Trên xe ngựa, Tĩnh Ngôn mỉm cười hỏi ta: “Tiểu Viễn, giờ đi đâu? Trong kinh thành còn nhà nào đệ cần nói chuyện nữa không?”
Hắn cho ta ngược cuồng hay sao? Buồn bực nhìn hắn một cái, vừa lúc nhận ra ý cười trong mắt hắn, ta cũng bật cười. “Đại ca, điền trang đã mua rồi đúng không? Tiền còn đủ dùng không?”
Nếu không đủ, Lâm trạch ở Tô Châu và Dương Châu đều có kim khố.
Tĩnh Ngôn gật đầu: “Ừ, điền trang mua rồi, ở trấn Tân Truy, chỉ có vài ngày lộ trình. Tiền còn không ít, đủ dùng.”
Ta ngăn hắn lấy ra ngân phiếu, nói: “Huynh đã là đại ca, chi phí trên đường đương nhiên do huynh trả, ngân phiếu huynh cứ giữ. Giờ chúng ta đi điền trang. Huynh nói cho ta nghe tình hình ở đó một chút.”
Tĩnh Ngôn gật gật đầu: “Tân Truy không phải có thiên tai, chủ nhân cũ của điền trang tên là Nhị Thế Tổ, hắn là một người không biết việc nông, ăn tiêu hết tài sản ông cha để lại, vay nợ khắp nơi, túng quẫn quá mà ra tay bán điền trang. Cũng không có người mua, nhà giàu đều có ruộng đất của bọn họ, không cần phải mua một điền trang nhỏ như vậy. Nhà khác thì không đủ tiền. Hắn rao bán đã nhiều năm, vẫn không ai hỏi đến, cho nên lấy giá thấp bán cho ta.”
“Đã có điền trang, hẳn là phải có thu nhập, sao hắn lại đến mức vì tiền bán đất chứ?”
“Tên Nhị Thế Tổ kia cái gì cũng không biết, không hiểu, thu nhập từ ruộng đất đều bị người dưới lừa gạt biển thủ mất, bán đi, còn có chút tiền.”
“Thủ tục đã lo đầy đủ rồi chứ? Nhị Thế Tổ không có thế lực gì đứng sau chứ? Đừng để chúng ta kinh doanh có lời rồi, hắn lại mang quyền thế quay lại đòi đất.”
Tĩnh Ngôn mỉm cười nói: “Thủ tục đã xong xuôi, khế đất, khế nhà đều nắm trong tay ta cả. Hơn nữa, gia cảnh Nhị Thế Tổ ta đã điều tra qua, điền trang thật ra nhờ tổ tiên hắn lập công mà được ban cho, nhưng hiện nay nhà hắn đã sớm suy tàn, không có bằng hữu thân thích hữu dụng gì. Hơn nữa, hắn không có đầu óc, nếu không đã không đến nước này. Nhà chính hắn ở trong thành, điền trang này đối với hắn là một mảnh đất mà thôi, không có ý niệm cố chấp gì lớn. Nói vậy, sau này nếu có quay lại tìm phiền toái thật, ta cũng có biện pháp khác.”
Ta mỉm cười hài lòng, chuyện này có lẽ cũng ổn thoả. Bất quá, nghe Tĩnh Ngôn nói, nơi sắp đến là một vùng quê đơn giản, người ở đó không quá tò mò, không quá am hiểu. Như vậy, với ta mà nói, là vô cùng tốt.
“Điền trang có bao nhiêu ruộng đất, đều có tá điền canh tác sao?”
“Khoảng năm ngàn mẫu, hiện đều là những tá điền cũ tiếp tục canh tác. Trước kia, quản gia cũ của điền trang lòng tham không đáy, địa tô thu rất cao. Tá điền chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày. Sau khi ta tiếp nhận, theo lời đệ, giảm xuống một chút, sinh hoạt bọn họ tốt hơn nhiều.”
Năm ngàn mẫu, lớn hơn nhiều so với ta tưởng tượng, như vậy mà còn nói nhỏ sao?!
Nhất thời không nói được gì…
Hoá ra ta đã thành một đại địa chủ rồi sao?
