Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 24



Lục Thừa Nghiệp đầu óc choáng váng dẫn Trương Hàng về nhà, sau đó liền tựa đầu xuống đất, lỗ mũi khô khốc, ngay cả hít thở một hơi cũng đặc biệt khó chịu. Trương Hàng rất nhanh liền cảm giác được Đại Hắc không thích hợp, cậu men theo thanh âm tiến đến ôm cổ Đại Hắc, sờ sờ lỗ tai của nó, chỉ cảm thấy bàn tay hơi nóng.

“Đại Hắc, có phải hôm nay dầm mưa nên bị cảm rồi không?” Cả người Đại Hắc đều ướt đẫm, Trương Hàng nghĩ đối phương là vì dẫn mình về nên mới bị ướt, rất hối hận vừa rồi không gọi taxi. Lục Thừa Nghiệp vô lực liếm liếm ngón tay Trương Hàng, đầu lưỡi càng nóng bỏng.

Người bình thường có thể không cảm giác được sự biến hóa nhiệt độ cơ thể của Đại Hắc, thế nhưng xúc giác của Trương Hàng cực kỳ nhạy cảm, thoáng cái liền phát hiện nhiệt độ trên lưỡi Đại Hắc cao hơn lúc trước rất nhiều..

“Mày sốt rồi!” Cậu lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh lấy ra cái khăn tắm lớn Lục Thừa Nghiệp hay dùng, đem cả con chó to đều bao kín lại. Trương Hàng lại lấy ra cái áo mưa duy nhất trong nhà boc bên ngoài có thể Lục Thừa Nghiệp, lúc này mới cõng chó lớn lên lưng, một tay vịn tường, từ từ rời khỏi nhà.

Đại Hắc nhất định là đã dầm mưa phát sốt, mình nhất định phải mau chóng đưa Đại Hắc đến bệnh viện thú y trị liệu. Thế nhưng Trương Hàng muốn một tay đỡ Đại Hắc một tay dò tường đi là chuyện cực kỳ nguy hiểm, cậu trong lòng vội vàng nên bước chân cũng càng gấp hơn, dựa vào ký ức men theo bức tường mà chạy về phía thang máy, đột nhiên nghe được chó lớn trên lưng sủa nhẹ một tiếng.

Trương Hàng quả đoán dừng bước lại, cái tay đỡ tường đưa đến phía trước sờ sờ, phía trước ước chừng 50cm, không biết vị hàng xóm nào đã đặt một cái rương lớn rất gần thang máy, có lẽ là muốn chuyển đi. Trong rương có lẽ là đặt sách cũ nên rất nặng, nếu như Trương Hàng như lúc nãy cứ lảo đảo tiến lên, nhất định sẽ va phải nó, cũng may cho dù Đại Hắc đang khó chịu cũng không quên chức trách của chó dẫn đường.

“Đại Hắc nhịn một chút, tao lập tức đưa mày đi bệnh viện.” Trương Hàng trấn an Đại Hắc, nhẹ nhàng vuốt ve mũi của nó, cái mũi bình thường luôn ướt át hiện tại vừa khô vừa nóng ngón tay còn có thể cảm giác được hô hấp nặng nề của đối phương..

Tren lưng Trương Hàng cõng Đại Hắc ước chừng đã gần 30kg, bước chân vẫn vững vàng như cũ, cậu từ nhỏ đã thích vận động, sau khi mù tuy rằng không thể vận động ngoài trời như lúc trước, thế nhưng các loại vận động trong nhà cũng chưa từng cắt giảm qua, cõng Đại Hắc như vậy cũng coi như một chuyện nhẹ nhàng. Cậu rốt cục cũng đi đến thang máy, dựa theo ký ức lần tìm vị trí phím điều khiển, ngay lúc chạm vào mũi tên đi xuống thì Đại Hắc lại sủa lên một tiếng.

Thanh âm yếu ớt nhỏ vụng, Trương Hàng nghe mà cực kỳ khó chịu. Cậu đè phím điều khiển, nhẹ giọng nói: “Đại Hắc thật ngoan, đừng sợ.”

