Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 1



Lúc Lục Thừa Nghiệp bị chiếc xe tải trước mặt tông vào thì đang suy nghĩ, nếu có kiếp sau hắn nhất định không làm người nữa, thật quá mệt mỏi rồi.

Đối với một người thích gắt gao nắm giữ đầy đủ tiền tài, quyền thế, danh tiếng trong lòng bàn tay mà nói, sống thật sự là một việc rất mệt mỏi. Hai mươi tuổi tiếp nhận gia nghiệp, rõ ràng là một đống rối rắm còn bị người khác nhìn chằm chằm, đợi đến khi hắn vực dậy công ty, làm đến phong sinh thủy khởi lại có người nhảy ra muốn chiếm tiện nghi.

Lục Thừa Nghiệp thật sự không cảm thấy mình nhận được bất cứ tiện nghi nào, lúc hắn mười lăm tuổi, mục tiêu cuộc đời của hắn chính là hằng năm nhận lấy phần chia hoa hồng theo cổ phần của công ty, lăn lộn chờ ăn chờ chết, trãi qua ngày tháng tiêu dao. Nào ngờ phụ thân đột ngọt qua đời, tài chính công ty đột nhiên trở nên khẩn trương, một đống lỗ thủng lớn chờ y đến lấp, mới hai mươi tuổi đã khiến mình mệt mỏi chẳng khác gì con bò già. Khiến hắn buồn bực hơn chính là, đám thân thích đang tận hưởng cuộc sống trong mộng tưởng của hắn lại cả ngày đối với hắn tràn ngập ước ao đố kỵ. Lục Thừa Nghiệp thật muốn ngẩng mặt lên trời thở dài, hắn nguyện ý đổi, thật sự.

Đáng tiếc, đám thân thích này đều là một bọn chỉ biết khoa chân múa tay sau lưng người khác, chẳng có người nào thật sự đủ năng lực, nếu giao công ty cho bọn họ, hắn còn không lãnh hoa hồng được hai năm công ty nhất định sẽ phá sản, đến lúc đó sinh hoạt cũng đều là mệt chết mệt sống như nhau.

Cũng may hắn tương đối thông minh, rốt cục cũng đưa hết mọi việc đi vào quỹ đạo, dùng lương cao phúc lợi tốt dụ dỗ không ít người có tài năng về làm quản lý, sau khi đem tất cả sản nghiệp bàn giao lại, không thèm nhìn sắc mặt xám ngắt của đám thân thích kia, thoải mái vui vẻ leo lên xe thể thao của mình, suy nghĩ xem đêm nay nên đi chỗ nào chơi đùa, hắn năm nay cũng chỉ có hai mươi bảy tuổi thôi

Nào biết, hắn quả nhiên không có mạng hưởng thanh phúc, liền như vậy bị xe tông. Sự cố giao thông? Hắn còn chưa đần như vậy, đại khái là thấy muốn đoạt lấy đồ từ trong tay hắn không quá dễ dàng liền bí quá hóa liều đi. Dù sao hắn cũng chết rồi, có vài người liền mượn cơ hội thượng vị, đến lúc đó không biết ai sẽ có thể leo lên nắm quyền.

Người có khả năng hạ thủ đại thể cũng chỉ có một chút như vậy, đại ca, nhị tỷ, bá bá, thúc thúc, còn có vị cữu cữu thích chạy vào cho đông vui kia nữa. Lục Thừa Nghiệp cũng lười nghĩ xem là ai làm, dù sao người cũng chết rồi, cái vị trí đổng sự kia liền để ai thích liền đi làm đi thôi, cuối cùng thì dù là ai trong đám người kia cũng không thể đè ép được những người còn lại, đến lúc đó công ty nhất định sẽ là tứ phân ngũ liệt, hung thủ sau màn tuyệt đối là tự làm tự chịu, hắn ngay cả tâm tư trả thù cũng lười dấy lên, việc này đã không còn quan hệ với hắn nửa rồi.

Thật lòng, Lục Thừa Nghiệp tuyệt đối không phải loại người có dã tâm, hắn yêu thích nhất chính là lạc thú ẩn cư sơn dã của Đào Uyên Minh1, chứ không phải khiến mình bận như con quay, không có thời gian nghỉ ngơi. Hắn mới hai mươi bảy tuổi đã vài lần uống rượu giao thiệp đến dạ dày xuất huyết phải nhập viện, mỗi sáng rửa mặt thỉnh thoảng lại thấy vài sợi bạc phản quang lẫn trong mái tóc. Lục Thừa Nghiệp nghĩ, phí phạm sinh mệnh của mình để làm việc mệt nhọc như vậy thật không đáng, cực kỳ không đáng.

Cũng vì thế, kiếp sau không nên như vậy, cho dù làm một bụi cỏ dại bị chà đạp cũng tốt, chí ít có thể an tĩnh hưởng thụ dương quang cùng mưa móc.