Nghĩ đến lúc ở hiện đại, làm việc vất vả cực nhọc bao nhiêu năm mới có thể mua được một căn hộ nhỏ mấy chục mét vuông. Vẫn là cổ đại sống tốt hơn…
Ta im lặng một chút, lại hỏi: “Hiện huynh dùng người nào quản lí điền trang? Những hạ nhân cũ của Nhị Thế Tổ định xử lí thế nào?”
“Đương nhiên không thể dùng bọn họ, đều là gia nô sinh trong nhà, phục vụ nhà Nhị Thế Tổ nhiều đời, ta đều đuổi đi hết. Ta có huấn luyện vài người của mình quản lí điền trang, hơn nữa bình thường cũng không nhiều việc lắm. Chỉ có lúc thu tô và bán lương thực thì cần thêm người mà thôi.”
Ta gật gật đầu, như vậy thì tốt rồi. Điền trang này chỉ là nơi ta muốn làm thí điểm một vài việc. Không phải để kiếm tiền, tài sản Lâm gia đủ dùng cho ta và Tĩnh Ngôn, thêm thu nhập từ điền trang, cuộc sống sinh hoạt không phải lo lắng. Chỉ là muốn tìm một chuyện có ý nghĩa làm thôi, để sự tồn tại của ta trong thế giới này không đến mức vô nghĩa, cũng tránh nhàm chán.
“Ở Tân Truy có nhiều lưu dân không? Hay là khất cái, nhiều không?”
“Không nhiều không ít, so với mấy trấn khác không khác là bao nhiêu. Sao vậy?
“Trẻ em có nhiều không?”
“Có lẽ một nửa là trẻ em. Tiểu Viễn, đệ định làm gì?”
“Đệ muốn ở điền trang nhận nuôi những đứa trẻ lưu lạc từ mười hai tuổi trở xuống, con gái thì dạy thêu thùa may vá, chăn gà thả vịt gì đó. Con trai dạy trồng trọt, làm ruộng. Trước mười tuổi, ta không thu phí ăn mặc nuôi dưỡng gì cả, từ mười tuổi trở đi, liền cho làm vài công việc đơn giản, xem khả năng thế nào, cần thiết thì phát tiền công. Đến mười lăm tuổi, bọn chúng chính thức coi như người lớn, làm việc tại điền trang vài năm coi như trả nợ, đương nhiên cũng phát tiền công, sau khi hết hạn, nếu muốn tiếp tục ở lại làm việc, thì coi như những tá điền khác, thuê đất đóng thuế, nếu không muốn, có thể tự do rời đi. Đây mới là ý tưởng thôi, cụ thể thế nào, còn phải thương lượng thêm với huynh mới được.”
Tĩnh Ngôn trầm ngâm: “Tiểu Viễn rốt cục là muốn làm gì? Nếu cần người làm, mua hay thuê đều tiện hơn nhiều, vì sao phải nuôi tiểu hài tử? Tuy rằng có lẽ tương lai sẽ thu được lợi khá lớn, nhưng trước đó, phải trả giá tiền bạc và tâm sức, ta cảm thấy không bõ.”
Vì cái gì sao?
Có lẽ vì cảm giác cô đơn khủng hoảng sau khi mẫu thân tạ thế ở kiếp trước để lại ám ảnh quá lớn đi.
Có lẽ vì ánh mắt ghét bỏ của họ hàng, loại ánh mắt khiến ta cảm thấy mình như một vật phiền phức, một thứ dư thừa không ai muốn nhận…
Cũng có lẽ chỉ vì muốn cho những đứa trẻ không nơi nương tựa một chốn an toàn để lớn lên.
Đến khi bọn hắn trưởng thành rồi, đối mặt với cuộc sống cũng dễ dàng hơn nhiều. Đứa trẻ nào cũng có quyền được từ từ lớn lên như vậy.
Sở dĩ định ra điều kiện này, là bởi vì mình không làm từ thiện thuần thuý, nếu không rất nhanh sẽ tán gia bại sản. Điều ta muốn, là mô hình này có thể duy trì càng lâu càng tốt. Bởi vì, cô nhi lúc nào cũng có, có đứa trẻ tiến vào, thì cũng có đứa trẻ lớn lên phải cho tách ra. Nếu cứ bao bọc mãi, dù là nhiều tiền đến đâu cũng không chống đỡ nổi.
