Trọng Sinh Thành Bà Cốt

Chương 23



Bà nội Trương đoạt lấy con chồn lông vàng trên tay Tiểu Trương Đào, cười híp mắt nói: “Ôi chao, con chồn lông vàng này đã ăn trộm gà của bao nhiêu nhà mà mập thế này. Đúng lúc nhà chúng ta không còn lại nhiều thịt, hay gϊếŧ con chồn lông vàng này ăn vậy.”

Hoàng Thanh Thiên bị bà nội Trương nắm trong tay không thể nhúc nhích, trên mặt đầy tuyệt vọng, lập tức dùng cảm ứng gọi Trương Manh: “Tiểu Manh Manh, cứu mạng, mau cứu tôi với, nếu cô không ra đây, lát nữa cô chỉ thấy một chén thịt chồn lông vàng thôi đó.”

Trương Manh đang ở trong phòng kiểm tra ngọc bội trên người, nghe thấy tiếng hét thảm thiết này thì lập tức chạy ra.

Cô liếc mắt thấy được dáng vẻ vẻ chật vật bị bà nội nắm giống như bắt gà mái của Hoàng Thanh Thiên.

“Bà nội, bà muốn làm gì vậy?” Trương Manh vội vàng tiến lên ngăn cản bà nội Trương đang đi về phía phòng bếp.

Bà nội Trương vì mới bắt được một con chồn vàng vừa mập vừa lớn, trên mặt đầy nụ cười: “Manh Nhi này, hôm nay chúng ta có thịt ăn rồi, cháu thấy không, con chồn lông vàng này mập thật. Bà nội định gϊếŧ thịt nó bồi bổ cho cháu và Đào Nhi.”

Bà nội Trương vừa dứt lời thì lập tức cảm giác được con chồn lông vàng trên tay mình giãy dụa kịch liệt.

“Ai da, có phải con chồn lông này này thành tinh rồi không, giống như nó nghe hiểu chúng ta nói gì.”

Trương Manh nhìn Hoàng Thanh Thiên đang dùng sức uốn éo thân mình muốn chạy trốn giữ mạng, cong môi bật cười: “Bà nội, chúng ta có thể đừng gϊếŧ con chồn lông vàng này được không? Thật ra là cháu mang nó về đấy, hơn nữa nó còn cứu cháu một mạng.”

Bà nội Trương nghe xong, cúi đầu xuống nhìn con chồn cũng đang nhìn chằm chằm bà ấy: “Thật không? Con chồn lông vàng này thật sự đã cứu cháu một mạng à? Vậy thì không thể gϊếŧ, chúng ta phải cung phụng nó thật tốt mới được. Chẳng qua bà nghe nói chồn lông vàng thích ăn gà, gà nhà chúng ta nuôi để lấy trứng, không thể cho nó ăn được.”

Ngay lúc này, Hoàng Thanh Thiên bị bà nội Trương nắm trong không ngừng kêu chít chít khiến bà ấy suýt chút nữa không giữ được nó.

“Chao ôi, con chồn lông vàng này kêu lớn như vậy làm gì? Sao sức lực của nó lớn vậy?”

Trương Manh nhìn thoáng qua con chồn đang nói không ngừng, cong môi bật cười: “Bà nội, cháu cảm thấy hình như con chồn này nói nó không ăn gà.”

“Thật không? Manh Nhi, cháu còn có thể nghe hiểu lời nói của chồn lông vàng à?”

“A, cháu nghe không hiểu, chỉ là phỏng đoán thôi. Nếu bà nội không tin lời cháu nói thì để con chồn lông vàng này gật đầu một cái, xem có phải cháu đã đoán đúng không?”

Bà nội Trương ngay lập tức nhìn chồn lông vàng trên tay, kết quả thấy được con chồn này gật đầu liên tục.

“Con chồn này thành tinh thật rồi, không gϊếŧ nữa, giữ nó lại đi.”

Hoàng Thanh Thiên thở phào nhẹ nhõm, quá tốt, cuối cùng cũng giữ được cái mạng này, không uổng phí vừa rồi nó liên tục bán manh với bà cụ.

Sinh sống ở nhà họ Trương hơn nửa ngày trời, Hoàng Thanh Thiên thừa dịp bà nội Trương ngủ chạy vào trong phòng Trương Manh trò chuyện với cô.

“Tiểu Manh Manh, bà nội cô thật sự quá đáng sợ. Nếu không phải hôm nay tôi liên tục giả vờ dễ thương thì có lẽ bà nội cô đã nấu chín tôi rồi.”

Trương Manh cười mãi, đột nhiên cô nghĩ tới chuyện trưởng thôn Trương nhờ cậy lúc cô đi tìm ông ấy hôm nay.

“Hoàng Thanh Thiên, ngày mai cậu theo tôi ra ngoài một chuyến nhé.”

Giằng co hơn nửa ngày, hiện tại trong lòng Hoàng Thanh Thiên rất mệt mỏi, cơ thể càng mệt hơn, mềm oặt nằm trên giường ngủ của Trương Manh, uể oải đáp lời: “Đi ra ngoài làm gì?” (App TYT)

Trương Manh nói rõ đầu đuôi ngọn góc chuyện ở nhà trưởng thôn Trương cho nó.

