Cô muốn nói, cô không chỉ không bài xích anh, cô còn thích anh, cô yêu anh.
Nhưng lời nói đến bên miệng vẫn không thể nói ra được.
Dù sao, trước khi bị bắt, vì tác hợp cho anh và Chung Thiên Thiên, cô đã làm tổn thương anh một cách rất tàn nhẫn.
Anh cho cô biết anh chỉ có cô và chỉ có thể muốn cô, bởi vì cô là người con gái duy nhất mà anh thích và sẵn sàng chủ động tiếp cận trong nhiều năm qua.
Nhưng mà cô lại nói cho anh rằng anh là người đàn ông duy nhất khiến cô cảm thấy buồn nôn, chạm vào một chút liền buồn nôn đến nôn mửa trong nhiều năm qua.
Thật quá vô lý khi cô tiến vào trại tạm giam, một tháng không gặp, cô liền thích anh.
Chuyển biến như vậy thật không khoa học.
Cho nên Chung Noãn Noãn chịu đựng không nói, quyết định để mọi chuyện từ từ đến. Dù sao Xích Dương thông minh như vậy, cô nếu như biểu hiện rất thích anh, anh nhất định sẽ nghi ngờ.
"Chuyện đó.. Nếu không, chúng ta báo cảnh sát trước, để cảnh sát giao thông đến xử lý hiện trường vụ tai nạn xe cộ." Chung Noãn Noãn phá vỡ sự xấu hổ nói.
"Được."
Thấy Chung Noãn Noãn có chút ngượng ngùng, Xích Dương khóe môi che dấu một nụ cười nhàn nhạt, tự nhiên là cô vợ nhỏ nói cái gì, anh sẽ làm cái đó.
Sau khi gọi điện cho cảnh sát giao thông, Xích Dương đã gọi cho cấp dưới của anh là Ninh Văn Hạo và yêu cầu anh ta lái xe đến đón bọn họ.
Sau khi nghe thấy lão đại nhà mình đâm xe, hơn nữa vẫn là đâm xe theo phương thức tự sát là đi ngược chiều tự đâm vào cây đại thụ, trong nháy mắt Ninh Văn Hạo có chút mờ mịt, ngay sau đó liền hỏi: "Lão đại, anh phát bệnh sao? Có bị đau đầu không?"
Ánh mắt Xích Dương trầm xuống, sợ bị Chung Noãn Noãn nghe thấy nên anh hơi nghiêng thân thể, trầm giọng nói: "Bảo cậu tới thì cậu mau tới."
"Được rồi, em đến ngay đây."
Bởi vì khoảng cách gần, thính giác của Chung Noãn Noãn lại rất tốt, vì vậy nên cô đã hoàn toàn nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Cho nên, vừa rồi anh thật sự phát bệnh.
Sau khi phát bệnh thì đầu sẽ rất đau sao?
Khó trách sau này, đôi mắt của anh không còn trong sáng như trước nữa, trong ánh mắt vẩn đục che đầy tơ máu.
Trái tim Chung Noãn Noãn căng thẳng, nghĩ đến nỗi đau mà anh có thể phải chịu đựng vào lúc này, cô âm thầm đau lòng.
Cứ như vậy, hai người im lặng ngồi trong xe chờ cảnh sát giao thông đến.
"Em.."
"Anh.."
Đột nhiên, hai người đồng thời mở miệng, phá vỡ sự im lặng trong xe.
Bầu không khí trong xe một lần nữa trở nên xấu hổ, Chung Noãn Noãn nói: "Anh nói trước đi."
"Con gái được ưu tiên, em nói trước đi."
Chung Noãn Noãn cũng không khách sáo với anh, hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh bị bệnh gì vậy? Sẽ rất đau đầu sao?"
"Không phải vấn đề gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng có chút khó chịu."
"Xích Dương, chúng ta là vợ chồng chưa cưới đúng không?"
Đối vơi câu hỏi trịnh trọng của Chung Noãn Noãn, Xích Dương hơi giật mình, rất nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy."
"Về sau chúng ta sẽ kết hôn và tạo thành một gia đình, sau này còn sẽ có em bé đúng không?"
Câu nói của Chung Noãn Noãn khiến trái tim Xích Dương co rút mạnh, nhịp tim đập nhanh hơn, anh vô cùng chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy."
Vừa nghĩ tới anh và Noãn Noãn sẽ tạo thành một gia đình của mình, mỗi ngày anh đều có thể ôm cô vợ nhỏ vào trong ngực đi ngủ, Xích Dương liền vô cùng mong đợi cuộc sống trong tương lai.
Chưa kể là về sau cô vợ nhỏ nhà anh còn sinh cho anh một bánh bao nhỏ có dáng dấp rất giống bọn họ.
Tốt nhất, bánh bao nhỏ là một bé gái giống mẹ, tóc búi thành một cái đầu tròn nhỏ, hai mẹ con mặc quần áo giống nhau. Còn anh mang theo bản sao nhỏ đi ở trên đường cái..
Chẳng sợ chỉ suy nghĩ cảnh tượng này một chút, Xích Dương đã cảm thấy trái tim nóng hổi, hạnh phúc đến có thể nổi bong bóng.