Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 44



Trương Hàng là một đường bực tức về nhà, sau đó dù đã nằm lên giường cũng không ngủ yên giấc. Khi Đại Hắc vừa qua đời một hai năm, cậu thật sự là hận Lục Hoành Bác, Lục Thừa Nghiệp thậm chí là tất cả mọi người nhà họ Lục, thế nhưng những việc bọn họ đã làm cũng không đủ để luật pháp chế tài, đối với người khác mà nói, chỉ là một con chó bất hạnh chết đi, cho dù là chó dẫn đường quý hiếm có thì sao? Chỉ cần bồi thường thêm nhiều tiền là được. Thế nhưng không ai có thể hiểu, Đại Hắc đối với cậu mà nói quan trọng đến nhường nào, giữa bọn họ thân thiết ra sao.

Trong đoạn thời gian Đại Hắc vừa qua đời, trong đầu cậu chỉ toàn ý định báo thù, cậu cũng không tin Lục Hoành Bác và Lục Thừa Nghiệp cả đời này sẽ không làm ra chuyện vi phạm pháp luật, cậu nhất định phải bắt được sơ hở của bọn họ, đưa bọn họ ra trước luật pháp, cho dù không phải là việc có liên quan đến Đại Hắc cũng được. Vì vậy cậu mới lựa chọn tiếp tục học trung học, còn xuất ngoại học luật. Thế nhưng, dần dần, suy nghĩ của cậu cũng thay đổi.

Cậu nghĩ đến Đại Hắc, Đại Hắc trước giờ vẫn một mực ôn nhu chiếu cố bản thân, những bất hạnh ngày xưa Đại Hắc chưa bao giờ gợi lại cho cậu, cũng không nỗ lực khiến cậu thống hận cha mẹ mình. Tuy rằng Đại Hắc không nói, thế nhưng Trương Hàng hiểu rõ, Đại Hắc vẫn hy vọng cậu có thể sạch sẽ nhẹ nhàng, không bị bất luận cảm xúc âm u nào quấy nhiễu, càng không bị bất luận trắc trở gì hạ gục.

Sau khi tỉnh táo lại, những việc có thể nghĩ ra cũng nhiều hơn.

Cậu nhớ đến căn phòng bọn họ đã mua ở thành phố cũ, còn có khoản đầu tư ở Bắc Kinh, cùng với kế hoạch mở quán bar của bọn họ trước khi Đại Hắc rời đi. Trương Hàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, Đại Hắc đây là… đã sớm biết bản thân phải rời đi? Vì vậy mới nghĩ hết biện pháp để cuộc sống của cậu sau này sẽ không bị kinh tế làm khó dễ, cho dù Đại Hắc thật sự không còn, tiền bạc lưu lại cũng đủ cho cậu cả đời không cần làm gì, thoải mái vui vẻ mà sống qua. Càng miễn bàn quy mô của công ty phần mềm bọn họ đầu tư kia càng lúc càng lớn, hiện tại còn đang chuẩn bị lên sàn, cậu bây giờ không chỉ là cơm áo không lo, sinh hoạt tài chính còn là thượng tầng xã hội.

Đại Hắc chính là biết rõ bản thân không thể ở bên cậu bao nhiêu năm, vì vậy mới một mực nghĩ cách khiến sinh hoạt sau này của cậu càng lúc càng tốt.

Cừu hận của Trương Hàng cũng dần dần nhạt đi, cậu cảm thấy bản thân học luật mục đích vẫn nên là giữ gìn pháp kỷ, thế nhưng tuyệt đối không thể vì cừu hận mà làm ra chuyện mất lý trí, cũng không thể để bản thân chìm đắm trong cừu hận, bởi vì Đại Hắc còn mong cậu có thể trải qua mỗi ngày trong vui vẻ mà. Thế nhưng, ngoại trừ luật pháp, cậu còn muốn cậu học tập những gì mình cảm thấy hứng thú, thế nên cậu liền lựa chọn tài chính. Chỉ vì vừa nghe đến tên của ngành này cậu liền nhớ đến bộ dạng Đại Hắc ngồi trước truyền hình xem kênh tài chính kinh tế, cho dù cậu không thể nhìn thấy thân ảnh của đối phương, lại có thể rõ ràng tưởng tượng ra được.

Dần dần, cừu hận bị hồi ức ấm áp thay thế, Trương Hàng một bên học tập một bên nỗ lực dựa theo kỳ vọng của Đại Hắc du ngoạn một vòng khắp nơi trên thế giới, cậu muốn bản thân mình sống được vui vẻ hơn một chút.

