Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 45



Tiếu Nhâm còn phải đi làm, sau khi nhận điện thoại của Trương Hàng hắn lập tức chạy đến, coi như đã muộn một hồi, thế nhưng vẫn làm sẵn lòng đưa Trương Hàng đến bệnh viện Lục Thừa Nghiệp đang ở. Lúc Trương Hàng xuống xe, Tiếu Nhâm khẽ cắn môi, có chút không yên tâm nói: “Anh cũng đi cùng thôi.”

Trương Hàng chậm rãi lắc lắc đầu nói: “Em có thể.”

Ánh nhìn của Tiếu Nhâm dừng lại trên gương mặt của cậu, nhẹ nhàng thở dài, bộ dạng này của Trương Hàng chính là đã chắc chắn Lục Thừa Nghiệp là Đại Hắc. Nếu như Lục Thừa Nghiệp thật sự là Đại Hắc, chuyện giữa hai người bọn họ hắn thật sự không thể nhúng tay. Từ khi bắt đầu, sự ràng buộc giữa một người một chó này cho dù là ai đi nữa đều không thể chấm dứt.

Hắn ngồi trên xe, đưa mắt nhìn Trương Hàng dùng gậy dò đường chậm rãi đi vào bệnh viện, ngừng một hồi lâu rồi mới lái xe rời đi. Trên đường, Tiếu Nhâm nhàm chán mở nhạc, chỉ chốc lát sau hắn lại phát hiện mình đã không tự chủ được ngâm nga nhẹ theo làn điệu tràn ngập khoang xe.

Ý thức được cử động của mình, Tiếu Nhâm thoải mái mỉm cười.

Năm năm rồi, đứa trẻ kia rốt cục cũng có thể tìm được hạnh phúc.

Chín năm trước, Tiếu Nhâm vừa ra trường liền được bổ nhiệm đến đồn dân phòng, trên tay vẫn chưa xử lý qua án kiện gì, khi đó hắn vẫn là một lính mới lơ ngơ đi vào xã hội, hoàn toàn không kiến thức được cái gì là nhân sinh khổ não. Mà khi hài tử khiếm thị kia luống cuống bị một con chó đưa đến trước mặt hắn, trái tim của hắn cũng theo đó mà luống cuống, không biết phải giúp đối phương như thế nào. Mà đứa trẻ kia, kỳ thực cũng không cần hắn giúp đỡ, có Đại Hắc ở đó, bọn họ liền có thể trôi qua thật tốt, rất tốt.

Chín năm sau, Tiếu Nhâm đã là một cảnh sát thâm niên dày dạn, cũng nhìn thấy rất nhiều việc bất bình trong xã hội, trái tim của hắn cũng đã rắn lại như thép, thế nhưng trong tận góc khuất trong cùng vẫn mang theo một tia mềm mại và luống cuống như trước đây. Phần cảm tình này chỉ dành cho Trương Hàng, từ đáy lòng hắn luôn mong đứa trẻ này có thể tìm được hạnh phúc, có thể không cần tiếp tục kiên cường như vậy, có thể ở điểm thích hợp mềm yếu một chút, buông tha kiên trì của mình một chút, để người khác giúp đỡ gánh vác khó khăn.

Mà có thể giúp đỡ cậu làm được chuyện này, chỉ có Đại Hắc..

Có thể chuyện người biến thành chó, rồi chó lại biến thành người nghe qua rất huyền huyễn, khiến người ngoài không có cách nào tin được, thế nhưng từ năm đó khi hắn nhìn thấy Đại Hắc ngồi bên máy tính khống chế nhân vật của mình chạy đúng vị trí đi bí cảnh, Tiếu Nhâm cũng đã xác định thân phận của đối phương. đây tuyệt đối không có khả năng chỉ là một con chó. Mà sau khi Đại Hắc chết đi rồi, hắn cũng mơ hồ ôm một cỗ mong đợi, có thể… Đại Hắc vẫn không có chết đâu?

Hiện tại, mộng tưởng thành thật, Tiếu Nhâm thừa dịp đợi đèn giao thông mà duỗi người, một bên tiếp tục ngâm nga nhạc khúc, một bên nghĩ đến tối nay về lại chọn một tựa game, lần nữa đưa “Tiểu nhân đương đạo” gia nhập giang hồ thôi.



Trương Hàng chậm rãi đi đến khu nội trú, còn hỏi thăm phòng bệnh của Lục Thừa Nghiệp, thế nhưng y tá trực quầy tiếp tân lại không chịu nói cho cậu biết. Lục Thừa Nghiệp là đang ở phòng bệnh cao cấp, bởi vì thân phận và nguyên nhân thụ thương của hắn, người bình thường không được phép thăm hỏi, hơn nữa càng không thể hào phóng để cho một người xa lạ đi đến phòng bệnh của Lục Thừa Nghiệp.

