Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 35



Sau khi thoáng thanh tỉnh một ít, Trương Hàng đứng dậy cởi hết quần áo, lộ ra vóc người mặc áo thiên gầy, cởi ra có cơ thịt. Lục Thừa Nghiệp thân là chó cưng có phúc lợi tốt, đã vô số lần nhìn thấy vóc người của Trương Hàng, mà mỗi một lần đều là nhìn không chuyển mắt, đẹp đến không nói được thành lời. Ngày hôm nay so với trước đây không giống, ánh sáng trong phòng tổng thống này phi thường, phi thường sung túc, dưới dương quang sáng ngời, vóc người hoàn mỹ của Trương Hàng đẹp tựa như một cảnh quang mỹ lệ nhất, khiến Lục Thừa Nghiệp đong đưa hoa cả mắt, rồi lại luyến tiếc nháy mắt.

“Đại Hắc?” Thanh niên xoay người, rõ ràng là nhìn không thấy thế nhưng cậu vẫn luôn nỗ lực dùng mắt hướng về vị trí của Đại Hắc, chỉ một cái chớp mắt, đôi đồng tử đen bóng thâm thúy kia vừa vặn đối diện với Lục Thừa Nghiệp, nhất thời khiến trái tim của hắn đập nhanh đến không gì sánh được..

Hắn quơ chân nhấc móng đi đến bên cạnh Trương Hàng, Trương Hàng cúi người xuống, vì Đại Hắc cởi ra vòng cổ, sau khi tháo ra còn đau lòng sờ sờ mớ lông bị đè ép của đối phương.

“Thật không muốn xích Đại Hắc, ” Trương Hàng đau lòng xoa xoa lưng Đại Hắc, “Là vì khiến người khác an tâm mới phải làm như thế. Chỉ là căn bản Đại Hắc cũng không cắn loạn người mà.”

“Uông!” Không thể nói như vậy, dù sao tôi cũng là tình nguyện mang vòng cổ, bởi vì như vậy cậu mới dễ dàng cầm dây đi theo tôi, nếu có tình huống gì tôi cũng có thể đúng lúc kéo cậu rời đi. Lục Thừa Nghiệp không hề để ý nói, hắn làm sao có thể quấn quýt ở những vấn đè râu ria này, càng là cam tâm dâng ra tự do của mình vì cậu chủ nhỏ của hắn.

Nghe được tiếng kêu trung khí mười phần của Đại Hắc, Trương Hàng cũng nở nụ cười, hắn sờ sờ chân trước của Đại Hắc nói: “Đi, khó được một lần đến đây, chúng ta trước tiên vẫn là chơi ngâm người đi! Bể tắm lớn như vậy, muốn đi hết một vòng cũng mất không ít thời gian mà.”

“Uông!” Trong tiếng kêu của Đại Hắc tràn ngập nhảy nhót.

Trương Hàng dưới sự hướng dẫn của Đại Hắc đi đến cạnh bể, nhấc chân bước vào, mà Đại Hắc vẫn là nhảy thẳng vào. Bất quá cái bể này đối với Trương Hàng mà nói độ cao vừa đúng, mà đối với thân hình của Labrador mà nói vẫn có chút sâu. Lục Thừa Nghiệp vừa nhảy vào đã chìm thẳng xuống đáy bể, ra sức vùng vẫy bắt đầu theo bản năng quơ chân. Trước đây hắn học đủ loại tư thế bơi tự do, bơi ngửa bơi bướm, hiện tại đều do thân thể hạn chế mà không dùng được, chỉ có thể một đường bơi chó.

Mặc kệ, Hàng Hàng cũng không nhìn thấy hắn có bao nhiêu chật vật, không có vấn đề gì. Lục Thừa Nghiệp mấy năm nay đã dưỡng thành một thói quen, ngoại trừ cảm giác của Hàng Hàng, những người còn lại hắn đều không thèm để ý. Hắn là một con chó, quản tốt chủ nhân của mình là được, quan tâm hỷ nộ ái ố của nhiều người như vậy làm chi.

Thế nhưng vừa mới từ trong nước vùng vẫy đứng lên, hắn đã bị luồng nước massage của bể tắm làm cho cả cái mũi đều là bọt, mũi của chó vốn rất mẫn cảm thế nên hắn cũng không nhịn được hắt xì hai cái. Trương Hàng nhìn không thấy hắn có bao nhiêu chật vật nhưng vẫn là có thể nghe được, cậu nghe Đại Hắc nhảy mũi lớn như vậy, không nhịn được có chút hả hê cười rộ lên.

