Lúc Trương Hàng về đến nhà Lục Thừa Nghiệp đã lên giường, sau khi cậu tắm rửa xong leo lên giường thì ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, mà Lục Thừa Nghiệp lại giống như Đại Hắc trong quá khứ, tựa vào người cậu ngửi tới ngửi lui, chỉ là cũng không ngửi được cái gì. Hắn có chút chán nản tựa đầu vào hõm vai của Trương Hàng, nói: “Hiện tại anh đột nhiên cảm thấy người đúng là không bằng chó. Khi còn là Đại Hắc, mỗi ngày đều muốn phải biến về làm người, như vậy em cũng không cần khổ cực đến thế. Chỉ là bây giờ đã biến thành người rồi, lại cảm thấy vẫn là làm chó tốt hơn một chút, người so với chó càng khiến người ta không quá đề phòng.”
Trương Hàng thuận thế ôm đầu của hắn thấp giọng an ủi: “Em và Đại Hắc đã sống chung năm năm, quen biết từ khoảng thời gian tốt đẹp nhất không có chút tỳ vết nào, đương nhiên là tiếp nhận nhanh hơn một chút. Anh bây giờ và năm đó đã không giống nhau, vẫn nên cho em một chút thời gian làm quen.”
Lục Thừa Nghiệp ngẩng đầu nhìn cậu một hồi, cũng không phát hiện dấu hiệu gì là dối trá, mỗi một câu nói đều chân thật như vậy. Lục Thừa Nghiệp chơi chạm vào đôi môi của Trương Hàng một chút rồi liền thả người nằm xuống bên cạnh cậu, lẳng lặng nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần trở nên đều đặn, chỉ là Trương Hàng có thể nghe ra, hắn cũng không phải là ngủ, chỉ là đang giả vờ mà thôi.
Đã có sai sót ở đâu rồi chăng? Trương Hàng xoay lưng về phía Lục Thừa Nghiệp, trong lòng có chút không rõ ràng.
Cậu rất thích Lục Thừa Nghiệp, mỗi ngày đều muốn ở cùng hắn. Bọn họ đã chia cách năm năm đằng đẵng, hiện tại mỗi người tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, một ngày trôi qua là ít đi một ngày, cậu chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút đều làm tổ bên cạnh đối phương.
Thế nhưng, vẫn là có chút chỗ không giống nữa. Cho dù cậu có tự nói với mình đây là Đại Hắc, thế nhưng Lục Thừa Nghiệp vẫn là một con người, ngoại hình hiển nhiên có không ít khác biệt. Có đôi khi lúc cậu chạm vào mặt đối phương liền không tự chủ được vò vò tóc hắn, Trương Hàng biết mình là đang theo bản năng tìm kiếm lông mao trên mặt Đại Hắc, thế nhưng Lục Thừa Nghiệp là người, làm sao lại có lông.
Tình cảm giữa bọn họ vẫn không thay đổi, chỉ là cảm giác khác đi. Sau khi kích động lúc ban đầu khi gặp lại nhạt đi, còn dư lại chỉ còn là xa lạ. Mấy ngày nay Trương Hàng vẫn giữ bên cạnh Lục Thừa Nghiệp như hình với bóng cũng là muốn đem hình ảnh của Lục Thừa Nghiệp và Đại Hắc dung hợp vào với nhau, thế nhưng vẫn có chỗ nào đó tựa hồ không đúng.
Trương Hàng rất muốn nắm chặt Lục Thừa Nghiệp, như vậy Đại Hắc cũng sẽ không tiêu thất. Thế nhưng vì sao cậu nắm càng chặt, Đại Hắc lại giống như càng thêm cách xa mình?
Cái loại ngày tháng chỉ có cậu và Đại Hắc nương tựa vào nhau mà sống, chẳng lẽ thật đã không thể tìm về được sao? Hiện tại cậu vô pháp làm đến không gì không nói với Lục Thừa Nghiệp, cũng đem hết sự mềm yếu, khôn khéo và tính toán đều giấu vào trong lòng, nhưng khi đối diện với Đại Hắc, cậu cũng không chút giấu giếm.
Trương Hàng nắm thật chặt chăn, đây là lần đầu tiên hai người không tựa sát vào nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau, Trương Hàng lại nói công ty có chút việc liền mặc tây trang ra ngoài. Lục Thừa Nghiệp lấy điện thoại ra xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng vẫn liên lạc với thám tử nọ, hắn cần biết được chân tướng.
–
Người hôm nay hẹn Trương Hàng ra là một nam nhân thoạt nhìn cũng rất tinh minh, hẳn là có vai trò như trợ lý. Dù biết không phải chính chủ Trương Hàng cũng không thất vọng, cậu vốn chẳng trông cậy vào có thể thoáng cái liền bắt được người đứng sau màn, dù sao đối phương cũng ẩn nấp sâu như vậy, không có khả năng thoáng cái liền chạy lên sân khấu. Bất quá sau khi Lục Thừa Nghiệp sửa di chúc, cậu sớm muộn gì cũng sẽ biết đối phương là ai.