Sau khi tốt nghiệp có thể trở về Bắc Kinh, thậm chí định cư ở đây đối với Trương Hàng mà nói cũng là một loại tiến bộ. Cậu thích khiêu chiến chính mình, cũng không để cho những việc đã từng xảy ra khiến bản thân ghét bỏ cả thành thị này. Cho dù khi vừa đặt chân đến đây, cậu liền nhớ đến cảm giác lòng đau như cắt khi ôm hủ tro cốt của Đại Hắc trở về quê nhà vào năm năm trước, cậu vẫn cứ thế kiên trì sinh hoạt ở nơi này.

Cậu muốn trở thành một người kiên cường nhất cũng ôn nhu nhất, như vậy một ngày kia sống hết tuổi trời, đến một thế giới hư vô xa vời nào đó, lần nữa gặp lại Đại Hắc, cậu có thể mỉm cười nói cho đối phương biết, Bởi vì có mày, mấy năm nay tao vẫn sống rất hạnh phúc.

Đại Hắc sẽ chờ cậu nhiều năm như vậy sao? Đối với điểm này Trương Hàng vẫn chưa từng hoài nghi. Hơn nữa, cho dù Đại Hắc không chờ cậu cũng có thể đi tìm mà.

Ôm trong lòng kỳ vọng tươi đẹp như vậy, lòng của Trương Hàng cũng dẫn bình tĩnh lại, cậu cứ thế yên lặng sinh sống tại Bắc Kinh một đoạn thời gian, nào ngờ Lục Thừa Nghiệp lại lần nữa cắt đứt khoảnh yên tĩnh lặng.

Về đến nhà, giờ này cậu vốn đã nên đi vào giấc ngủ, thế nhưng Trương Hàng lại trằn trọc không yên. Trước kia mỗi khi không ngủ được, cậu đều sẽ giơ ta lên, Đại Hắc nhất định sẽ đưa đầu đến chạm vào tay cậu, cậu vuốt ve gương mặt đầy lông mềm mại kia, tâm trạng sẽ yên bình không gì sánh được. Tại thời điểm thống khổ nhất trong sinh mệnh, Đại Hắc chính là mỗi đêm đều làm bạn với cậu như vậy.

Chỉ là lần này, tay cũng đưa vào khoảng không, cái gì cũng không chạm đến. Trương Hàng ngồi dậy, thống khổ dùng tay che mặt, đã năm năm, hơn một nghìn tám trăm ngày đêm, thói quen đã ăn sâu vào tận xương tủy, cho dù lại một lần năm năm nữa cũng không thể thay đổi, bởi vì từ sâu thẳm trong lòng cậu cũng không muốn thay đổi.

Trong năm năm Đại Hắc không ở đây này, mỗi lần cậu giơ tay lên đều là trống rỗng…

Sai!

Bàn tay che mặt của Trương Hàng có chút dời đi, cậu khe vuốt ve bàn tay ngày hôm nay bị Lục Thừa Nghiệp cầm lấy. Chỉ có lần này, chỉ có lúc này, khi cậu muốn vuốt ve Đại Hắc, cũng không có rơi vào khoảng không.

Nhớ lại những việc ngày hôm nay đã phát sinh trong quán bar, Trương Hàng lẳng lặng suy tư thật kỹ.

Lục Thừa Nghiệp và mình chỉ gặp nhau một lần trong thang máy kia, hơn nữa còn là nhàn nhạt liếc mắt, sau khi phát sinh tai nạn hắn biết mình và Đại Hắc là ân nhân cứu mạng cũng chưa từng xuất hiện, duy để thư ký đứng ra đàm phán. Trương Hàng đại khái cũng biết tính cách của Lục Thừa Nghiệp qua những lời đồn đại bên ngoài, lợi ích trên hết, lãnh khốc vô tình, trong mắt hắn chỉ có công ty không có thân nhân, sau khi tiếp nhận gia nghiệp người của cả gia tộc đều bị hắn chỉnh đến ngoan ngoãn dễ bảo. Mỗi việc làm của hắn đều không có dính dáng đến tình cảm, quan hệ với anh em ruột của mình cũng cực kỳ xa lạ.

Một người như vậy, hành động của hắn sau lần tai nạn năm năm trước là có thể hiểu được, thế nhưng lý do Lục Thừa Nghiệp đến tìm mình sau lần tai nạn này là gì? Trương Hàng thử đứng ở góc độ đối phương tự hỏi một chút, nếu như Lục Thừa Nghiệp hoài nghi mình là hung thủ, sẽ đến gặp cậu sao?

