Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 211: Khinh thiện sợ ác



Lãnh Kỳ Duệ lăng lăng nhìn xem Lãnh Tấn Bằng.

Lời nói như vậy, cho dù là năm đó lúc mẹ anh chết, ba anh đều không có nói qua.

Năm đó sau khi mẹ anh chết, ba anh thậm chí đều không khóc qua, chỉ là cả đêm đem mình nhốt tại trong phòng làm việc.

Khi đó anh còn tưởng rằng ba anh lạnh tâm quạnh quẽ, ngoại trừ công việc căn bản cũng không có tình cảm, nhưng là hôm nay ba anh chính miệng đối với anh nói tình cảm như vậy, Lãnh Kỳ Duệ cảm giác mình có chút mộng.

Đột nhiên, anh cảm thấy ba anh cũng không phải khiến người ta tức giận như vậy.

Nhưng mà ngay sau đó, Lãnh Tấn Bằng lại tới cái thần chuyển hướng: "Về phần Noãn Noãn, đó là vợ chưa cưới của anh Xích con, con nếu là không sợ anh Xích con bão nổi, ba cũng là tán thành con theo đuổi. Dù sao Noãn Noãn là cô gái tốt."

Chung Noãn Noãn: "..."

Êm đẹp, tại sao muốn để cho cô nằm cũng trúng đạn?

Ánh mắt Xích Dương không tốt nhìn Lãnh Tấn Bằng một chút, im lặng hỏi thăm: "Chú muốn gây sự?"

Sắc mặt Lãnh Kỳ Duệ thì là trực tiếp thay đổi.

Nhìn thấy tình địch mạnh mẽ này, anh liền toàn thân đau đến quên đi tình yêu chua xót còn chưa bắt đầu liền đã chết kia. Đối mặt con mắt của Xích Dương, Lãnh Kỳ Duệ liền không nhịn được toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Vừa rồi anh bị đưa ra đi, sau đó liền toàn bộ hành trình bị đánh. Cái này không nhân tính trực tiếp không nói hai lời đánh anh ròng rã nửa giờ, đau đến anh chết đi sống lại.

Vốn dĩ sau khi bị đánh xong, anh là dự định đi vào cáo trạng. Ai ngờ quần áo vung lên đến xem xét --

Má nó, vậy mà một cái dấu đều không có!

Mà đại ma vương kia, sau khi đánh anh xong, từ bên cạnh anh đi qua, chỉ nói một câu: "Lại để cho tôi phát hiện cậu câu dẫn vợ tôi, phát hiện một lần đánh gấp đôi lần trước."

Giờ phút này, Lãnh Kỳ Duệ thật sự trước nay chưa từng có muốn theo quân, mạnh lên.

Nhưng mà..

Anh chí không ở chỗ này.

Lãnh Tấn Bằng thấy con trai nhà mình không nói lời nào, nhịn không được ha ha cười, chân nào đau ông liền giẫm vào chân đó: "Cho là Noãn Noãn là bạn gái ba con, con liền hô to gọi nhỏ với ba. Hiện tại biết cô ấy là bạn gái của anh Xích Dương, liền không lên tiếng? Con đây quả thực là điển hình khinh thiện sợ ác!"

"Ba, con rốt cuộc có còn là con trai ruột của ba hay không?"

Lãnh Kỳ Duệ rốt cục không thể nhịn được nữa, gào lên một câu với Lãnh Tấn Bằng.

Khúc Minh Nghĩa ở một bên một mực quan sát mấy người một cái nhịn không được, cười lên ha hả.

Không khí vốn dĩ còn căng thẳng ngột ngạt, trong nháy mắt sinh động lên.

"Tư lệnh, cảm giác thế nào? Thủ pháp thi châm của Noãn Noãn như thế nào?"

Lãnh Tấn Bằng cười đến một mặt thoải mái: "Xích Dương thế nhưng là tìm được một cái bảo bối! Tôi hiện tại cảm giác trên người thoải mái không ít."

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!"

Nghĩ đến bệnh của thủ trưởng có thể có chuyển biến tốt đẹp, ở đây tất cả mọi người rất vui vẻ.

"Chú Khúc, ngày mai cháu muốn đi, ba ngày sau cháu mới có thể lại đến. Mấy ngày nay chú Lãnh cũng không cần uống thuốc bệnh viện kê. Mặt khác, cháu có lời dặn của bác sĩ, nghĩ mời chú Khúc phối hợp, nhất định phải giám sát chú Lãnh hoàn thành."

"Được được được, có cái gì cháu nói cho chú, chú cam đoan giám sát tư lệnh hoàn thành nhiệm vụ!"

Khúc Minh Nghĩa là người có thể kéo theo bầu không khí, lại thêm có Chung Noãn Noãn, một đám người ở chung vô cùng hòa hợp, ngay cả hai cha con Lãnh Tấn Bằng cùng Lãnh Kỳ Duệ giống như kẻ địch này, vừa thấy mặt liền cãi nhau, hôm nay cũng khó được ở chung hài hòa cùng một chỗ.

"Chung Noãn Noãn, cậu có đi hay không? Đều chín giờ." Thấy thời gian đã không còn sớm, Lãnh Kỳ Duệ mở miệng hỏi thăm.

"Đã trễ như vậy, Noãn Noãn một người trở về trên đường không an toàn." Xích Dương vẻ mặt nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.