Người đàn ông kia cũng không có tự giới thiệu mà chỉ đưa cho Trương Hàng một xấp tư liệu. Trương Hàng không nhìn thấy, liền trực tiếp đưa cho Trầm Minh Phỉ vẫn đi cùng mình, cô mở tài liệu ra nhìn một chút, bên trong chính là biên lai mua sắm và bức ảnh chụp hai người hẹn hò. Mỗi lần bọn họ đi khách sạn cũng không ra vào một lượt, vì vậy bọn họ không có cách chụp được ảnh quá thân mật, bất quá cử chỉ của hai người đều rất mờ ám, đồng thời còn có băng ghi hình của đại sảnh khách sạn..
“Như vậy thì sao, ” Trầm Minh Phỉ tùy ý đem tư liệu quăng về cho người đàn ông trước mặt, thờ ơ nói, “Anh lợi hại như vậy hẳn nên biết ông chủ của tôi có mở một văn phòng luật, chuyên môn trợ giúp người tàn tật không có năng lực kinh tế ra tòa biện hộ. Phục vụ của văn phòng chúng ta cơ hồ đều là miễn phí, tất cả mọi người đều đang làm từ thiện, hoa hồng ông chủ kiếm được tại công ty cơ hồ đều dùng để phát tiền lương cho bọn ta. Công việc luật sư này luôn rất cần sự bảo mật, chúng ta vào khách sạn nói chuyện công việc cũng không có gì là lạ, về phần những… món đồ kia, đại khái là do giám đốc mua giúp ta, căn bản đều là phúc lợi chia hoa hồng công tác của bản thân ta. Ông chủ của chúng ta rất có mị lực, trong văn phòng cơ bản đều là cô gái trẻ, thu nhập so với những luật sư khác thì ít hơn một chút,thế nhưng làm việc đều hoàn toàn dựa vào lòng công chính. Thế nhưng,cho dù muốn ngựa chạy cũng phải cho nó ăn cỏ,vào dịp cuối năm ông chủ phát cho chúng ta thêm ít quà mừng thì có gì là không được”
Người đàn ông đối diện cũng rất bình tĩnh, y cầm xấp tài liệu lên, nói: “Các người có thể không thừa nhận, tôi chỉ cần đưa mấy thứ này cho Lục Thừa Nghiệp xem là được. Trương Hàng đúng là một người phi thường cao thượng, tiền của bản thân kiếm được cơ bản đều đem làm công ích cho người tàn tật rồi, ta rất mặc cảm cũng rất bội phục. Thế nhưng dùng tiền của mình làm công ích cũng không có gì đặc biệt, vậy còn lợi dụng tình cảm của người khác thì không giống, cậu một mặt dùng tiền của Lục Thừa Nghiệp làm từ thiện, một mặt ở sau lưng có ám muội với người khác, như vậy cũng không tốt lắm đi?”
“Anh đưa cho Lục Thừa Nghiệp xem cũng không sao cả, ” Trương Hàng thản nhiên nói, “Việc này ta đều nói với anh ấy, anh ấy cũng không có hoài nghi gì. Thế nào? Anh nghĩ rằng một luật sư như tôi sẽ bị thủ đoạn nhỏ này uy hiếp sao? Cầm những tài liệu này đi tìm Lục Thừa Nghiệp đổi tiền đi, nhìn xem anh ấy tin anh hay tin tôi.”
Bộ dạng của cậu vô cùng chắc chắn, nói xong cũng mang theo Trầm Minh Phỉ rời đi. Từ sau khi Trầm Minh Phỉ đáp ứng lời nhờ vả của ông chủ đây là lần đầu tiên chân chính cảm thấy khiến đối thủ mất mặt là hưng phấn như thế nào, cô vừa lái xe vừa xoay người nhấp nhổm hỏi: “Ông chủ! Ông chủ! Người vì sao không lập tức lộ ra bộ dạng sợ sệt rồi đáp ứng hắn? Tôi và anh mệt nhọc lâu như vậy không phải là vì đưa người vào bẫy sao? Vì sao lại cự tuyệt!”
“Cô lo lái xe đi, ” Trương Hàng cau mày nói, “Cô nghĩ tôi là loại người gì?”
“Cực kỳ đẹp trai, cực kỳ có hình tượng, lại siêu có năng lực, đàn ông toàn thế giới cộng lại so ra đều kém một đầu ngón chân của anh. Cả người anh đều đứng tại cao điểm của đạo đức mà miệt thị bọn họ. Trương Hàng vừa xuất, thùy dữ tranh phong[1]!” Trầm Minh Phỉ vuốt mông ngựa cũng không cần lập bản thảo.