Kỳ thực, Trương Hàng hẳn là cũng nên nghĩ đến điểm này, thế nhưng cậu bởi vì quá mong muốn được gặp Lục Thừa Nghiệp nên đã quên mất. Sớm biết như vậy cứ để Nhâm ca đưa cậu đến là được rồi, Nhâm ca là cảnh sát, hẳn là có quyền lực thăm hỏi Lục Thừa Nghiệp. Trương Hàng có chút ảo não, cầm điện thoại ra dự định nếu không thì lại làm phiềm Tiếu Nhâm một chút, khiến hắn quay lại đưa mình vào trong. Chính ngay lúc đang định lấy điện thoại, cậu nghe được một loạt tiếng bước chân ổn trọng, mà chủ nhân của tiếng chân đó vừa đi đến gần lại đột nhiên ngừng lại, cũng không tiếp tục đi tới.

Bởi vì không thể nhìn thấy, giác quan thứ sáu của Trương Hàng phá lệ mẫn cảm, cậu liền cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình, hẳn là chủ nhân của tiếng bước chân vừa rồi đi. Vì vậy, Trương Hàng liền khua gậy, chậm rãi bước về vị trí người kia dừng lại.

“Trương Hàng?” Một thanh âm mang theo nghi ngờ vang lên.

Trương Hàng tinh tế suy nghĩ một chút, sau đó cũng ngạc nhiên hỏi: “Anh là người tối hôm qua cùng Lục Thừa Nghiệp đi quán bar, là trợ lý của hắn sao?”

Bạch Khê Tự có chút kỳ quái, người này thật sự không nhìn thấy sao? Thế nhưng lúc nãy mình lại nhìn thấy đối phương cầm điện thoại di động đứng trong đại sảnh, hơn nữa lại còn không tự chủ được nghĩ đến bộ dạng tối hôm qua tổng giám đốc Lục học tiếng chó sủa nên không khỏi dừng bước liếc nhìn một chút. Kết quả chỉ vừa nhìn, người này lại giống như có thể thấy gã, thẳng tắp đi về bên này, Bạch Khê Tự nhịn không được hỏi một câu, kết quả đối phương lại hỏi ra thân phận của mình.

“Bạch Khê Tự, trợ lý sinh hoạt của tổng giám đốc Lục.” Mặc dù trong lòng cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng Bạch Khê Tự vẫn rất tỉnh táo trả lời.

“Tôi muốn gặp Lục Thừa Nghiệp.” Trương Hàng cũng không vòng vo, trực tiếp nói.

Nghĩ đến tối hôm qua người nào đó đã biểu lộ hai lần, còn không biết xấu hổ học chó sủa hai tiếng, Bạch Khê Tự rất dứt khoát gật đầu: “Tôi mang cậu đi.”

Nói xong liền muốn tiến đến dìu Trương Hàng, nào ngờ lại bị đối phương né tránh. Trương Hàng lắc lắc đầu nói: “Anh cứ đi trước, tôi sẽ theo sau.”

Bạch Khê Tự tôn trọng đối phương liền không ngần ngại làm theo, phát hiện người này vậy mà không chút sai lầm đi theo sau mình, cũng không do dự chút nào.

Là thanh âm sao? Thính giác của người khiếm thị quả thực quá nhạy cảm rồi.

Bạch Khê Tự là tới đưa cơm cho Lục Thừa Nghiệp, tổng giám đốc Lục chắc chắc sẽ không ăn đồ ăn do bệnh viện cung cấp, bữa ăn mỗi ngày của y đều là do trong nhà làm xong rồi đưa Bạch Khê Tự mang đến. Khi hai người đi đến trước cửa phòng bệnh, Bạch Khê Tự hơi liếc nhìn Trương Hàng rồi tự động đưa hộp giữ ấm cho cậu, hắn là một trợ lý sinh hoạt cực kỳ chuyên nghiệp.

“Hộp cơm?” Trương Hàng sờ sờ hỏi, “Đây là bữa sáng hay cơm trưa?”

Lúc này là mười giờ sáng, thật không biết Lục Thừa Nghiệp sẽ ăn bữa gì.

“Là thế này,” Bạch Khê Tự giải thích, “Sáng nay trong nhà nấu cháo tổ yến, tổng giám đốc Lục chỉ ăn một muỗng đã nói khó ăn, muốn tôi lại mang một phần khác tới. Đáng tiếc đường xá Bắc Kinh không dễ đi, tổng giám đốc Lục lại không ăn thức ăn mua bên ngoài, chờ đến khi tôi chạy một vòng trở về đã là giờ này.”