………

Bất quá, đến khi hắn phát hiện mình ngay cả mắt cũng không mở ra được, còn cùng một đám vật nhỏ mềm mại nóng ấm nhét chung một chỗ, bản năng cho biết mình cần bú sữa mẹ, thế nhưng ngay cả tiếng khóc của trẻ con cũng phát không ra thì Lục Thừa Nghiệp lại nghĩ, vẫn là làm người tốt hơn!

Đáng tiếc đã không thể lựa chọn nữa, thượng thiên đại khái đã đáp lại nguyện vọng của hắn, hắn và một ổ vừa ra đời bốn huynh đệ tỷ muội cùng nhau chen chút trong lòng chó mẹ, liều mạng cướp lấy núm vũ bú sữa. Vốn đã từng là nhân loại, Lục Thừa Nghiệp vốn muốn phát huy một chút đạo đức và phong phạm, không muốn cùng đám chó con kia đoạt thức ăn, nào ngờ lại nghe được một tiếng nói: “Chó con màu đen này vì sao lại không chịu bú sữa vậy? Có phải yếu đuối không sống lâu được không?”

“Cứ nuôi thêm vài ngày sau, nếu yếu quá thì đem đi xử lý thôi.”

Xử lý… Lục Thừa Nghiệp vội vã lấn trái lấn phải, chạy ào vào trong cái ôm của chó mẹ, cướp được núm vú thuộc về mình.

Mùi vị của sữa này tương đương khó uống, thế nhưng thật kỳ quái, rõ ràng tâm lý của hắn bài xích đến không chịu được, thế nhưng thân thể lại tản ra một loại cảm giác thỏa mãn, vui vẻ không gì sánh được.

Cho nên nói, hắn bây giờ đã trở thành một con chó con mà thể xác và tinh thần không thể phối hợp với nhau. Muốn sinh tồn, nhiệm vụ này thật gian khổ mà.

Trên đây chính là suy nghĩ một tháng trước của Lục Thừa Nghiệp.

Một tháng sau, Lục Thừa Nghiệp thảnh thơi ở trong lồng nằm dài phơi nắng, thân thể tròn trịa của cùng gương mặt khả ái bẩm sinh của chó con khiến mỗi một động tác của hắn đều cực kỳ đáng yêu, lôi kéo ánh mắt không ít khách hàng.

Không sai, thân phận bây giờ của hắn chính là một chú cún Labrador trong cửa hàng sủng vật, thân thể ngũ quan nảy nở, bốn móng vuốt nhỏ tròn trịa quơ quơ, cái bụng tròn trịa hướng thẳng lên trời phơi nắng, quả la bán manh không cần tiết tháo, hoàn toàn không còn vì bản thân từng là nhân loại mà giữ lại một chút tự tôn nào.

Không có biện pháp, ai bảo ở trong cửa hàng sủng vật, có thể đáng yêu lại có thể bán manh liền đại biểu cho dễ dàng bán được một giá tốt, hắn càng đáng yêu thì nhân viên phục vụ lại càng tận tâm, không thấy trong năm huynh đệ tỷ muội, hắn là người có đãi ngộ tốt nhất hay sao. Những ngày áo đến giơ tay cơm đến há mồm này quả thực không thể lại nhàn nhã hơn, mỗi ngày đều có thể ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, không cần quan tâm hiệu quả kinh doanh của công ty và lợi ích công nhân, thậm chí càng không cần lo lắng đến sự dao động của thị trường chứng khoáng. Những ngày nhàn nhã như vậy, sau hai mươi tuổi Lục Thừa Nghiệp cũng chỉ có thể nằm mơ thấy mà thôi.

Đã đến thì cứ yên tâm mà ở, ánh mặt trời chính là tốt đẹp như vậy, việc của tương lai thì cứ đợi đến tương lai rồi tính đi.

Bất đắc dĩ bởi vì Lục Thừa Nghiệp thật sự là quá manh quá hiểu chuyện, chủ của cửa hàng sủng vật ngạc nhiên phát hiện hắn so với những con cún khác đều thông minh hơn, mới được một tháng tuổi liền có thể nghe hiểu một ít ngôn ngữ mệnh lệnh, còn luôn dùng đôi mắt to đen như mực nhìn người khác, toàn bộ thân thể đều lộ ra linh khí.

Một con cún tốt như vậy, định giá tự nhiên không thấp…

Vì vậy, các huynh đệ tỷ muội đều trong vòng một tháng lục tục được bán đi, nhưng Lục Thừa Nghiệp nổi tiếng nhất vẫn còn ở lại cửa hàng, hắn hiện tại đã được hai tháng, nếu lớn hơn một chút sẽ không dễ được nhận nuôi. Chủ cửa hàng tựa hồ cũng không muốn xuống giá, những người muốn mua hắn cho dù có thích hơn nữa, đợi khi nghe được giá cả đều phải lui lại chọn một chú cún khác.