“Cho dù chỉ nghe vào phân nửa lời của cô cũng hiểu được tôi rất có năng lực. Chỉ là, một người khiếm thị có thể thi được chứng nhận luật sư, một hài tử cha mẹ đều không màng lại có tiền như vậy, còn có thể dạy dỗ một người như Lục Thừa Nghiệp đến ngoan ngoãn dễ bảo; Nếu là cô, cô có cho rằng ta sẽ bởi vì một vài tấm ảnh không có một chút tính xác thực nào mà bó tay chịu trói? Cô tin đối phương cũng sẽ không tin.”
“Tôi cũng cảm thấy hình như trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được ông chủ.” Trầm Minh Phỉ nuốt nước bọt, cô đã từng nhìn thấy Trương Hàng làm việc, bình thường người này không thích nói nhiều, đến khi động vào điểm mấu chốt có thể nói chết người, toàn bộ luật sư trong sở sự vụ đều khâm phục.
“Chỉ là một chút như vậy vẫn không đủ, ” Trương Hàng quay kính xe xuống, gió mơn trớn thổi tung mái tóc của cậu, “Bọn họ phải tìm được bằng chứng thực chất nào đó có thể hoàn toàn đả đảo tôi, xác nhận rõ ràng tôi đối với Lục Thừa Nghiệp còn có âm mưu khác. Chỉ có một mình cô thì thiếu, thế nhưng thêm vào một điểm nữa mà thôi, như vậy phân lượng vừa đủ.”
“Lại nói tiếp, ông chủ, tôi nhớ rõ trong lý lịch của anh để trống phần phụ huynh… Anh rốt cuộc làm thế nào để vẫn còn trẻ mà có thể lợi hại như vậy rồi?” Trầm Minh Phỉ thừa dịp bây giờ mình có cơ hội làm việc cho ông chủ, lập tức hỏi ra vấn đề bọn họ vẫn luôn nghi hoặc.
“Tôi không phải lợi hại, cũng không phải kiên cường, chỉ bất quá…” Trương Hàng cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm.
Cậu có thể có ngày hôm nay, là bởi vì một người trước khi rời đi đã trao toàn bộ cho cậu. Mà khi cậu lần nữa tìm được người đó, cảm giác so với năm xưa lại không giống.
Đại khái là cậu đã thay đổi đi…
Trương Hàng rõ ràng biết được năm năm nay mình đã thay đổi nhiều ít. Không có Đại Hắc ở bên cạnh cậu rất khó tin tưởng người khác, vì để cho mình mau chóng mạnh mẽ lên, cậu còn phải ngụy trang bản thân trong một vỏ bọc cứng rắn lại lãnh khốc, không để bất luận kẻ nào tiếp xúc nội tâm của mình. Mà dần dần, tầng ngụy trang này đại khái cũng bắt đầu ăn mòn nội tâm của cậu, khiến bản chất của cậu cũng bắt đầu trở nên âm hiểm lạnh lùng. Thế nhưng cậu vẫn hy vọng, mình ở trước mặt Đại Hắc vẫn là Trương Hàng ôn nhu kiên cường của năm năm trước, cậu vẫn luôn ngụy trang chính mình, cái gì cũng không muốn nói với Lục Thừa Nghiệp.
Nhưng mà, ngụy trang cũng không khiến cậu trở về ngày trước mà chỉ khiến hai người càng lúc càng cách xa. Có chút thời gian, Trương Hàng khát vọng tìm ra vết tích của Đại Hắc trên người Lục Thừa Nghiệp, cậu đôi khi thất thần nghĩ, nếu như là Đại Hắc, cậu có thể nói hết những trải nghiệm suốt năm năm nay ra, Đại Hắc sẽ không quan tâm cậu có bao nhiêu xấu xa, Đại Hắc chỉ biết lặng lẽ nằm dưới chân cậu, nghe cậu tâm sự mỗi chuyện vui vẻ hoặc phiền muộn. Mà Lục Thừa Nghiệp… cậu lại không dám.
Thích ứng thêm một chút là tốt rồi, Trương Hàng tự nói với mình.
Thế nhưng thời gian càng dài, cậu và Lục Thừa Nghiệp càng khó tâm sự.