“Ha ha ha ha ha ha ha, Đại Hắc mày nhất định là nhìn thấy tao vào bể rất thoải mái nên nhảy thẳng vào, sau đó bị chìm đúng không! Ha ha ha…” Trương Hàng khó được một lần lộ ra phần tâm tính trẻ con hư hỏng như vậy, cậu trước giờ đều là ôn hòa lễ độ, cho dù mỉm cười cũng là ôn nhu cười, yên lặng, cười, hiền hòa cười, cười lịch sự, mỉm cười tha thứ, lúc vui vẻ nhất cũng chỉ là cười thành tiếng mà thôi, lại chưa từng như thế này… cười đến thoạt nhìn có chút hả hê, cười đến không có hình tượng, ngã trái ngã phải ghé vào thành bể, trên mặt còn dính vào một khối bọt trắng mà không tự biết, chế nhạo Đại Hắc đến không còn chút lương tâm.

Cậu cười to như vậy, dưới ánh mặt trời khiến cả người cũng giống như rạng rỡ phát sáng. Lúc này trên người Trương Hàng tràn ngập sức sống, tựa như một thiếu niên không biết buồn lo chỉ muốn chơi đùa. Một Trương Hàng vui vẻ như thế Lục Thừa Nghiệp rất ít nhìn thấy, một Trương Hàng nghịch ngợm có chút xấu xa như vậy Lục Thừa Nghiệp chẳng bây giờ biết được. Mà trên thực tế, hiện tại Trương Hàng mới có hai mươi tuổi, đối với nhiều người mà nói bất quá chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi, có thích vận động thích đùa giỡn thích những chuyện trêu đùa không ảnh hưởng đến toàn cục.

Cười như vậy mới chính là phong thái của độ tuổi này, Trương Hàng hiểu chuyện quá sớm, sớm đến mức đã quên mất loại cảm giác tùy ý này.

Lục Thừa Nghiệp dùng móng vuốt lau mặt, hắn cũng không nói rõ được tâm tình của mình bây giờ là thế nào, hắn thầm nghĩ muốn khiến tiếng cười này của Hàng Hàng kéo dài lâu hơn một chút, cái loại tiếng cười khiến hắn tim đập nhanh lại đau lòng xót xa này, chỉ cần có mặt hắn, Hàng Hàng vĩnh viễn đều có thể vô tư cất lên.

Hắn muốn đem thời thanh xuân hoa mộng tươi đẹp nhất của độ tuổi mười sáu mười bảy một lần nữa về cho Hàng Hàng.

Thân thể hơi chút dùng sức, Đại Hắc linh xảo bơi tới bên cạnh Trương Hàng, hai móng vuốt cố sức một chút, một đống bong bóng bay lên trên người đối phương, còn có mấy cái bong bóng phi thường chuẩn xác tiến nhập lỗ mũi Trương Hàng, khiến cậu cũng không nhịn được mà bắt đầu hắt xì đến. Trương Hàng chật vật hắt xì, chỉ nghe được bên người truyền đến một tiếng sủa vui vẻ!

“Đại Hắc mày học xấu rồi!” Trương Hàng theo thanh âm nhào qua bắt lại Đại Hắc, cọ mặt đối phương đến đầy bọt.

“Ô… Hắt xì… Uông hắt xì!” Đại Hắc trong lúc nước mắt nước mũi lằng nhằng lại bị Trương Hàng không ngừng công kích, hắn cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, một cái cân trước tránh thoát tay của Trương Hàng, đẩy bong bóng bọt lên trên người cậu.

Rất nhanh, trên người một người một chó đều tràn đầy bọt trắng, những bong bóng xà phòng này chậm rãi tiêu tán trong không khí, mà không đợi chúng nó đủ thời gian tiêu tán hết, một vòng công kích mới lại bắt đầu.

Trương Hàng vui vẻ cười to, cậu hoàn toàn không cần lo lắng có làm ồn hàng xóm hay không, cũng không cần lo lắng chơi đùa đến lộn xộn ngày hôm sau sẽ khó lòng thu thập, cậu chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể đem bộ lông ướt sũng của Đại Hắc xoa đến loạn thất bát tao.

Lục Thừa Nghiệp cũng nhào lên trên người Trương Hàng, hai cái chân trước khoát lên bả vai của cậu, dùng miệng hất lên một đống bong bóng cọ vào mặt Trương Hàng.

Sau đó… cũng không biết thế nào, Trương Hàng ôm lấy thân thể của Lục Thừa Nghiệp, Lục Thừa Nghiệp chân trước khoác lên vai Trương Hàng, bọn họ ôm chặt lấy nhau, trán dán vào trán, bọt bong bóng bay đầy trời.

“Đại Hắc…” Trương Hàng ôm Đại Hắc, nhẹ giọng nói, “Đại Hắc của ta.”

Là Đại Hắc thuộc về cậu, sẽ không bị bất luận một người nào khác cưới đi, không cần phải lo lắng có ngày nào đó đối phương sẽ rời xa mình. Cậu sẽ không bao giờ mất đi Đại Hắc.

“Uông.” Lục Thừa Nghiệp nhẹ nhàng cọ cọ, mềm mại kêu một tiếng, dùng đầu lưỡi liếm rơi bọt bong bóng trên chóp mũi Hàng Hàng.

Đây là Hàng Hàng của hắn, là cậu chủ nhỏ hắn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Bọn họ chơi đến mệt mỏi, Trương Hàng lau khô thân thể nằm trên giường lớn, dùng tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đại Hắc!”

Lục Thừa Nghiệp đã sấy khô lông lập tức nhảy lên giường, ngoan ngoãn ghé vào bên người Trương Hàng, đầu tựa vào cánh tay của cậu, giống như vô số đêm dài trong dĩ vãng, dựa sát vào nhau.

Đáng tiếc, hắn không phải người, Lục Thừa Nghiệp có chút mất mát nghĩ, nếu là người, hắn có thể nắm tay của Hàng Hàng, mang cậu đi công viên trò chơi, cùng nhau trải nghiệm mỗi một loại trò chơi.

Mang theo một chút thất vọng nhàn nhạt, Lục Thừa Nghiệp nằm ở bên cạnh Trương Hàng tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, bọn họ ra ngoài chuẩn bị tìm người hợp tác, lúc đứng trong thang máy vừa vặn cũng có hai người bước vào. Trương Hàng không nhìn thấy, chỉ là kéo Đại Hắc đứng tựa vào góc, Lục Thừa Nghiệp lại nhìn chằm chằm vào một trong hai người đó không tha!

Lục Thừa Nghiệp! Lục Thừa Nghiệp! Lục Thừa Nghiệp! Đó là chính là hắn, là cơ thể của hắn, là hắn khi còn sống!

“Năm mươi triệu…” Tổng tài Lục Thừa Nghiệp nhìn chữ số trên giấy tờ trợ lý đưa qua, cau mày nói, “Mặt có bao nhiêu dày mới dám nói muốn công ty giúp ông ta trả số tiền này!”

“Là bên phía sòng bạc trực tiếp đưa người đến.” Trợ lý Dương Phong trả lời, “Ông Lục nhỏ hiện tại đang ở phòng làm việc của ngài vỗ bàn, nói phải công bố cho toàn thế giới biết ngài thấy chết không cứu. Năm mươi triệu bất quá chỉ là tiền chia hoa hồng một năm của ngài ấy mà thôi, thế nào không thẻ mượn được.”

“Đúng vậy, ” Lục Thừa Nghiệp lộ ra nụ cười châm chọc, “Thế nhưng trước đó ông ta đã dự chi trước hoa hồng mười năm rồi, mặt dày đến bao nhiêu mới không biết xấu hổ như vậy? Mà với thân thể kia của ông ta có thể sống được thêm mười năm hay không ta cũng rất hoài nghi! Ta không đi, cậu mang theo luật sự đi gặp Lục Hoành Bác đi, chính mình thiếu nợ chính mình trả. Còn nữa, đem giấy nợ của công ty đưa cho ông ta, yêu cầu ông ta trước tiên phải hoàn trả khoảng nợ năm trăm triệu kia đã.”

“Chuyện này…” Trợ lý có chút do dự, “Ông Lục nhỏ không có tiền, cho dù dùng toàn bộ tài sản thế chấp cũng bất quá chỉ đủ một trăm triệu mà thôi, tiền thiếu sòng bạc ngài ấy có thể trả, thế nhưng tiền của công ty khẳng định là không đủ.”

“Tài sản cố định không đủ thì dùng cổ phần công ty thế chấp.” Lục Thừa Nghiệp thần sắc lạnh lùng nói, “Cá nhân ta nguyện ý dùng năm trăm triệu mua lại toàn bộ cổ phần của ông ta, giúp ông ta trả nợ. Nếu ông ta không chịu bán, vậy cứ chờ lệnh triệu tập của tòa án đi.”

“… Dạ.”