Sẽ không, hắn nhất định chỉ tìm người điều tra mình, nếu có chứng cứ xác thực sẽ đệ trình lên cơ quan tư pháp, từ đầu đến cuối cũng sẽ không ra mặt, chờ đợi cậu chỉ có lệnh triệu tập của pháp viện.

Mà hôm nay, Lục Thừa Nghiệp là chống nạn đến, chân của hắn vẫn chưa có khỏi hẳn, là nguyên nhân gì có thể lôi kéo một người bị thương nặng nửa đêm chạy đến quán bar dây dưa với một người không chút liên can đến mình?

Hồi tai nạn năm năm trước, hồi tai nạn năm năm sau đều là phát sinh trên người Lục Thừa Nghiệp… Đại Hắc rất thích tài chính, nơi Đại Hắc dẫn cậu đến chính là sản nghiệp của Lục Thừa Nghiệp ở Bắc Kinh…

Bàn tay của Trương Hàng gắt gao nắm lại, trong đầu hiện lên một kết luận không thể tưởng tượng.

Có thể sao? Thật sự có thể sao? Thế nhưng nếu không phải thì nên giải thích việc Đại Hắc biết kết quả xổ số năm đó như thế nào? Lại làm sao giải thích được lý do Đại Hắc biết rõ loại cổ phiếu nào sẽ tăng mạnh? Càng là làm sao giải thích nguyên nhân Đại Hắc có thể khẳng định công ty của Đổng Minh Nghĩa nhất định sẽ phát triển cực tốt, ngay cả khi văn phòng làm việc của đối phương còn chưa khai phá?

Rốt cuộc Đại Hắc trước tiên là Lục Thừa Nghiệp hay Lục Thừa Nghiệp bị Đại Hắc bám vào? Hoặc giả đây chỉ là do mình quá tưởng niệm Đại Hắc nên vọng tưởng?

Trong đầu Trương Hàng không ngừng quanh quẩn hai tiếng “Uông” đêm nay của Lục Thừa Nghiệp. Tổng giám đốc Lục làm người lạnh lùng cao ngạo như vậy, sẽ bởi vì mình yêu cầu hắn bồi thường chó mà ở trước mặt mọi người học tiếng chó sủa sao? Điều này làm sao có thể.

Trừ phi…

Trương Hàng càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cậu nhấn điện thoại xuống, một thanh âm máy móc vang lên báo cho cậu biết bây giờ là ba giờ sáng.

Đã ba giờ sáng, hiện tại có muốn liên hệ với ai cũng quá muộn rồi, muốn đi thăm Lục Thừa Nghiệp bệnh viện cũng sẽ không cho phép, mà máy vi tính trong nhà cậu là lúc mua nhà bên bất động sản đưa tặng, không quá thích hợp người khiếm thị sử dụng, mà laptop có công năng đọc màn hình tối qua do bị Lục Thừa Nghiệp chọc giận cậu đã để quên ở quán bar, hiện tại không có biện pháp lên mạng tra tư liệu, tìm hiểu một chút cuộc đời của Lục Thừa Nghiệp. Lục Thừa Nghiệp rất nổi danh, tập đoàn Lục thị cũng thuộc top mười những xí nghiệp lớn trong nước, làm tổng giám đốc một tập đoàn như vậy, chỉ cần tra cứu một chút hiển nhiên có thể tìm hiểu kinh lịch của đối phương. Đương nhiên, tin tức phía chính phủ đưa ra cũng chưa hẳn là sự thật, thế nhưng nhìn một chút vẫn luôn có thể nắm được chút ít manh mối.

Thế nhưng đêm đã quá khuya, cậu cái gì cũng không thể làm.

Trương Hàng ngồi ngẩn ngơ trên giường hoàn toàn không có cách nào nắm xuống, chỉ có thể mở to đôi mắt chờ đợi. Đây là một đêm dài nhất trong đời cậu, cũng trong đêm này, cậu thật hận mắt mình vì sao không nhìn thấy được, nếu như có thể nhìn thấy… nếu như có thể thấy, mình liền có thể trực tiếp mở máy tính, đi điều tra một chút người tên Lục Thừa Nghiệp này.

Đợi, rồi lại đợi, tựa hồ đã vạn năm trôi qua, điện thoại rốt cục cũng báo đến bảy giờ sáng, Trương Hàng lập tức bấm số gọi điện cho Tiếu Nhâm.