“Hoàng Thanh Thiên, cậu là một đại tiên, lại còn sống nhiều năm như vậy chắc chắn đã gặp qua không ít chuyện. Cậu nói xem rốt cuộc chuyện xác chết không thối rữa có phải do quỷ đang quấy phá không?”

“Cái này rất khó nói, trên đời này chuyện lạ gì cũng có. Sao thế? Cô muốn giúp người ta à?”

“Không giúp không được, trưởng thôn đã đồng ý rồi, chỉ cần tôi giúp ông ấy chuyện này thì từ nay về sau tôi muốn xin phép nghỉ lúc nào cũng được.”

Hoàng Thanh Thiên bĩu môi: “Loài người bọn cô đúng là phiền phức.”

Lúc này, đột nhiên bên ngoài phòng Trương Manh xuất hiện một bóng dáng, ngay sau đó vang lên giọng nói của bà nội Trương: “Manh Nhi, cháu đang nói chuyện với ai thế?”

Trương Manh lập tức dùng tay ra hiệu cho Hoàng Thanh Thiên, sau đó lên tiếng với bên ngoài: “Bà nội, cháu không nói chuyện với ai hết, chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi.”

“Đứa bé này, đã trễ thế này còn lẩm bẩm gì đấy, mau đi ngủ đi.” Trương Manh vội vàng đáp: “Dạ cháu biết rồi ạ, bà nội.”

Chỉ một lát sau, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng xa, chắc chắn bà nội đã trở về phòng, Trương Manh vội vàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hoàng Thanh Thiên vẫn đang nằm trên giường: “Mau quay về ổ gà của cậu đi.”

Hôm nay bà nội Trương đã quyết định sẽ giữ Hoàng Thanh Thiên lại nên đã sắp xếp cho nó ở cùng hai con gà mẹ của nhà họ Trương.

Hoàng Thanh Thiên lăn lộn thân mình, nhanh chóng chui vào trong chăn của Trương Manh: “Không đi, tôi đường đường là Hoàng đại tiên, thế mà lại phải ở cùng nhà với hai con gà mái thúi quắc kia. Đánh chết cũng không đi, tôi muốn ngủ ở đây.”

Trương Manh buồn cười tiến lên muốn bắt nó ra khỏi chăn, kết quả tên này rất xảo quyệt. Chỉ cần cô duỗi tay vào trong chăn, nó lại càng chen vào phía bên trong, cuối cùng con chuột lông vàng này ngủ cùng cô trên một cái giường.

Không biết có phải vì có thêm một con chuột lông vàng hay không mà đêm này, dường như Trương Manh cảm thấy giường cô ấm áp hơn trước rất nhiều.

Buổi sáng hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Trương Manh nói cho bà nội Trương chuyện cô phải đi ra ngoài một chuyến.

“Ngày nào cháu cũng đi ra ngoài thế này, trưởng thôn bên kia không có ý kiến gì chứ?” Bà nội Trương nhìn cô đầy lo lắng.

“Bà nội, bà đừng lo lắng, lần này cháu đi là để giúp đỡ trưởng thôn, hơn nữa trưởng thôn cũng đồng ý về sau nếu cháu có chuyện muốn đi ra ngoài thì có thể trực tiếp đi luôn không cần lo chuyện bên kia nữa. Có chuyện gì thì ông ấy sẽ đè xuống giúp cháu.”

“Khi nào thì trưởng thôn lại tốt bụng như vậy?” Bà nội Trương đang ăn cháo, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

Trương Manh mỉm cười, không giải thích với bà nội là cô đồng ý giúp đỡ trưởng thôn một việc, người ta mới chăm sóc cô như vậy.

Ăn xong bữa sáng, mới vừa đi ra cửa nhà, Trương Manh đã gặp phải trưởng thôn Trương vội vàng lái một chiếc xe bò tới.

“Tiểu Manh, bác đoán chắc chắn cháu sẽ tới, thế mà lại đoán trúng, ngồi xe bác đi, từ nơi này đến nhà mẹ thím chắc phải mất một giờ đi đường.”

Trương Manh gật đầu, đeo ba lô leo lên xe bò.

Đầu năm nay, xe bò là đồ vật của đội sản xuất, thuộc về nhà nước. Bởi vì trưởng thôn Trương là người trông coi thôn này nên mới có thể sử dụng.

Nhà mẹ đẻ của vợ trưởng thôn Trương cách thôn Trương Gia xấp xỉ một giờ đồng hồ đi đường, điều quan trọng là con đường nối liền hai thôn không dễ đi. Lúc đến thôn Lâm Gia, mông của Trương Manh đã sắp sưng lên.

Khi bọn họ đến, nhà họ Lâm rất yên tĩnh, nơi vừa đào nền móng bên cạnh vẫn còn để nguyên.

“Mẹ, ba, con tới thăm mọi người đây.” Vừa tiến vào sân nhà họ Lâm, trưởng thôn Trương đã kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.