Chung Noãn Noãn: [ Bạn trai tôi là người bận rộn, hôm nay anh ấy họp không tới được, cho nên liền phái người khác tới! Bạn trai tôi là người đàn ông tốt nghĩa bạc vân thiên, đỉnh thiên lập địa! Diệp Hải cùng anh ấy kém cách xa vạn dặm. Cho nên cậu cứ yên tâm đi, thuận tiện tuyệt vọng. Hai ta liền thích hợp làm anh em. Tôi thích kiểu người đàn ông thành thục ổn trọng.]
Trầm mặc một lát sau, Lãnh Kỳ Duệ lại gửi tin nhắn tới.
Lãnh Kỳ Duệ: [ Chung Noãn Noãn!]
Nhìn thấy nhiều dấu chấm than như vậy, đang muốn hỏi cậu ta bị trúng gió hay gì, liền thấy cậu ta lập tức gửi tới một tin nhắn: [ Đừng nói cho tôi bạn trai của cậu tên gọi Lãnh Tấn Bằng!]
Chung Noãn Noãn: [..]
Lãnh Kỳ Duệ: [ Ngọa.. Ngọa tào ngọa tào! Chung Noãn Noãn, cậu sẽ không phải là thật sự đi? Cậu biết Lãnh Tấn Bằng là ai không? ]
Chung Noãn Noãn: [ Ba cậu]
Lãnh Kỳ Duệ: [ Cậu biết đó là ba tôi, cậu lại còn dám hạ miệng? Chung Noãn Noãn, ba tôi thân thể không tốt, cậu đừng có đùa ông ấy!.. Hai người không thích hợp, nhanh chóng chia tay!.. Lại nói, cậu kỳ thật đã sớm biết thân phận của tôi, hôm qua cũng là nhận ra tôi mới ra tay cứu tôi? Cậu chính là muốn để cho tôi thừa nhận cậu, để cho tôi đồng ý chuyện của cậu với ba tôi phải không? Chung Noãn Noãn, tôi không chấp nhận! Nói cho cậu, cho dù cậu cứu mạng tôi, tôi cũng không chấp nhận cậu làm mẹ kế của tôi!]
Lãnh Kỳ Duệ nhìn xem lịch sử trò chuyện đều nhanh muốn nổi điên, một cái nhịn không được, đem trong phòng đồ vật đập cái nhão nhoẹt.
Mẹ nó! Cô gái mình thích đảo mắt thành mẹ kế. Anh không chấp nhận! Anh kiên quyết không chấp nhận!
Nện xong đồ vật, Lãnh Kỳ Duệ vọt thẳng ra cửa, quát quản gia tay đang treo băng vải: "Chuẩn bị xe, tôi muốn đi quân đội!"
Chung Noãn Noãn không biết tình huống bên Lãnh Kỳ Duệ, nhịn không được cười ra tiếng, cảm thấy bạn học Lãnh thật sự là chơi thật vui.
"Đang nói chuyện phiếm với anh Xích sao?" Thấy Chung Noãn Noãn cười, Diệp Hải lập tức tìm chủ đề: "Thật nhìn không ra anh Xích ngày bình thường cả ngày đều một khuôn mặt nghiêm túc, vậy mà có thể cùng con gái chung đụng được vui vẻ như vậy. Lại nói, lúc anh Xích đi cùng với cô nói nhiều không?"
"Tôi không nói chuyện phiếm cùng anh ấy, tôi đang nói chuyện phiếm cùng bạn tốt."
Diệp Hải sờ lên cái mũi, cười ngượng ngùng, không nói thêm gì nữa.
Chung Noãn Noãn cũng bắt đầu yên tâm ấn phím: [ Bạn học Lãnh, cậu suy nghĩ nhiều. Chồng chưa cưới của tôi gọi Xích Dương, cho nên cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm mẹ kế của cậu. Nhưng mà khi cậu cho rằng tôi là bạn gái của Diệp Hải, cậu để tôi không cần đi cùng với anh ta, bởi vì anh ta rất xấu. Thế nhưng khi cậu nghĩ tôi là mẹ kế tương lai của cậu, cậu lại làm cho tôi không cần đối với ba cậu ngoạm ăn, bởi vì thân thể ba cậu không tốt. Lãnh Kỳ Duệ, kỳ thật cậu rất quan tâm ba cậu, vì sao không cho ông ấy biết? Thất tình có thể gây nên bệnh, cũng có thể chữa bệnh. Nếu như cậu có thể cùng ba cậu nói chuyện thật tốt, không chọc ông ấy nổi giận, tôi đoán chừng bệnh của ông ấy đều có thể tốt một nửa.]
Bởi vì Diệp Hải đánh gãy, lại thêm đoạn tin nhắn này của Chung Noãn Noãn hơi dài, cho nên khi cô gửi tin nhắn tới, Lãnh Kỳ Duệ đã rời đi.
Mà điện thoại, dưới sự phẫn nộ của Lãnh Kỳ Duệ, bị ném ra ngoài, rơi ở chân ghế sô pha ở phòng sách.
Chung Noãn Noãn đợi nửa ngày cũng không đợi được Lãnh Kỳ Duệ trả lời tin nhắn, đoán chừng người này là đang tức giận cô, cũng liền không có xen vào nữa.
Sau khi tiến vào quân đội, xe lại chạy mười phút, lúc này mới đi vào bộ đội đặc chủng.
Bộ đội đặc chủng ở một khu vực chuyên môn trong quân đội, ngăn cách với binh sĩ bình thường huấn luyện.