Trương Hàng: “…”

Cậu nhớ kỹ ban đầu khi mắt vừa có chuyện, thức ăn cậu nấu có khó ăn thế nào Đại Hắc vẫn bao hết, cùng với bình thường Tiếu Nhâm đưa bọn họ ra ngoài cải thiện thức ăn cũng rất dễ dãi, hiện tại thế nào lại kén chọn như vậy?

Cậu “liếc nhìn” Bạch Khê Tự một chút, người kia liền rất thức thời ly khai, sau đó cậu mới hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào. Chuyện giữa cậu và Lục Thừa Nghiệp, dù sao cũng không nên để người thứ ba biết.

Lúc Bạch Khê Tự đi vào thang máy còn tự nhủ, gã đúng là một trợ lý sinh hoạt cực kỳ chuyên nghiệp.

Trương Hàng đẩy cửa phòng ra, có chút nhíu mày, cậu có cảm giác trong phòng không có người, như vậy đại biểu đây là một phòng bệnh độc lập. Bên ngoài có khu vực tiếp khách, phía trong là giường bệnh, phỏng chừng còn có nhà vệ sinh, cũng không biết phòng vệ sinh có cách xa cửa lắm không?

Lại nhớ đến gian phòng Đại Hắc lựa chọn khi bọn họ đến Bắc Kinh lần đầu tiên, Trương Hàng lại có chút hiểu rõ.

Lục Thừa Nghiệp vốn là con cưng của trời, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, nếu như hắn thật sự là Đại Hắc, người như thế lại có thể theo mình chịu khổ lâu đến vậy…

Trương Hàng khẽ mỉm cười một chút, sờ soạng tìm cửa thông từ gian ngoài vào phòng bệnh, đẩy nhẹ bước vào.

Lục Thừa Nghiệp không ở trong phòng, Trương Hàng không nghe được tiếng hô hấp của người khác, thế nhưng lại từ bên cạnh nghe được thanh âm xả nước, à là buồng vệ sinh.

“Khê Tự sao?” Lục Thừa Nghiệp ở trong phòng vệ sinh gọi, “Mang giấy vệ sinh vào đây, nơi này cư nhiên không có giấy! Còn nữa, dìu tôi ra ngoài, tôi không đứng dậy được..”

Trương Hàng đặt hộp giữ ấm lên cái tủ cạnh giường bệnh, cũng sờ soạng được một cuộn giấy vệ sinh trong hộc thủ, cầm giấy đi vào WC. Lục Thừa Nghiệp đang trần mông ngồi trên bồn cầu, không nhịn được nói: “Sao chậm chạp… Hàng Hàng!”

Hắn thiếu chút nữa liền từ trên bồn cầu té xuống!

“Giấy của anh,” trong phòng vệ sinh có chút mùi lạ, Trương Hàng khẽ nhíu mày, “Nhanh một chút, tôi dìu anh ra ngoài.”

“Không không không không không cần, tôi tôi tôi tôi có thể tự đứng lên!” Cả người của Lục Thừa Nghiệp sắp xấu hổ đến nổ tung rồi, cho dù Hàng Hàng không nhìn thấy cái mông trần của hắn, thế nhưng lại có thể ngửi được vị đạo. Đây nhất định là kiểu gặp mặt bết bát nhất, hắn cũng nhìn thấy Hàng Hàng cau mày rồi!

Lục Thừa Nghiệp hỏa tốc giải quyết vấn đề của mình, thừa dịp Trương Hàng không nhìn thấy hớt hãi muốn cầm lấy cây nạn gần đó, chỉ là còn chưa chạm đến đã được người đỡ lên.

Trương Hàng quàng tay Lục Thừa Nghiệp qua vai mình, nói: “Đứng lên, tôi dìu anh.”

Đến lúc này Lục Thừa Nghiệp cũng hết cách, chỉ có thể nương theo lực đạo của Trương Hàng đứng dậy. Sức bật của Trương Hàng vì thường xuyên rèn luyện nên cũng rất lớn, trên vai dìu thêm Lục Thừa Nghiệp cũng không quá cố sức. Lục Thừa Nghiệp lại mơ màng nghĩ đến, cũng không biết Hàng Hàng hiện tại có cơ bụng hay không?

Hắn vừa hơi thất thần một chút như vậy, Trương Hàng đã một tay sờ đến lưng quần của hắn, giúp hắn kéo lên, còn không cẩn thận chạm phải bộ vị nào đó của tổng giám đốc Lục.