Ta mỉm cười, nói với Tĩnh Ngôn: “Không phải vì muốn thu lại ích lợi gì. Đệ chỉ muốn cho bọn trẻ một nơi an thân thôi. Ước thúc bọn chúng, là vì không muốn bọn chúng trở thành người không biết làm việc, chỉ biết hưởng thụ. Huống hồ, chuyện này đệ muốn làm lâu dài. Nếu hàng năm có hài tử gia nhập, mà không để bọn chúng ra làm việc thì rất nhanh sẽ bị quá tải. Bất quá chỉ là một suy tính thôi, đại ca xem có được hay không?”
Tĩnh Ngôn gật đầu: “Hoá ra là như vậy. Sẽ có rất nhiều vấn đề cần suy xét. Từng đứa trẻ gia nhập đều phải kí khế ước, tuổi còn nhỏ, phải có người quản lí. Lúc chúng lớn, làm việc gì, trả bao nhiêu tiền công, đều phải tính cẩn thận. Thực phiền toái, chuyện phát sinh cũng rất nhiều, đau ốm, dạy dỗ…tuy vụn vặt nhưng đều phải giải quyết cẩn thận.”
Hắn nói một câu, mày của ta lại cau thêm một chút, đúng vậy, có rất nhiều chuyện vụn vặt phát sinh khi trông nom những đứa trẻ, cho nên đến nay vẫn không có ai tình nguyện làm đi.
Hắn thấy ta nhăn mày, bỗng nhiên khẽ cười: “Bất quá, tuy rằng phiền toái, nhưng muốn làm cũng không phải không thể, đợi chúng ta về đến điền trang, từ từ bàn bạc cẩn thận là được.”
Hoá ra cố ý đùa giỡn ta sao, ta lườm hắn, bất mãn kháng nghị: “Đại ca, huynh khi dễ ta!!!”
Ta vừa ngáp, vừa yên lặng chấm điểm, dung mạo khí độ của hắn khiến ta nhớ đến lão chủ chuyên bóc lột sức lao động của ta ở kiếp trước…Giờ mới nhận ra, hoá ra lão ta nhìn cũng rất được. Ha ha, tự nhiên lại nghĩ đến hắn, ta còn tưởng, bao nhiêu năm sống ở chốn này, nhìn bao nhiêu khuôn mặt, hẳn là đã sớm quên, không ngờ vẫn còn nhớ bộ dạng hắn rõ như thế.
Tối qua không ngủ, thật mệt, không như ngày trước có thể chiến đấu thâu đêm vài ngày liền chỉ vì một hợp đồng, bây giờ sinh hoạt quy củ đã quen, chỉ mất ngủ một đêm, đã gật gù như thế này đây.
Tĩnh Ngôn thấy ta ngáp liền mấy cái, liền thu dọn khay trà nước điểm tâm sang một bên, đưa cho ta gối đầu và một cái chăn, ôn nhu nói: “Tiểu Viễn, quậy một đêm rồi, mệt như vậy thì ngủ đi.”
Ta cầm lấy, nằm xuống, dùng chăn bọc mình thành một cái bánh chưng. Thấy Tĩnh Ngôn định đi ra ngoài ngồi với phu xe, ta bèn giữ lại: “Đại ca, tối qua huynh cũng theo đệ nháo mà, cũng nên nghỉ đi. Không phải vẫn còn chăn sao, xe ngựa lại rộng rãi.”
Tĩnh Ngôn khẽ cười nói: “Ta nghĩ đệ là nữ tử người Hán, lại là thiên kim nhà quan, quy củ hẳn là nhiều chứ, cùng ta nằm cùng một chiếc xe ngựa, sợ là làm khó đệ rồi.”
Ta lắc lắc đầu: “Từ nay về sau, chỉ có Vu Viễn, không có cái gì mà quan gia thiên kim cả. Hơn nữa, huynh là đại ca của ta, ta không còn thân nhân, đại ca cũng nói trong tộc không còn thân thích, vậy từ nay chúng ta chính là người thân của nhau, được không?”
Tĩnh Ngôn gật đầu: “Chuyện này Tiểu Viễn đã dặn qua một lần, ta đều ghi tạc trong lòng. Đệ ngủ đi, ta cũng đi nghỉ.” Nói xong, liền xả chăn nằm ở một bên khác của xe ngựa, nhưng ta thấy thoáng trong mắt hắn, nếu ta không nhầm, có chút lệ quang.