Cả cơ thể của Lục Thừa Nghiệp chỉ có cái đầu lộ ra, gác ở trên vai Trương Hàng, có chút mờ mịt, ngay cả trước mắt cũng có chút nhìn không rõ, trong dạ dày của hắn đột nhiên bốc lên một cơn cuộn trào nhưng lại cố nén không nôn ra để tránh cho Trương Hàng càng lo lắng. Hắn miễn cưỡng giúp Trương Hàng chỉ đường một chút, thấy cậu an toàn đè xuống một cái nút trong thang máy thì nặng nề nhắm mắt lại, hắn muốn nghỉ ngơi một lát.

Lần này hắn bệnh rất lợi hại, lúc lạnh lúc nóng, muốn ngủ khẳng định là không được, Lục Thừa Nghiệp chỉ muốn nhắm mắt một chút để thoải mái hơn. Trong không gian chật hẹp hiện tại chỉ có duy Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng, Trương Hàng có thể tinh tường nghe được tiếng hô hấp nặng nề mà gian nan của Đại Hắc..

Bàn tay đỡ lấy Đại Hắc của cậu có chút run rẩy, không phải là không đủ sức mà là sợ. Suốt hơn một năm qua, Đại Hắc chính là người nhà, người bạn tâm giao của cậu, Trương Hàng có thể kiên cường gánh lên mọi chuyện cũng là vì có Đại Hắc lẳng lặng bầu bạn bên cạnh, nếu có một ngày Đại Hắc ngã xuống…. Lúc này đầu óc của Trương Hàng đã rối loạn đến nóng nảy rồi, quan tâm tất loạn, hiện tại trong đầu cậu chỉ nghĩ đến kết quả xấu nhất, căn bản không thể tự an ủi mình.

Cái ngày cha mẹ ly hôn và bản thân mất đi thị lực chung quy đã mang đến bóng ma trong lòng Trương Hàng, không gặp phải chuyện gì còn đỡ, chỉ cần gặp được chuyện gì đó không thuận lợi, Trương Hàng theo bản năng đều nghĩ đến tình huống tệ nhất. Cậu đã không còn dám hy vọng gì vào hạnh phúc xa vời nữa.

Lúc Trương Hàng cõng Lục Thừa Nghiệp ra khỏi thang máy thì mở miệng nói một câu, thanh âm dường như mang theo nước mắt: “Đại Hắc nhất định phải khỏe lại.”

Nghe được thanh âm của thiếu niên, Lục Thừa Nghiệp gian nan mở mắt ra, vươn đầu lưỡi khô khốc của mình liếm liếm vệt nước mắt trên gò má của cậu, lại thấp giọng “Ô ô” vài tiếng, muốn nói cho Trương Hàng biết mình không sao cả. Tình huống ảm dạm hiện giờ khiến Lục Thừa Nghiệp không nhịn được mà hối hận, vì sao lại muốn dầm mưa chứ, lại khiến Trương Hàng hoảng sợ như vậy. Hắn có thể lý giải nổi sợ hãi hiện giờ của Trương Hàng, đứa trẻ này đã không thể mất mác thêm điều gì nữa. Cậu còn rất nhỏ, bất quá mới mười bảy tuổi, ngay cả thành niên cũng chưa đến, có thể kiên trì đến hiện tại đã phi thường không dễ dàng. Cậu rất kiên cường cũng rất yếu đuối, kiên cường đến có thể thản nhiên đối mặt những thống khổ kia, yếu đuối đến không chịu được bất cứ thứ gì mất đi.

Không phải sợ, sẽ không có chuyện gì, tôi bất quá là cảm mạo mà thôi.

Trong nhà Trương Hàng chỉ có một cái áo mưa, hiện tại đang mặc trên người Đại Hắc, chính mình lại không có tay nào để bung dụ, cứ như vậy trực tiếp chạy vào màn mưa, gian nan bước ra đường lớn, vỗ vỗ Đại Hắc nói: “Đại Hắc, nếu thấy taxi thì gọi ta một tiếng.”

Lục Thừa Nghiệp cọ cọ đầu lên vai cậu, ý bảo rằng mình hiểu được.

Thật là vô dụng… Trương Hàng dùng một tay lau màn nước trên mặt của mình, cũng không biết đến tột cùng là nước mưa hy nước mắt. Cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng, nếu một ngày nào đó không có Đại Hắc, ngay cả việc cơ bản nhất cũng làm không được.