Từ hôm đó khi cậu ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Lục Thừa Nghiệp, cậu liền cảm thấy đối phương đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình. Thế nhưng cậu không nhìn thấy, vô pháp xác định ánh mắt của hắn có phải giống như mình đã tưởng tượng hay không? Cậu có đôi khi muốn đi hỏi Lục Thừa Nghiệp xem tại sao muốn nhìn mình như vậy, rồi lại có chút chần chờ, cuối cùng khi lời lên đến khóe môi lại chỉ có thể biến thành một câu thăm hỏi
Hơn nữa, ban ngày thỉnh thoảng Trương Hàng còn phải cùng Trầm Minh Phỉ bảo trì một ít biểu hiện quan hệ thân mật, loại biểu diễn này càng khiến cậu cảm thấy uể oải.
Cũng may, loại cuộc sống này cũng không duy trì lâu lắm, đối phương rất nhanh đã liên lạc với Trương Hàng lần nữa. Bất quá lúc này bọn họ cũng không có gặp mặt mà là trực tiếp gởi vào email cậu một bức ảnh. Trương Hàng không nhìn được, Trầm Minh Phỉ giúp cậu kiểm tra, sau đó lại kỳ quái hỏi: “Đây là chuyện gì vậy? Có địa chỉ mail ẩn danh gởi cho anh hình của một người phụ nữ, người phụ nữ này đã rất lớn tuổi rồi, khoảng chừng năm mươi, bất quá có thể nhìn ra khi còn trẻ bà ta hẳn là rất xinh đẹp. Này… người trong ảnh rất giống anh, ông chủ…”
Sắc mặt Trương Hàng có chút đen lại, đúng vào lúc này điện thoại của cậu lại vang lên, là số lạ. Cậu nhận điện thoại, một thanh âm quen thuộc có chút già nua vang lên bên tai cậu “Hàng Hàng, ta là mẹ…”
Trương Hàng lập tức cúp điện thoại.
Trầm Minh Phỉ thấy ông chủ mắt không phải mắt mũi không phải mũi liền ỉu xìu cúi đầu, tận lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.
Trương Hàng tắt điện thoại, ngồi ở trên giường yên lặng hồi lâu rồi mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Trả phòng đi, ta phải đi về.” Trương Hàng xốc áo khoác lên trực tiếp ra cửa.
“Mới vào nửa giờ, ông chủ không sợ người khác nói anh không…” Trầm Minh Phỉ ở phía sau cậu lầm bầm hai tiếng, vừa ra ngoài trả tiền phòng xong thì cái bóng của Trương Hàng cũng sớm không thấy nữa.
Trương Hàng cũng không về nhà của Lục Thừa Nghiệp mà chạy đến căn nhà mà mình đã thật lâu về. Cậu ngồi trên sô pha, trong ngực có chút phiền muộn, vừa đứng lên bước đi lại đụng phải bàn trà.
Ôm lấy cái chân bị đụng vào ngồi mọp xuống, Trương Hàng chỉ cảm thấy trái tim của mình thật quá yếu đuối. Cậu căn bản cũng không mạnh mẽ, chỉ bằng thanh âm kia đã có thể khiến tất cả những gì cậu xây dựng suốt bao nhiêu năm nay toàn bộ rơi vào đáy cốc.
Triệu Hiểu Liên… Trương Hàng ngồi dưới đất dựa vào sô pha, có chút vô lực.
Cậu hiểu, Triệu Hiểu Liên bị người kia tìm đến để nói những gì cậu hoàn toàn hiểu rõ, cũng biết phải nên đối đáp thế nào. Chỉ là một đoạn ký ức cũng vì thế mà bị kéo lên, người phụ nữ này vẫn luôn ích kỷ như vậy, hoàn toàn không chút quan tâm đứa con trai như cậu. Trương Hàng hiểu rõ chuyện này, thế nhưng thủy chung vẫn khó lòng đối mặt, thân tình mà cậu khát vọng từ sâu trong nội tâm kỳ thực vĩnh viễn đều không thể chiếm được.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp, Trương Hàng không biết là ai, cậu cũng không muốn để ý đến. Dù sao cậu đã thật lâu cũng không về nhà, cứ để người bên ngoài cho rằng cậu không có ở đây đi, cậu hiện tại không muốn gặp bất cứ người nào.
Tiếng đập cửa vang lên một chút liền im bặt, mà điện thoại bên cạnh lại rộn rã reo vang.
Là điện thoại của Lục Thừa Nghiệp, Trương Hàng cho dù không muốn đến đâu cũng sẽ nhận, cậu xoa nhẹ mặt mình, nỗ lực khiến bản thân có vẻ tươi tỉnh hơn, giống như Lục Thừa Nghiệp có thể thông qua điện thoại nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cậu vậy.
“Hàng Hàng, mở cửa ra!” Thanh âm của Lục Thừa Nghiệp trong điện thoại rõ ràng mang theo lo lắng.
——————–
1/ Đây là nhại lại một câu rất nổi tiếng trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long ký của Kim đại gia. Nguyên văn Hán Việt là, ‘Đồ Long bảo đao, hiệu lệnh thiên hạ, Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong’