Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 59



Trương Hàng chưa bao giờ xem scandal làng giải trí, vì vậy cũng không biết gần đây showbiz có bao nhiêu gió tanh mưa máu. Các loại chủ đề ‘Hào môn ân oán’, ‘Anh em Lục Thừa Phong, Lục Thừa Nghiệp trích lục ký sự’ đã chễm chệ chiếm ba vị trí đầu của tin tức weibo tròn một tuần lễ. Công ty của Lục Thừa Phong cũng đã từng muốn đè những tin tức này xuống, thế nhưng đám tuần san lá cải kia lại không chịu bán tình nghĩa, không chỉ hoàn toàn không cho Lục Thừa Phong mặt mũi đem hết tài sản của y ra liệt kê không sót thứ gì, mà còn đem hết những chuyện xấu trước kia ra lần nữa đào bới lên. Quá đáng hơn chính là, có không ít báo nhỏ còn đem những việc hồ đồ lúc còn trẻ của Lục Thừa Phong như kéo bè đánh nhau, không làm bài tập, tốc váy bạn học nữ đem ra mổ xẻ, thậm chí còn có bình luận chỉ cần những việc khi còn trẻ này đủ biết phẩm hạnh của Lục Thừa Phong không tốt.

Trong vòng giải trí chỉ cần một ngụm nước bọt đã có thể dìm chết người, Lục Thừa Phong đã lăn lộn trong vòng giải trí hơn mười năm vẫn duy trì hình tượng của mình, cho đến bây giờ cũng không để lộ ra chuyện xấu gì, trước mắt công chúng hình tượng của gã vẫn là quân tử ôn nhuận, đội fan của gã cũng lễ độ mười phần, còn được vòng giải trí công nhận là đội fan tốt nhất. Nào biết được chỉ cần nước bẩn hắt lên nhiều một chút, hình tượng Lục Thừa Phong vất vả xây dựng mấy năm nay đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hiện tại trên mạng nơi nơi đề là tin tức lăng mạ gã.

“Lục Thừa Phong,” Người đại diện của Lục Thừa Phong vẻ mặt tối sầm nói với gã, “Anh rốt cuộc đã làm gì đắc tội với Lục Thừa Nghiệp vậy? Hiện tại các tờ báo và tạp chí lớn đều không nhận nhân tình của chúng ta, cố ý bại lộ chuyện xấu của anh, còn có mấy tạp chí lá cải kia càng là tuyên bố mỗi ngày để lộ một chuyện, mỗi ngày đều có thứ mới để viết. Nếu như không có người ở phía sau căn bản cả thế giới không thể đều nhắm vào một người như vậy. Mấy ngày trước, Lục Thừa Nghiệp còn công nhiên ám chỉ với truyền thông anh và hắn từng phát sinh tranh chấp trên phương diện tài sản, trừ hắn ra tôi đã không nghĩ được người nào khác có đủ thực lực và lý do nhắm vào anh như vậy.”

Gương mặt của Lục Thừa Phong cực kỳ tương tự Lục Thừa Nghiệp, hiện giờ lại bị nhuốm lên một tầng lo lắng, khí chất thanh nhã từ trước đến nay của gã hiện tại đã không sót lại chút gì, cả người đều tản ra khí đen. Người đại diện thấy gã không nói lời nào liền nhăn mày nói: “Mặc kệ an hem hai người đã xảy ra chuyện gì, tóm lại đều là người một nhà, hiện tại tình thế người ta mạnh hơn anh, bất kể là lỗi của ai anh cũng nên đi tìm Lục Thừa Nghiệp nói một câu xin lỗi. Anh em ruột vốn không có gì là nói không xong, hơn nữa trước giờ anh vẫn giấu diếm bối cảnh của mình, hiện tại mọi người đều biết quan hệ của anh và tổng giám đốc Lục, nhất định sẽ nhiều thêm vài phần kính trọng. Chỉ cần anh đem quan hệ của hai người làm tốt, đối với sự nghiệp của anh cũng có rất nhiều giúp đỡ. Nếu như anh ngại mất mặt liền để tôi giúp anh liên hệ tổng giám đốc Lục…”

“Không được liên hệ hắn!” Lục Thừa Phong quát to một tiếng, đoạt lấy điện thoại của người đại diện ném mạnh xuống đất, người đại diện bị hành động khác thường này của gã làm hoảng sợ, lo lắng nghi hoặc nhìn về phía Lục Thừa Phong đã giận đến nổi cả gân xanh. Quen biết nhiều năm như vậy, Lục Thừa Nghiệp trong mắt y trước sau vẫn là một quân tử ôn nhuận, làm sao thoáng cái lại biến thành bộ dạng này rồi.