Đại Hắc vểnh tai lên nghe ngóng, cũng đại khái nhớ lại chuyện này.

Lục Hoành Bác là chú của hắn, trừ bản thân Lục Thừa Nghiệp ra người nắm được nhiều cổ phần công ty nhất là ông ta. Vốn Lục Hoành Bác cho rằng sau khi cha của Lục Thừa Nghiệp qua đời công ty sẽ rơi vào tay mình, dù sao lúc đó Lục Thừa Nghiệp cũng chỉ mới hai mươi tuổi, ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp. Ai ngờ được trước khi lâm chung, cha của Lục Thừa Nghiệp liền để lại di chúc đem toàn bộ cổ phần của mình nhượng lại cho Lục Thừa Nghiệp, còn chỉ định hắn làm người phụ trách tối cao của công ty. Lúc đó Lục Hoành Bác cũng trợn tòn mắt, không ngờ đến cuối cùng ông ta cũng không có gì cả.

Nếu như Lục Hoành Bác vẫn an phận cái gì cũng không làm Lục Thừa Nghiệp cũng không có ý định động vào ông ta, hằng năm cứ án lợi nhuận chia hoa hồng là được rồi. Ai biết Lục Hoành Bác vẫn ỷ cổ phần trong tay không ít, thường xuyên kích động những cổ đông khác đối nghịch với hắn, có nhiều lần suýt nữa hại công ty rơi vào hiểm cảnh. Lục Thừa Nghiệp không có khả năng dung túng người như vậy bên cạnh, đem tâm huyết của cha mình chơi xong, liền dùng chút tâm tư thiết kế khiến Lục Hoành Bác thiếu một khoản nợ lớn, thừa cơ đoạt lấy cổ phần của đối phương.

Đương nhiên, Lục Thừa Nghiệp cũng chưa tuyệt tình đến mức để Lục Thừa Nghiệp tay trắng rời đi, hắn vẫn chừa cho ông ta một ít cổ phần, hằng năm cầm một hai triệu, không chết đói là được.

Chuyện này Lục Thừa Nghiệp tự nhiên làm rất thành công, lúc đó đầu tiên hắn dùng danh nghĩa cá nhân thay Lục Hoành Bác trả hết nợ cho công ty, tránh cho ông ta bị kết tội tham ô công khoản mà đi tù, sau đó lại dùng danh nghĩa đòi nợ đem toàn bộ cổ phần của Lục Hoành Bác hợp pháp thu vào trong tay. Từ đó về sau, công ty không còn có thanh âm phản đối Lục Thừa Nghiệp nữa, trận này hắn đánh phi thường đẹp.

Chỉ là… hắn thật không ngờ, lúc này bản thân bởi vì tránh Lục Hoành Bác làm phiền trực tiếp dọn vào khách sạn ở, lại vừa vặn từng có một lần gặp gỡ với Hàng Hàng.

Thang máy sắp đến, Lục Thừa Nghiệp trước khi rời đi còn liếc nhìn một người một chó bên cạnh, người tuổi tác còn rất nhỏ, chó cũng rất ngu, không có tính uy hiếp gì, chuyện bị bọn họ nghe được cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Lục Thừa Nghiệp chỉ thoáng nhìn như vậy, trong lòng cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Hắn đi rồi, Trương Hàng cũng theo sự chỉ dẫn của Đại Hắc ra khỏi thang máy, Đại Hắc trơ mắt nhìn ‘mình’ cứ thế rời đi, mà bản thân lại quay đầu leiếc nhìn Trương Hàng, mang theo Hàng Hàng đi đến văn phòng của đối tác nọ.

“Đại Hắc…” Ở trên đường Trương Hàng lén lút nói, “Người vừa rồi, thật là âm hiểm nha.”

“… Uông!” Hắn mới không âm hiểm, hắn là người tốt mà, biết bán manh biết làm ấm giường!

“Nếu như không muốn để người kia đánh bạc, ngay từ đầu hắn có thể ngăn cản đối phương tham ô tiền của công ty. Thế nhưng hắn vốn biết rõ lại không có ngăn cản, hiển nhiên là đang muốn cổ phần của đối phương đi.” Chỉ có vài câu, Trương Hàng đã nhận rõ được tính toán của Lục Thừa Nghiệp.

“Uông… Ngao ——” Hắn mới không âm hiểm nha! Hàng Hàng, cậu xem gương mặt đầy lông đáng yêu của tôi nè, nhìn không thấy thì sờ một cái cũng được, hoàn toàn không âm hiểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.