Chương 70: Hai ngày công tác
Editor: Viên Đường
---
Cho đến khi yên vị trên giường, Quan Sư vẫn không thể tìm ra nguyên nhân khiến Bạch Vị Hi buồn. Chờ Bạch Vị Hi tắm xong, Quan Sư nhịn không nổi nữa, nàng mở lời, "Chị Hi, hình như chị có tâm sự gì sao? Chị có thể nói cho em nghe không?"
"Không có gì, em ngủ sớm đi." Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô khoác áo rồi ra khỏi phòng.
Quan Sư thấy vậy bèn hoảng loạn đi theo, sau đó nàng thấy Bạch Vị Hi ra phòng khách để làm việc, vì thế nàng cũng không thể hỏi nữa mà đành yên lặng đứng một bên.
Tất nhiên Bạch Vị Hi cũng cảm nhận được Quan Sư muốn nói chuyện với mình, thế nhưng cô không thể trả lời vấn đề kia của nàng, thế là cô vờ như không để ý mà tiếp tục làm việc.
Trong căn phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng lạch cạch từ bàn phím máy tính, Quan Sư đứng gần đó, rất nhiều lần muốn nói chuyện rồi lại thôi.
"Tiểu Sư, phiền em dọn chăn gối xuống sàn cho chị nhé, lát nữa chị ngủ ở đấy."
Quan Sư sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, khó hiểu hỏi, "Tại sao chị lại ngủ dưới sàn? Giường em lớn lắm, có thể ngủ hai người mà."
"Chị thích con gái." Bạch Vị Hi dừng động tác đánh máy lại, rũ mắt nói.
Giọng của cô rất nhẹ, lại có chút bất lực ở trong.
Quan Sư càng sửng sốt hơn, nàng cúi đầu, không biết phải nói gì.
Bạch Vị Hi đợi một lúc nhưng không nghe người kia đáp lại, cô khó chịu cười gượng rồi lại tiếp tục làm việc.
Quan Sư ấm ức về phòng sắp xếp lại giường. Nàng không hiểu tại sao nữ thần lại nói đi nói lại câu đó đến ba lần.
Sau khi chỉnh lại giường, Quan Sư ôm chăn gối xuống ngủ dưới sàn.
Khoảng mười hai giờ Bạch Vị Hi mới làm xong việc. Thực ra những việc này cũng không gấp lắm, chỉ là cô không biết phải đối mặt với Quan Sư như thế nào nên mới dùng nó để câu giờ.
Khi cô về phòng thì Quan Sư đã ngủ, môi dưới bĩu ra như ấm ức về chuyện gì đó.
Bạch Vị Hi bất đắc dĩ cười, cô đi đến gần rồi ngồi xổm xuống, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Quan Sư.
Sau một hồi lâu, cô duỗi tay nhẹ nhàng nhéo mặt Quan Sư, trên môi xuất hiện một nụ cười đầy cưng chiều, "Đúng là đồ ngốc mà."
"Hừ." Trong cơn mơ màng, Quan Sư khẽ hừ một tiếng như thể bất mãn với lời này lắm vậy.
Ý cười trong ánh mắt Bạch Vị Hi càng rõ rệt, cô ngồi một lúc rồi lấy chăn trên giường xuống đắp cho Quan Sư. Tuy rằng thời tiết dạo này khá nóng, thế nhưng vì trong phòng có bật điều hòa nên có chút lạnh.
Sau khi đắp chăn xong, môi dưới đang bĩu ra của Quan Sư chậm rãi khôi phục nguyên trạng.
Bạch Vị Hi lại nhìn nàng một lát nữa rồi mới lên giường nằm.
Lẽ ra cô mới là người ngủ dưới sàn, cuối cùng Quan Sư giành nằm dưới sàn trước.
Quan Sư thức dậy khá sớm, nàng nằm trầm tư một hồi lâu rồi mới đứng dậy đi nấu cháo.
Chờ đến khi bóng Quan Sư khuất hẳn, Bạch Vị Hi mới mở to mắt, sau đó cô thở dài một hơi rồi lại tiếp tục ngủ.
