"Xích Dương, có phải anh cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?"
Chung Noãn Noãn lo lắng nhìn Xích Dương, cô rất muốn biết bệnh tình hiện tại của Xích Dương đã phát triển đến một bước nào.
"Không có." Giọng nói của Xích Dương có chút khàn khàn.
Mới vừa rồi tức giận sớm đã bị cảm giác sung sướng khi được cô vợ nhỏ sờ tay thay thế.
Xích Dương cảm thấy nhịp tim gần như không phải của mình, đôi mắt kích động nhìn Chung Noãn Noãn.
"Nhưng mà.. nếu như không có chỗ nào không thoải mái, vậy tại sao anh lại lái xe đến làn xe đối diện, còn đâm xe?"
Vừa rồi cô muốn giúp anh bẻ chính tay lái, kết quả tay anh gắt gao cầm giữ đã méo sẹo vô lăng, cánh tay cứng đờ, khiến cô không thể nào chuyển động được.
Bệnh phát nghiêm trọng như vậy, sao có thể không có việc gì?
"Xích Dương, chúng ta đã là vợ chồng chưa cưới, vậy chúng ta chính là một thể. Nếu anh có chỗ nào không thoải mái, có thể yên tâm nói cho em, chúng ta cùng nhau đối mặt có được hay không?"
Xích Dương môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, ánh sáng ấm áp của ngày mùa thu chiếu xuống tạo thành một tầng sương mù màu vàng, hình dáng cương nghị nhìn qua nhu hòa mà yên tĩnh.
"Được."
Chung Noãn Noãn khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt sáng ngời nhìn Xích Dương, chờ đợi anh mở miệng nói cho cô bệnh tình, sau đó từ ngày mai cô sẽ trị liệu cho anh.
Nhưng mà Xích Dương chỉ nhìn cô cười mà không nói lời nào.
Chung Noãn Noãn đợi một lúc lâu đều không thấy phản hồi, cô chỉ có thể hỏi lại: "Vậy.. Vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy? Anh có thể nói cho em biết được không?"
"Noãn Noãn.."
"Dạ?"
"Vừa rồi em.. sờ tay anh!" Chủ động sờ!
"Thật ra em cũng không bài xích anh như vậy!"
Chung Noãn Noãn: "..."
Bọn họ đang nói về vấn đề này sao?
Khi đối diện đôi mắt mỉm cười trên khuôn mặt vẫn rất nghiêm túc của Xích Dương, não bộ của Chung Noãn Noãn có trong nháy mắt ngừng hoạt động.
Một người tại sao lại có thể đẹp mắt đến mức phạm quy như vậy?
"Lúc trước em từng nói, em chạm vào anh liền sẽ cảm thấy buồn nôn. Nhưng mà hôm nay em chủ động ôm anh, còn dùng tay em chủ động sờ tay anh. Cho nên, em cũng không bài xích anh, hoặc là, bệnh của em đã khỏi?"
Chung Noãn Noãn có chút không nói lên lời.
Cho nên anh chính là bởi vì nguyên nhân này, vui vẻ đến mức không cầm giữ được, lái xe đi ngược chiều, còn đâm phải cây đại thụ ở phố đối diện?
Đôi mắt vô tình liếc về phía cánh tay bị cô đụng chạm, giờ phút này vẫn còn đang gắt gao nắm lấy tay lái. Mặc dù lúc này cánh tay ấy đang nắm chặt lấy tay lái, lại vẫn run rẩy như cũ.
Chung Noãn Noãn lúc bày mới chợt hiểu ra.
Trước khi chết, trong lúc bỏ trốn anh đã từng nói với cô. Bên cạnh việc anh mắc chứng bệnh tình cảm tính tinh thần chướng ngại, còn dẫn phát một loại gọi là chứng bệnh da thịt mẫn cảm.
Chứng bệnh này sẽ mở rộng cảm giác khi da thịt đụng chạm vào nhau.
Nếu như bị người mình không thích đụng chạm vào, anh sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là buồn nôn, nôn mửa.
Mà cô thì vừa lúc ngược lại.
Cô là người mà anh lựa chọn, người anh thích. Vì vậy anh không bài xích việc chạm vào cô, ngược lại còn rất thích cô chạm vào anh. Nhưng đồng thời, phản ứng của cơ thể anh sẽ tăng lên vì sự đụng chạm của cô.
Tuy rằng loại mẫn cảm này chỉ cần thích ứng một chút là được, nhưng mà vừa rồi, bởi vì đột nhiên chạm vào làn da của cô, anh kích động đến mức toàn thân cứng đờ, không cầm giữ được tay lái, trực tiếp đâm về phía phố đối diện.
Kìm nén rung động cùng đau lòng trong lòng, trong ánh mắt nhìn chăm chú sáng rực của Xích Dương, trên khuôn mặt tươi cười của Chung Noãn Noãn nở một nụ cười tươi đẹp: "Đúng vậy, em chủ động ôm anh, em còn chủ động sờ tay anh, cho nên, em đã không bài xích anh."