Trời mưa rất to, muốn đón taxi cũng không dễ, Trương Hàng đợi hơn mười phút mới thấy xe trống, lúc này cả người cậu đã ướt sũng, Đại Hắc lại bởi vì có áo mưa che chở mà không có chuyện gì.

Hai người một đường gian nan cuối cùng cũng đến được bệnh viện thú y gần nhất, Trương Hàng run rẩy lấy bóp đưa một tờ tiền cho tài xế, ngay cả tiền thối cũng không cần liền ôm Đại Hắc xông ra. Cũng may tài xế nọ cũng không phải loại người tham lam, sau khi Trương Hàng xuống xe liền đuổi theo, đem tiền thối nhét lại vào tay cậu.

Trương Hàng nóng ruột ôm Đại Hắc chạy vào bệnh viện thú y, bác sĩ cấp tốc đo nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân, 38 độ, đối với phần lớn loài chó lớn mà nói, nhiệt độ này đã cực kỳ nguy hiểm rồi. Cũng may Trương Hàng đưa đến đúng lúc, Đại Hắc mới không bị sốt thời gian quá dài.

Chữa trị cần phải tiêm bắp thịt và truyền dịch tĩnh mạch, tiêm bắp thịt cũng không có gì quá khó khăn, mũi tiêm dưới da, đại đa số chó mèo không kịp cảm thấy đau đớn đã hoàn thành, chỉ là truyền dịch thì có chút phiền phức rồi. Sau khi tiêm thuốc xong, bác sĩ liền đi lấy thuốc, Trương Hàng cầm chân trước của Lục Thừa Nghiệp lấy ra khỏi khăn tắm, dựa theo chỉ thị của bác sĩ ôm chặt đối phương, miễn cho Đại Hắc đau qá cắn người..

Lục Thừa Nghiệp đương nhiên không thích bị tiêm, thế nhưng cũng không đến mức như những con chó khác muốn cắn người. Bác sĩ thuận lợi ghim kim truyền dịch vào còn không khỏi khen một câu thật ngoan, chó bình thường dù được chủ nhân trấn an cũng sẽ không nhịn được muốn cắn bác sỹ, vì thế phần lớn chó khi cần truyền dịch đều phải sử dụng rọ mõm. Đại Hắc trước mặt lại phi thường ngoan ngoãn, ngay cả động tác muốn cắn người cũng không có.

Truyền dịch cần hơn một giờ mới có thể kết thúc, Trương Hàng ngồi ở bên cạnh giường của Đại Hắc, dùng ta xoa xoa cơ thể đối phương, lẳng lặng trấn an.

Đường nhìn của Lục Thừa Nghiệp một mực dán trên người Trương Hàng, mặc dù sau khi tiêm thuốc thì rất buồn ngủ, mí trên và mí dưới dán chặt vào nhau, thế nhưng hắn lại không nỡ nhắm mắt.

Cái loại tâm linh tương thông, ngay cả ít hơn một cái nhìn cũng luyến tiếc như vậy làm sao có thể là vì kỳ động dục nảy ra xung động đâu? Lục Thừa Nghiệp tựa đầu vào lòng bàn tay Trương Hàng, không muốn rời xa mà cọ cọ hai cái.

Nhưng mà, bất kể là tình yêu hay là kỳ động dục cũng không trọng yếu. Mặc kệ tình cảm đó là gì, hắn cũng chỉ là một con chó.

Chuyện hắn có thể làm chì là bắt chính mình khỏe mạnh cường tráng, nỗ lực chiếu cố Trương Hàng cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

Tôi sẽ không bao giờ sinh bệnh nữa đâu. Lục Thừa Nghiệp liếm liếm lòng bàn tay Trương Hàng, phát ra lời hứa hẹn không có thanh âm.

+++++++++++++++++++

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Văn mất ý bình thường là do cốt truyện mâu thuẫn, cốt truyện của ta rất tốt, đại cương cũng rõ ràng, không có khả năng vướng mắc. Thế nhưng hết ý là vì bản thân ta, ta không am hiểu xử lý những tình huống như vậy, đối với ta thực sự là khiêu chiến rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.