Lúc nấu cháo Quan Sư có hơi thất thần, trong đầu nàng cứ hiện lên câu nói "Chị thích con gái" của Bạch Vị Hi. Người người nhà nhà đều đã biết chuyện này từ khi nữ thần come out trên mạng rồi mà. Vả lại, nàng cũng đâu biểu hiện kỳ thị hay gì đâu, sao nữ thần lại muốn phân chia chỗ ngủ chứ?
Quan Sư nghĩ mãi vẫn không ra, nàng nấu cháo xong thì liền đi gọi Bạch Vị Hi dậy.
Không chờ nàng vào phòng, Bạch Vị Hi đã rời giường rồi ra ngoài.
"Tiểu Sư, hai ngày này chị phải đi công tác với chị Quỳnh, em cứ đi làm rồi tan tầm bình thường nhé." Bạch Vị Hi bình tĩnh nói.
Quan Sư khó hiểu nhíu mày, trên khuôn mặt hiện lên chút không vui, "Nhưng em là trợ lý của chị mà, hẳn là phải đi cùng chị chứ."
"Không cần đâu, có chị Quỳnh đi với chị là được rồi." Bạch Vị Hi cười rồi từ chối.
Tức khắc, Quan Sư cúi đầu xuống, trên người như đang dán đầy mấy chữ "em không vui".
Bạch Vị Hi khẽ cười, vẫn không thay đổi chủ ý của mình.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Vị Hi lái xe đưa Quan Sư đến công ty. Cô cũng không xuống xe với nàng mà chỉ nhìn Quan Sư đến cửa rồi rời đi.
Quan Sư đứng ở cửa, nàng thở dài. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Rõ ràng hôm qua nàng với nữ thần vẫn còn rất thân cận mà, sao bây giờ khoảng cách giữa hai người lại lớn thế này.
Quan Sư buồn bực đi làm, nàng thất thần từ đầu buổi tới lúc tan tầm. Thi thoảng nàng lại nhắn tin cho Bạch Vị Hi nhưng cô chẳng trả lời câu nào.
Quan Sư có chút khó chịu, nàng muốn gọi điện cho cô nhưng rồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thấy người gọi là mẹ Quan, Quan Sư bèn xốc lại tinh thần rồi nhấn chấp nhận, nàng cười hỏi, "Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Ngày mai là thứ bảy rồi, con về nhà sớm một chút nhé, mẹ sẽ làm mấy món mà con thích." Mẹ Quan vui vẻ nói.
"Vâng, con biết rồi." Quan Sư nói rồi cúp máy.
Sau một hồi do dự, nàng quyết định gọi cho Bạch Vị Hi, nhưng đáp lại nàng chỉ là những tiếng tút tút kéo dài.
Quan Sư ấm ức bĩu môi, nàng đi bộ về nhà.
Nàng nhìn căn nhà vắng lặng, trong lòng có chút mất mát, thế là nàng ôm con mèo tai cụp ngồi ngơ ngẩn trên sofa. Cả buổi tối nàng chẳng còn tâm trạng ăn cơm, cứ dán mắt vào điện thoại chờ đợi Bạch Vị Hi.
Nhưng đến khi nàng chịu đựng không nổi nữa thì vẫn không có một cử chỉ đáp lại nào, ngay cả tin nhắn trên WeChat cũng chẳng có động tĩnh.
Bạch Vị Hi bận rộn suốt một ngày, cho đến đêm khuya mới bàn luận xong hạng mục mới cùng Tạ Quỳnh. Cô vừa mở điện thoại ra đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Quan Sư, cô định gọi lại nhưng lại thấy đã rạng sáng nên lại thôi.
"Định gọi điện cho ai thế?" Tạ Quỳnh vừa lái xe vừa hỏi, vẻ mặt có chút đùa cợt.
Bạch Vị Hi cười cười không đáp, cô nhìn những tin nhắn mà Quan Sư đã gửi cho mình, kiên nhẫn trả lời từng tin một.
"Chị tò mò từ lâu rồi, sao em lại thích đứa nhóc ngốc nghếch đó thế?" Tạ Quỳnh khó hiểu hỏi.
Bạch Vị Hi vẫn không đáp, cô tắt máy rồi dựa vào ghế dựa, khóe môi khẽ cong lên.
Tạ Quỳnh hơi trợn mắt, cô nhắc nhở, "Đứa nhóc đó thích con gái sao?"
"Em không biết." Bạch Vị Hi nhắm mắt lại, trong giọng nói chứa chút chua xót.
Đoán được Tạ Quỳnh muốn nói gì tiếp, Bạch Vị Hi nói thêm, "Em ấy biết em thích con gái, cũng không bài xích chuyện này."
"Vậy sao?" Tạ Quỳnh nhàn nhạt đáp lại, cô nhìn Bạch Vị Hi một chút rồi nghiêm túc nói, "Chị biết đứa nhóc đó là một đứa nhỏ đơn thuần, nhưng nếu em muốn ở bên cô ấy lâu dài thì vẫn nên suy xét, đừng để chuyện cũ lặp lại."
"Em ấy không phải là loại người như thế." Bạch Vị Hi vô thức phản bác.
"Chị biết cô ấy không phải người như thế, nhưng chị sợ rằng cô ấy sẽ không chấp nhận tình cảm của em." Tạ Quỳnh nhấn mạnh.
Vừa dứt lời, Bạch Vị Hi không thể phản bác được, cô quay đầu ra ngoài, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Trong thời gian này, cô đã thử rất nhiều lần, đặc biệt là ngày hôm qua cô đã nói rất rõ, thế nhưng Quan Sư lại chẳng có phản ứng gì. Vậy nên cô chẳng thể hiểu nổi tâm tư của Quan Sư, chỉ có thể lấy lý do công việc mà buộc chặt hai người vào nhau.
Nhưng cô cũng không rõ mình có thể kiên trì đến khi nào nữa.
Bạch Vị Hi nở một nụ cười mất mát, nhưng nhìn thấy thông báo gọi điện trên điện thoại thì lập tức tỉnh táo lại, "Tiểu Sư, em chưa ngủ sao?"
"Em ngủ rồi, nhưng có chút khát nên dậy uống nước." Quan Sư khàn giọng đáp, rõ ràng nàng vẫn còn mơ màng, "Chị Hi, hai người bận đến tận bây giờ sao?"
"Ừm, bọn chị gần đến khách sạn rồi, Tiểu Sư mau nghỉ ngơi đi." Bạch Vị Hi mềm giọng cười rộ, ánh mắt hơi lấp lánh.
Tạ Quỳnh nhìn cô, sau đó lắc đầu một cách bất lực.
Sau khi uống nước xong, Quan Sư đã tỉnh táo hơn, nàng ngáp một cái rồi nói, "Em không sao, ngày mai là thứ bảy nên có thể ngủ nướng mà. Chị Hi lái xe phải cẩn thận chút nhé, nhớ chạy chậm thôi."
"Biết rồi." Tạ Quỳnh cao giọng đáp.
Tức khắc, sắc mặt Quan Sư ửng đỏ, lúc này nàng mới biết cuộc trò chuyện của mình và Bạch Vị Hi đã bị người thứ ba nghe được.
Nàng vừa định nói mấy lời quan tâm thì bên kia đã nói trước.
"Tiểu Sư, bọn chị đến nơi rồi, em mau đi ngủ đi." Bạch Vị Hi cười nói.
Quan Sư gật gật đầu, nàng tiếc nuối cúp máy.
Thật ra nàng rất muốn hỏi khi nào thì Bạch Vị Hi sẽ về.
Bạch Vị Hi nhìn màn hình điện thọa dần tối đen, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Tạ Quỳnh thấy vậy bèn ôm tay Bạch Vị Hi, cô trêu ghẹo, "Hai người làm như tiểu biệt thắng tân hôn không bằng."
(Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn.)
"Làm gì có." Bạch Vị Hi đỏ mặt phản bác, thế nhưng khóe miệng lại không khỏi cong lên.
"Khẩu thị tâm phi." Tạ Quỳnh cười.
Bạch Vị Hi cũng không phản bác, trên gương mặt mỏi mệt lại hiện lên sự vui vẻ.