Trong xe chợt im lặng, ta và hắn nhìn nhau, thật ngượng, bèn cố tìm một đề tài chuyển hướng câu chuyện.
Ta nằm trong chăn, chỉ nhô đầu ra, cười nói: “Về sau, đệ đều mặc trang phục nam nhân, là đệ đệ của huynh đó, đừng có lỡ miệng nha!”
“Ừ, đệ yên tâm.” Tĩnh Ngôn nói khẽ, giọng nói mang theo ý cười.
Gần hắn mấy ngày, ta nhận ra, thực ra hắn rất hay cười, chỉ là làm ám vệ, sẽ khiến hắn mất cơ hội biểu đạt cảm xúc.
“Đại ca, nói cho đệ chuyện trước kia của huynh đi.”
“Ta? Cha mẹ ta đều mất sớm, không có bà con họ hàng gì. Nhưng người trong tộc cũng rất tử tế, thay nhau cho ta ăn ngủ, ta cũng xem như ăn cơm trăm họ mà lớn lên. Bởi vì trưởng lão nói ta có căn cơ, cho nên tự mình dạy ta võ học và cổ thuật, sau đó thì bảo ta thay cả tộc báo ân.”
Ta không nhịn được, cười: “Huynh nói thật đủ ngắn gọn. Đệ là muốn hỏi huynh, trước đây có bằng hữu thân thiết nào không? Có hồng nhan tri kỉ nào không? Thích chơi cái gì, thích ăn cái gì? Đọc sách gì? Còn cả phong tục trong tộc của huynh nữa. Nhưng hiện tại đệ mệt quá, về sau huynh nhất định phải nói cho đệ rõ, biết không?” nói xong lại ngáp một cái.
Tĩnh Ngôn nghiêng người, nằm đối diện với ta, cười gật đầu: “Tiểu Viễn ngủ đi, về sau ta sẽ kể hết cho đệ biết.”
“Ừ…” ta gật đầu, cảm giác an tâm, “Đại ca, huynh cũng ngủ đi.” Ta khẽ cười với hắn, chỉ một phút sau liền ngủ say.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên du ngoạn, nhưng là lần đầu tiên được xuất đầu lộ diện. Lúc đến trạm nghỉ chân bên đường, ta được đường hoàng xuống xe ngựa ăn cơm, bởi vì ta là nữ tử hiện đại, cho dù ép mình theo phong phạm truyền thống đã mười mấy năm, nhưng khi cần thì tác phong vẫn có thể phóng khoáng được, cho nên mặc nam trang cũng không có gì quá gượng ép. Nhưng những người ở trạm dịch đó, nhìn mặt ta xong, liền như ghim luôn mắt ở đó vậy. Có những kẻ còn lộ ra vẻ thèm khát không thèm kiềm chế, khiến ta cảm thấy, bọn họ không phải nhìn ra ta là nữ tử, mà ở đây BL rất phổ biến đi.
Ta biết mình mặc nam trang thì sẽ thế nào, thật cũng có chút “thư hùng mạc biện” như Tĩnh Ngôn nhận xét, nhưng cũng không phải không có sơ hở. Tinh ý một chút sẽ nhận ra giới tính thật của ta. Thế nhưng tựa hồ không ai phát giác ra cái gì, vấn đề chính là ở tác phong đi. Nữ tử, cho dù thoải mái đến đâu, cũng không bước như ta bước, càng không thoải mái đến ngồi giữa một đám nam nhân như vậy. Đại ca ngược lại, không hề để ý những chi tiết đó, hắn vốn không phải người Hán, cho dù biết phong tục người Hán, cũng vẫn cởi mở hơn nhiều, cho dù là ăn mặc, cử chỉ hay là tình yêu, hôn nhân, thậm chí sinh hoạt bình thường cũng không hề cổ hủ. Không giống nam nhân người Hán, người nào người nấy đều chăm chăm nhốt nữ nhân trong nhà nuôi dưỡng, khác nhau duy nhất là lồng nhốt lớn nhỏ xa hoa thế nào thôi. Nữ tử nhà quý tộc còn không bằng nữ tử nhà bình dân, ít nhất họ còn có một ít tự do.