Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 218: Cáo trạng



Chung Noãn Noãn đi đến bên người Xích Dương liền ngừng lại, đưa tay cầm lấy tay chống tại trên tường của Xích Dương, ôm vào trong ngực. Mà chính cô, thì cả người rúc vào trong ngực Xích Dương, mị thái lộ hết: "Anh Xích Dương, bọn họ là người quen của anh?"

Nhìn xem cô gái dựa sát vào Xích Dương, mà Xích Dương lại còn đem tay rút ra, thuận thế đem cô ôm vào trong ngực, động tác hai người một mạch mà thành, vô cùng tùy ý, không giống như là người mới tú ân ái, càng giống như là động tác theo thói quen của vợ chồng già, cô gái trước cửa thấy hốc mắt một trận đỏ lên.

Chị Trần thấy thế, vẻ chanh chua lộ ra: "Chúng ta không chỉ là.."

"Không quen, không quen biết."

Chị Trần vốn muốn nói giữa bọn họ nào chỉ là người quen? Bọn họ chẳng những là hàng xóm, chồng bà vẫn là đồng sự của Xích Dương, con gái bà vẫn là bộ đội quân y, băng bó vết thương cho Xích Dương rất nhiều lần.

Thế nhưng là Xích Dương nói ra, lại làm bà ngây người tại nguyên chỗ, không biết nên dùng ngôn ngữ như thế nào đem lời kế tiếp nói rõ ràng cho con hồ ly tinh này.

"Thật có lỗi, tôi không thích có người xa lạ vào nhà. Đồ vật các người lấy về đi, tôi không cần. Nếu là có tổn thương, tôi sẽ tự mình đi phòng y tế hoặc là bệnh viện quân khu nhìn, cũng không nhọc đến các người phí tâm."

Xem ở hai người này là người nhà của đoàn trưởng Trần, thái độ của Xích Dương xem như vô cùng tốt.

Nhưng có người chính là không biết thời thế cũng nghe không hiểu cự tuyệt.

Chị Trần mất hứng nói: "Nha, không thích người xa lạ đến nhà cậu, vậy cậu làm gì còn đem phụ nữ xa lạ mang về nhà? Nơi này chính là đại viện quân đội, sao có thể tùy tiện cái gì mèo và chó đều có thể mang vào?

Đội trưởng Xích, không phải tôi nói cậu, cô gái này trên người còn mặc đồng phục, có lẽ còn là cái học sinh cấp ba đi? Còn chưa trưởng thành liền biết câu dẫn đàn ông, hơn nữa còn là sĩ quan trẻ tuổi có triển vọng nhất trong bộ đội, quả thực dụng tâm hiểm ác, xem xét cũng không phải là vật gì tốt. Nơi nào giống Lệ Dung nhà chúng tôi, mặc kệ là nhân phẩm vẫn là gia thế, kia cũng là môn đăng hộ đối, biết rõ.."

"Câm miệng!"

Xích Dương đột nhiên gầm thét một tiếng, dọa đến Trần Lệ Dung rút lui hai bước, đụng vào chị Trần ở đằng sau. Chị Trần ai u một tiếng, lảo đảo về sau mấy bước, hơi kém ngã xuống cầu thang.

"Đoàn trưởng Trần có biết hai mẹ con các người đêm hôm khuya khoắt chạy đến bên trong nhà tôi dạy dỗ người hay không? Không biết, tôi có thể gọi điện thoại cho ông ấy, hỏi một chút ông ấy đến cùng là quản giáo người nhà thế nào."

Thanh âm của Xích Dương rơi xuống, chị Trần biểu lộ ngượng ngùng, Trần Lệ Dung thì là một mặt sợ hãi. Rất rõ ràng, hai người phụ nữ này là giấu vị đoàn trưởng Trần trong nhà kia ra kiếm chuyện.

"Đừng lại đến gõ cửa nhà tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả."

Dứt lời, Xích Dương phịch một tiếng liền đóng cửa lại.

Chung Noãn Noãn còn có chút phiền muộn người đàn ông này vậy mà không giới thiệu thân phận vợ chưa cưới của cô một chút, tùy hai người phụ nữ này ở nơi đó nói lung tung, liền gặp Xích Dương mặt đen thui, từ dưới mặt bàn trà lấy ra một bản điện thoại mỏng, lật đến bộ phận đoàn thông tin, sau đó trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Thanh âm bên kia vang lên, Xích Dương lạnh lùng mở miệng.

"Là tôi, Xích Dương.. Vừa rồi chị Trần cùng Trần Lệ Dung chạy tới đem gõ mở cửa nhà tôi chết sống phải vào cửa nhà tôi cùng tôi nói chuyện phiếm. Tôi không cho, bọn họ liền chỉ vào cái mũi đối tượng của tôi mắng, nói đối tượng tôi là mèo và chó, còn nói đối tượng của tôi dụng tâm hiểm ác câu dẫn tôi, không phải đồ tốt.

Mắng xong, còn nói Trần Lệ Dung cùng tôi mới xứng nhất, môn đăng hộ đối, hiểu rõ. Đoàn trưởng Trần, đây chính là tố chất người nhà nhà ông?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.