Nói thật, một tháng này có Lục Thừa Nghiệp bán manh trấn tiệm, việc làm ăn của cửa hàng so với bình thường tốt hơn rất nhiều, chủ nhân cũng  không phải kẻ ngốc, tự nhiên phát hiện chú cún Labrador này rất hấp dẫn khách hàng. Một con chó gọi tài như vậy chủ tiệm cũng không nghĩ muốn bán, vì vậy giá tiền không những không giảm mà còn tăng lên.

Từng có nhân viên cửa hàng lo lắng hỏi chủ tiệm, giá cao như vậy sẽ có người mua sao?

Chủ tiệm nói: “Kỳ thực ta có chút không muốn bán, Labrador thuần chủng lại thông minh như vậy, nuôi lớn rồi cho phối giống không chừng còn kiếm được nhiều hơn.”

Lục Thừa Nghiệp: “…”

Nhìn đám em gái cún trong cửa hàng, lại nhìn một chút những sủng vật chó giống cái trên đường, hắn quả nhiên vẫn thích nhân loại hơn, thể xác và tinh thần vô pháp thống nhất, vạn nhất sau này bị xem như chó giống…. Trong lúc nhất thời Lục Thừa Nghiệp chỉ cảm thấy nhân sinh không còn tình yêu, ghé vào lồng sắt ngay cả sức lực để tức giận cũng không có.

Cún sủng vật có bệnh tâm lý liền trở nên kén ăn, một hai ngày liền gầy gò đi không ít, chủ tiệm nhớ lại lúc con cún này mới sinh ra cũng không quá phấn chấn thích ăn liền có chút lo lắng. Bởi vì vậy, giá cả của Lục Thừa Nghiệp cũng không được treo quá cao, rất may mắn hắn được một cậu bé được cha dẫn đi mua sủng vật, dùng một nửa giá tiền mua về.

Bị thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi trực tiếp ôm vào trong lòng, Lục Thừa Nghiệp rất an tâm cọ cọ người bạn mới quen được gọi là “Hàng Hàng” này, tạm thời cũng không cần lo lắng phải cùng em gái cún tương thân tương ái nữa.

Về phần vấn đề bị triệt sản sau này… kỳ thực gia đình bình thường cũng sẽ không nhẫn tâm đem sủng vật đi thiến, chỉ cần hắn vào mùa xuân dùng lý trí khắc chế một chút, không chạy loạn xung quanh là được, dù sao hắn đối với đám em gái cún kia cũng không cảm thấy thuận mắt.

Người đàn ông mua hắn tên Trương Khải Minh, thiếu niên tên Trương Hàng, người vợ là Triệu Hiểu Liên, thuộc về gia đình trung lưu, một nhà ba người qua ngày cực kỳ ấm áp, gia đình hạnh phúc thì chó cưng cũng có thể trải qua ngày tháng hạnh phúc.

Muốn nuôi chó chính là nguyện vọng của thiếu niên Trương Hàng, Lục Thừa Nghiệp dựa theo lời nói giữa bọn họ biết được, Trương Hàng mười lăm tuổi dùng thành tích xuất sắc thi đậu cao trung trọng điểm, Trương Khải Minh vì muốn thưởng cho cậu liền đáp ứng yêu cầm muốn nuôi chó của con trai. Gia cảnh nhà họ Trương cũng không kém, cả gia đình trụ ở tiểu khu xa hoa đầu tiên của thành phố, còn là loại biệt thự nhà vườn hai tầng sang trọng rộng rãi, khiến bọn họ có đầy đủ không gian nuôi sủng vật. Vì vậy Trương Hàng chọn một sủng vật là giống chó lớn Labrador Trương Khải Minh cũng nói gì, liền trực tiếp bỏ tiền mua con chó thoạt nhìn có chút gầy yếu kia.

Vốn còn lo lắng cún con bị cửa hàng sủng vật hạ giá thanh lý sẽ không nuôi được lâu dài, nào ngờ cún con này về đến nhà lại ăn uống tương đối tốt, chỉ hai ba ngày liền béo đến tròn vo, bộ lông đén bóng trên người càng thêm một tầng óng ánh, thật sự khiến người ta phá lệ yêu thích.

Người một nhà đều vô cùng yêu thích Lục Thừa Nghiệp, bất quá người chiếu cố hắn vẫn là Trương Hàng.

Trương Khải Minh là một người cha tương đối nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái, ông nói với Trương Hàng, nếu đã là do bản thân muốn nuôi thì phải tự mình đi chăm sóc, không được ngại mệt, ngại phiền phức. Đây không chỉ là một con chó, đây còn là một sinh mệnh, nếu Trương Hàng đã là chủ nhân của nó thì gánh nặng thuộc về sinh mệnh này sẽ phải do y đến gánh vác.