Tiếu Nhâm lớn hơn Trương Hàng bốn tuổi, năm nay đã hai chính, vẫn chưa kết hôn, đương nhiên hiện tại tuổi tác như vậy cũng không coi là quá lớn. Mấy năm nay Tiếu Nhâm vẫn dành hết tinh lực cho công việc, từ sau khi Đại Hắc qua đời hắn cũng ít chơi game hơn, liên tục phá vài vụ án lớn. Vào năm Trương Hàng về nước, Tiếu Nhâm cũng vừa vặn được điều đến Bắc Kinh, trở thành đội phó đội hình cảnh, tuy rằng tuổi tác còn trẻ cũng đã là lực lượng nòng cốt của cảnh cục. Không chơi game, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của hắn cũng ổn định bình thường, tự mình cũng học xong cách nấu cơm, thỉnh thoảng còn chạy đến nhà Trương Hàng giúp cậu đổi món, hắn mỗi ngày đều thức dậy đúng năm giờ rưỡi sáng đi chạy bộ, sau khi chạy một giờ liền trở về ăn điểm tâm, bảy giờ cũng là thời điểm đang chuẩn bị bữa sáng. Vì vậy Tiếu Nhâm đang ngồi trên bàn cơm thì nhận được điện thoại của Trương Hàng.

“Này, Hàng Hàng? Thanh âm của cậu làm sao lại khàn như vậy? Ngã bệnh? Không giống? Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Được, anh lập tức đến! Cậu đừng có gấp!” Tiếu Nhâm để điện thoại xuống, ngay cả cơm cũng không kịp ăn đã lao xuống lầu lái xe thẳng đến nhà của Trương Hàng.

Ở loại thành phố tắc đường dày đặc như Bắc Kinh, cũng không biết Tiếu Nhâm là làm cách nào lại có thể chỉ dùng nửa giờ đã chạy đến dưới lầu nhà Trương Hàng. Thấy vẻ mặt tiều tụy uể oải của Trương Hàng lúc mở cửa, Tiếu Nhâm cũng không dằn được nóng nảy: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy… thế nào, mắt của cậu, là đã khóc sao?”

Khóc đối với đàn ông mà nói đương nhiên là một chuyện rất mất mặt, thế nhưng số phận đối với Trương hàn quá tàn nhẫn, Tiếu Nhâm chỉ hy vọng đối phương có thể thả tâm ra mà khóc, khóc đến tối trời tối đất, đem ông trời mắng đến rối tinh rối mù mới tốt. Thế nhưng sau khi Đại Hắc rời đi, Trương Hàng một lần cũng chưa từng rơi lệ, bởi vì người nhà có thể vì cậu gạt đi nước mắt, đã biến mất.

“Nhâm ca…” thanh âm của Trương Hàng có chút khàn đặc, cậu nắm chặt cánh tay của Tiếu Nhâm, kích động nói, “Anh giúp em điều tra một người, tin tức gì cũng được, trước hết tra trên mạng một chút. Giúp em tìm xem, em phải biết hết tất cả mọi chuyện của hắn trong mấy năm nay.”

“Được rồi, được rồi, cậu đừng kích động.” Tiếu Nhâm đỡ Trương Hàng vào phòng, để cậu ngồi lên ghế rồi hỏi, “Tra ai, tra hắn làm cái gì?”

“Lục Thừa Nghiệp, anh trước hết đừng hỏi tra làm gì, giúp em đi đã.” Trương Hàng lục lọi muốn đi mở máy vi tính lại bị Tiếu Nhâm ngăn lại, đích thân bước qua mở máy. Máy vi tính này Trương Hàng trước giờ căn bản chưa chạm qua, không nên bất cẩn.

Sau khi mở máy, đầu tiên là trực tiếp tra thông tin trên mạng, tìm hiểu cuộc đời của Lục Thừa Nghiệp. Tiếu Nhâm mở tên của Lục Thừa Nghiệp ra, nói: “Anh đọc cho cậu nghe một chút, sau đó lại tìm người điều tra hắn. Lục Thừa Nghiệp, đổng sự trưởng kiêm tổng giám đốc tập đoàn xx, sinh ngày x tháng x năm 1988…”

“Không cần đọc nữa, ” Trương Hàng đột nhiên nắm chặt tay của Tiếu Nhâm, lệ rơi đầy mặt, “Không cần đọc nữa, em đã biết rồi.”

“Làm sao vậy?” Thấy Trương Hàng rơi lệ, Tiếu Nhâm luống cuống tay chân, không biết làm sao.

“Sinh nhật của hắn…” nước mắt của Trương Hàng chảy dài trên mặt, “Cũng chính là dãy số năm đó Đại Hắc mua cho em, là tấm trúng thưởng kia. Đại Hắc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.