, hoặc là theo ta về nhà chồng, sau đó trở thành thiếp, cũng giống Bình Nhi và Phượng tỷ, cùng nhau chung một chồng. Ta nghĩ, dù thế nào nàng cũng ngoan ngoãn nhận mệnh

Nếu đã như vậy, ta mang nàng theo làm gì?

Chính mình trước mắt còn chưa biết có gả cho ai hay không, ở trong phủ không căn không đế. Làm sao có thể tính toán tương lai cho nàng?

Quan trọng là, ta không có khả năng làm giống Vương phu nhân và Bảo Thoa, chỉ cần thuận mắt, liền đem bán, đem cho, đem gả, hoặc ném lên giường phu quân để giữ chân chồng, không quan tâm nha hoàn có đồng ý hay không.

Ta chấp nhận theo đa số lễ nghi tục lệ nơi này, nhưng Tử Quyên giống như chị em của ta vậy, sao ta có thể đối xử với nàng như vậy?

Ta muốn cản, nhưng đó là điều không thể.

Theo ta, chỉ sợ sẽ phải cô độc cả đời.

Ta cũng sợ chính mình sẽ như vậy…

Một lúc lâu sau, Tử Quyên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cô nương, thật xin lỗi, cha mẹ tôi đều ở trong này, tôi…”

Ta cầm tay nàng, lắc đầu: “Ta hiểu, vừa rồi ta cũng đã nghĩ qua, chị quả thật ở lại vẫn tốt hơn. Cùng ta đi rồi, không thể gặp lại cha mẹ nữa. Cha mẹ vẫn còn sống, liền bỏ mặc không nhìn chính là bất hiếu. Chị yên tâm ở lại, chỉ là chuyện hôm nay không thể để người thứ ba biết, nếu không, mạng của ta…”

Tử Quyên rưng rưng gật đầu, ta nói tiếp: “Ta cho chị tiền, không phải muốn phá hỏng quan hệ thân thiết giữa chúng ta. Mà vì sợ rằng ngày sau không gặp nhau nữa, khó có người bảo hộ chu toàn cho chị. Tiền này, chị tính toán cho tốt, muốn chuộc thân ra ngoài cũng được, làm những việc buôn bán nhỏ mà kiếm sống. Chị không phải người không có chủ kiến, đời mình nên tự định đoạt. Đừng lãng phí trong phủ này.”

Ta đưa thêm cho nàng một tờ ngân phiếu, nàng cúi đầu nhận lấy. Ta lại đưa thêm vài món trang sức. “Đây là đồ cưới ta cho chị, đều là đồ ta mang từ Dương Châu đến, không phải từ trong phủ, chị cứ yên tâm giữ lấy.”

Tử Quyên biết tính ta, gật đầu cảm tạ rồi ra ngoài.

Vài ngày sau, trong phủ vì chuẩn bị hôn sự của Bảo Ngọc mà bận tối mắt tối mũi. Trong vườn lại yên ắng vô cùng, có lẽ là Phượng tỷ hạ lệnh không cho ai đến quấy rầy. Chỉ còn Lý Hoàn và Thám Xuân thường xuyên đến thăm ta. Lý Hoàn là người hiền lành, sau này con trai nàng là Giả Lan đỗ tiến sĩ, cũng coi như có phúc. Thám Xuân phải gả đi xa, bất quá hôn sự của nàng do Giả Chính định đoạt, có lẽ cũng không đến nỗi nào.

Ngày Bảo Ngọc đón dâu, Tuyết Nhạn bị mượn đi. Ta thổi tiêu, gọi Tĩnh Ngôn đến, sau đó nói với Tử Quyên: “Chị ra ngoài trước đi, một lát thần tiên sẽ đến, nhưng ông ta không thích xuất hiện trước mặt người khác, đợi bao giờ ta gọi rồi vào.”

Tử Quyên gật đầu lui ra, lão hoà thượng xuất hiện ngay tức khắc, cười hì hì nói: “Ngươi phải đi rồi.”

Ta gật gật đầu, ý nói hắn cứ việc bắt đầu.

Tay hắn nhẹ vung một cái, trên giường quả nhiên xuất hiện một xác chết tái nhợt giống ta như đúc. Đồ đạc ta muốn mang cũng không nhiều, hắn vung vẩy một chút là xong.

Lúc này, bệnh của ta giống như bốc hơi sạch bách, thân thể nhẹ nhàng thoải mái. Không biết lão hoà thượng có dùng phép thuật gì không. Hắn thu dọn cục diện trong phòng, rồi nói: “Cô nương bảo trọng, hoà thượng ta đi trước.”

Ta gật đầu, lấy phong nguyệt bảo giám ra trả cho hắn, hắn cười hì hì thu vào tay áo. Sự tình đến đây chấm dứt, có lẽ về sau sẽ không gặp lại. Ta khẽ cười: “Từ nay về sau, những việc ta làm, có bị giới hạn gì không?” Ý là, cuộc sống của ta, tính toán của ta, sẽ không ảnh hưởng đến số mệnh ai đó nữa chứ? Ta ghét bó tay bó chân lắm rồi!

“Giả phủ hưng bại là thế cục đã định, chỉ cần ngươi không động tay động chân ngăn cản chuyện này, mọi việc khác đều không sao.”

Ta gật đầu, lão hoà thượng mới rời đi.

Tĩnh Ngôn đang ở kinh thành, đến rất nhanh, ta mở cửa sổ cho hắn nhảy vào.

Hắn nhìn đến thi thể trên giường, thoáng biến sắc.

Ta cười: “Đại ca, đây là thần tiên giúp ta thoát thân, thủ thuật mà thôi, không phải thật.”

Định lực của hắn cũng thật mạnh, nghe vậy chỉ gật một cái, đưa cho ta một bọc hành lí: “Tiểu Viễn, đây là quần áo đệ yêu cầu.”

Ta cầm lấy, vòng ra sau bình phong thay, đi giày nam, vấn tóc buộc khăn. Chuẩn bị đâu vào đấy, nhìn trong gương, quả nhiên là một thiếu niên thanh tú.

Ta mỉm cười hỏi hắn: “Thế nào? Có nhìn ra chân tướng nữ nhân không?”

Thân thể này bệnh lâu năm nên thật gầy, tuổi không lớn, phát triển chưa đầy đủ nên bộ ngực nhỏ, quần áo rộng một chút là không nhìn ra, thật tốt!

Tĩnh Ngôn mỉm cười gật đầu: “Tiểu Viễn mặc rất hợp.” Hắn cau mày, tựa hồ cân nhắc từ ngữ, hồi lâu mới nghẹn ra bốn chữ: “Thư hùng mạc biện.” (có lẽ là phong độ, anh tuấn không thể chối cãi chăng, ta không hiểu lắm *gãi đầu* thôi cứ hiểu là anh í khen chị í.(~^.^~). Bạn nào biết, xin chỉ giáo!)

Ừ, ta mặc nam trang tuy có như phấn điêu ngọc mài, nhưng vẫn giống thiếu niên non trẻ thanh thuần mà thôi.

Chuẩn bị xong xuôi, ta gõ lên cửa vài cái, Tử Quyên nghe tín hiệu đi vào, thấy ta mặc nam trang, rất ngạc nhiên. Lại phát hiện Tĩnh Ngôn đang đứng đằng sau, lại càng không thốt nên lời. Quay đầu nhìn đến thi thể trên giường, đầu óc nàng chính thức đình trệ. Vốn Tử Quyên còn không tin chuyện thần tiên lắm, hiện tại đã tận mắt nhìn thấy, trong lòng cũng yên tâm về tương lai của ta một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.