Lục Thừa Nghiệp nghe vậy thì âm thầm gật đầu, bản lĩnh giáo dục con cái của Trương Khải Minh bỏ xa lão già nhà hắn mấy con phố, thảo nào Trương Hàng có thể dùng thành tích thủ khoa thi vào trường trọng điểm cùng thành phố nhưng tính cách cũng không giống mọt sách, trái lại còn rất thích vận động. Có những lời này của Trương Khải Minh, hơn nữa nhìn vào đôi mắt tràn ngập sức sống lại không mất đi vẻ ôn nhu của Trương Hàng, Lục Thừa Nghiệp chắn chắn cuộc sống tương lai của mình sẽ rất hạnh phúc.

Quả thế, Trương Hàng chính là một thiếu niên sinh hoạt rất có quy luật, mặc dù còn đang nghỉ hè nhưng mỗi buổi sáng cậu cũng không có ngủ nướng mà là đều đặn rời giường lúc năm giờ rưỡi, mang theo Lục Thừa Nghiệp —— À, bây giờ phải gọi là  Đại Hắc, Trương Hàng tuy là một thiếu niên ưu tú, thế nhưng năng lực đặt tên lại tương đương tầm thường ——  chưa bao giờ tùy tiện đi vệ sinh trong nhà, cùng nhau chạy bộ. Lục Thừa Nghiệp dù sao cũng là cún con, nếu phải theo sát bước chân của cậu liền phải cật lực mà chạy, cũng may lúc Trương Hàng chạy bộ đều thời thời khắc khắc chú ý Đại Hắc, khi phát hiện hắn đã mệt liền ôm vào lòng, một bên đeo tai nghe học tiếng anh, một bên tiếp tục chạy bộ.

Thật là một đứa trẻ ưu tú, Lục Thừa Nghiệp đem mình cuộn thành một đoàn, cực kỳ thoải mái tựa ở trong lòng Trương Hàng, cái ôm của thiếu niên này mang đến cho hắn một cảm giác ấm áp trước giờ chưa từng có, mỗi lần được ôm lấy đều không nhịn được bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Được rồi, đây là do thể lực của cún con không đáp ứng kịp tốc độ tiêu hao, cần dùng giấc ngủ để bổ sung.

Tốc độ trưởng thành của chó nhanh hơn so với nhân loại, không cần đến một năm hắn có thể sãi rộng chân dài, tốc độ chạy còn nhanh hơn so với cậu chủ nhỏ, hơn nữa sức bền cũng phải tốt hơn.

Hiện tại, việc hắn cần làm chính là an tâm ngủ một hồi đi.

Chậm đã…cậu chủ nhỏ là có ý gì đâu? Quả nhiên thể xác và tinh thần đã bắt đầu thống nhất sao?!

Lúc được đặt vào ổ nệm, Lục Thừa Nghiệp theo bản năng cảnh giác mở mắt ra, thế nhưng lúc đảo qua tấm lịch trên tường thì lại chậm rãi nhắm nghiền mắt lại.

Tháng 8 năm 2005, thời điểm này, cho dù là Lục Thừa Nghiệp nguyên bản cũng bất quá mới mười bảy tuổi, hắn không chỉ chuyển thế lên người một con Labrador, mà còn trở ngược về mười năm trước.

Mười năm, với tuổi thọ của loài chó, hắn không nhất định có thể chờ đến tháng 8 năm 2015 để tự cứu mình. Cho dù hắn có thể sống đến lúc ấy, cũng đã trở thành một con chó già muốn chạy cũng không còn chạy nổi.

Quên đi, cứ để hắn dùng sinh mệnh hữu hạn của mình đi hưởng thụ những tháng ngày thảnh thơi này đi.

———————–

Tác giả có lời muốn nói:  Không sai Lục Thừa Nghiệp là công, Trương Hàng chính thụ của hắn, vì vậy mọi người đều có thể đoán được… sau này tiểu Hàng Hàng sẽ mù… đây thật sự là một câu chuyện bi thương /(ㄒoㄒ)/~~

PS: Cơ hữu nói… hai cái tên Lục Thừa Nghiệp, Trương Hàng này thật sự quá quê mùa rồi, ngươi mau đổi tên cho ta!

Sau đó ta liệt ra mấy cái tên Tần Nghị, Thạch Nghị, Thạch Lỗi, cùng với mấy cái tên bên phía ngôn tình như Mạc Dao Dao, Diêu Thiên Thiên, Tiền Lung Lung, thành công khiến nàng ngậm miệng ~(≧▽≦)/~

Này, dường như có chỗ nào đó không đúng???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.