Lục Thừa Nghiệp: “…”

Trương Hàng vẫn là mặt không đổi sắc giúp Lục Thừa Nghiệp mặc quần, chạm phải bộ vị xấu hổ cũng không đỏ mặt, cậu một tay giữ Lục Thừa Nghiệp, một tay cầm gậy dò đường đem người dìu đến giường bệnh, xong lại quay vào phòng vệ sinh nhúng một cái khăn ướt ra đưa cho Lục Thừa Nghiệp.

Lục Thừa Nghiệp lúng túng lau tay, lại dùng khăn Trương Hàng đưa đến thấm khô, cả người cũng không quá thoải mái.

Trước đây khi còn ở nhà, đều là Trương Hàng tiến vào tắm rửa, hắn ngậm khăn tắm ở bên ngoài chờ đâu!

Đợi đến khi làm xong hết thảy, Trương Hàng bình tĩnh ngồi bên giường Lục Thừa Nghiệp đưa hộp giữ ấm qua: “Lúc đến đây tình cờ gặp trợ lý Bạch Khê Tự của anh, người đó nói cho tôi biết anh còn chưa ăn điểm tâm. Kiêng ăn không tốt, sẵn lúc còn nóng thì ăn đi, cơ thể bị thương cần bổ sung dinh dưỡng.”

Lục Thừa Nghiệp mở hộp giữ ấm, mùi thức ăn tràn đầy cả gian phòng, hắn nhìn Trương Hàng một chút, luôn cảm thấy cậu có chút uể oải tiều tụy, là tối hôm qua ngủ không ngon sao? Lục Thừa Nghiệp đặt muỗng vào trong thố cháo đưa vào tay đối phương, nói: “Em cũng ăn chút đi, có phải sáng nay bỏ bữa rồi không? “

Trương Hàng quả thật là không có tâm tình ăn uống, vốn cũng không cảm thấy đói, thế nhưng bây giờ nghe Lục Thừa Nghiệp nói như vậy lại ngửi được mùi cháo cũng cảm thấy bụng có chút rỗng, vì vậy liền không khách khí tiếp nhận chén bắt đầu uống cháo, đợi đến khi uống xong phân nửa lại xoay thố đưa muỗng cho Lục Thừa Nghiệp, nói: “Anh cũng chưa ăn mà, có ngại ăn cùng tôi không?”

Lục Thừa Nghiệp vẻ mặt hạnh phúc tiếp nhận thố cháo, cuống quýt lắc đầu: “Không ngại không ngại, ước còn không được…”

Lý trí đúng lúc tìm về, hắn đem những lời còn lại nuốt vào trong bụng, vội vàng uống hết phần cháo còn dư lại, cảm thấy ăn thật ngon, còn muốn ăn thêm chút nữa. Nếu như mỗi lần dùng cơm Hàng Hàng đều nếm trước hai miếng rồi mới đưa cho hắn, phỏng chừng hắn liền có thể ăn hết cả bàn tiệc lớn đâu.

“Ăn no?” Trương Hàng hỏi.

“Không no lắm.” Lục Thừa Nghiệp thành thực lắc đầu.

“Vậy cũng vừa vặn, không còn bao lâu đã đến buổi trưa rồi, ăn quá nhiều cũng không tốt.” Trương Hàng nói.

“… Cơm trưa em vẫn sẽ ăn cùng tôi sao?” Lục Thừa Nghiệp cầm tay của Trương Hàng hỏi.

Biểu tình của Trương Hàng vẫn không chút thay đổi, chỉ là không rút tay ra khỏi tay Lục Thừa Nghiệp, cũng không phản đối hắn nỗ lực mười ngón đan xen, bình tĩnh hỏi: “Anh trả lời tôi một vấn đề, nếu đáp án khiến tôi hài lòng thì cơm trưa tôi vẫn ăn cùng anh. Không chỉ có hôm nay, sau này mỗi bữa cơm tôi đều cùng anh.”

Ánh mắt của Lục Thừa Nghiệp dừng lại trên gương mặt Trương Hàng, một ý niệm thình lình xuất hiện trong đầu, hắn nhìn đối phương, siết nắm tay thật chặt, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Uông.”

Trương Hàng ôm chầm lấy Lục Thừa Nghiệp, đem đầu của hắn ấn vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói: “Trả lời đúng rồi, Đại Hắc, quả thật là mày!”

Lục Thừa Nghiệp: “…”

Tuy rằng rất cảm động thế nhưng vì sao hình ảnh này lại khiến hắn cảm thấy không đúng chút nào vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.