Lục Thừa Nghiệp hổn hển thở ra vài tiếng, liếc nhìn người đại diện, rốt cục cũng miễn cưỡng tỉnh táo lại, đem điện thoại đã bị ném khiến màn hình nứt ra như một cái mạng nhện nhặt lên, đặt vào trong tay y, cố hết khả năng ôn hòa nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút xúc động, chủ yếu là… anh em tôi vẫn còn vài khúc mắt không giải quyết được. Anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp đi giải hòa với cậu ấy, đều là an hem, thật sự làm gì có chuyện không giải quyết được. Anh yên tâm đi, chỉ cần chờ một thời gian nữa là tốt rồi.”

Ba hồn bảy vía vừa bị chấn bay của người đại diện chậm rãi trở về trong thân thể, y tiếp nhận điện thoại tỉ mỉ quan sát Lục Thừa Phong một chút, thấy gã thực sự không có khuynh hướng lại nổi giận, người cũng rất bình tĩnh, trong mắt mang theo một tia ẩn nhẫn và bất đắc dĩ, đại khái là đã khuất phục hiện thực rồi. Nhìn bộ dạng này, người đại diện cũng rất yên tâm, vỗ vỗ vai Lục Thừa Phong bảo gã nghỉ ngơi thật tốt, trước tiên cứ yên lặng một chút rồi hãy liên lạc với Lục Thừa Nghiệp, để tránh khỏi tâm tình không khống chế được lại càng khiến quan hệ căng thẳng hơn. Ngày hôm nay không tiện miễn cưỡng, y vẫn là chờ đến khi Lục Thừa Phong lại tỉnh táo hơn chút nữa đi.

Người đại diện đối với biểu hiện của Lục Thừa Phong cảm thấy rất hài lòng, sau khi trấn an hồi lâu mới yên tâm rời đi. Mà sau khi người đại diện vừa đi khỏi Lục Thừa Phong lập tức đứng dậy, đem tất cả những thứ có thể quăng được trong phòng khách đều quăng hết đi một lần!

“Lục Thừa Nghiệp!!!” Lục Thừa Phong hai mắt đỏ tươi, sau khi quăng đến kiệt sức mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Gã cầm lấy điện thoại nhấn một dãy số, sau khi điện thoại nối máy liền lập tức nói với đối phương: “Lục Thừa Nghiệp đã phát hiện! Hắn nhất định đã phát hiện việc tôi đã làm, bây giờ đang dùng dư luận để khống chế tôi. Trong khoảng thời gian này tôi không thể ra ngoài cũng không thể lên mạng, người đại diện thậm chí ngay cả dây điện trong phòng tôi cũng đều muốn cắt!”

“Đừng lo lắng,” Bên kia điện thoại vang lên một thanh âm tĩnh táo, “Sự tình cũng không phải anh làm, cho dù có điều tra ra cũng là Lục Thừa Nghiệp phỉ báng. Tạm thời cứ nghe người đại diện của anh, trước hết bảo trì trầm mặc, tôi sẽ khiến Lục Thừa Nghiệp tự mình ngậm miệng, đem tất cả những việc hắn đã nói lật đổ.”

“Vậy là muốn lợi dụng Trương Hàng?” Lục Thừa Phong lập tức đoán được ý nghĩ của đối phương, sau khi tự hỏi thì lắc đầu nói, “Không quá khả năng. Loại người như Trương Hàng… tôi đã từng tìm người nghe ngóng qua, cậu ta quá lãnh tĩnh cũng quá lý trí, thật giống như cọc tiêu đạo đức, biểu tình tựa như thánh mẫu nhưng cố ý lại không có chút cảm giác với ai. Nếu là trên phương diện tình cảm có thể nói không có nhược điểm gì, không thích tiền cũng không thích quyền, tôi cũng không biết đứa em trai kia làm sao có thể bám được vào cậu ta. Nói chung, đi tìm Trương Hàng khả năng thành công không lớn.”

“Những gì anh nói tôi đều biết, muốn Trương Hàng đứng về phía chúng ta khả năng thật sự không lớn, hơn nữa người này còn cực kỳ cẩn thận, hầu như một giọt nước cũng không để lọt. Cậu ta rõ ràng có quan hệ với người phụ nữ khác lại có thể nắm Lục Thừa Nghiệp đến gắt gao, lợi dụng tiền của đối phương làm chuyện mình muốn làm. Tôi rõ ràng đã  nắm được nhược điểm của cậu ta nhưng cậu ta vẫn không chịu buông lỏng, hơn nữa cũng không biết cậu ta đã nói gì với Lục Thừa Nghiệp, tôi đem ảnh chụp của cậu ta và người phụ nữ khác gởi cho hắn, hắn cũng không có phản ứng gì. Chẳng lẽ làm luật sư thực sự có thể mở miệng đổi trắng thay đen.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lục Thừa Phong nhăn mày, “Một người cẩn thận như vậy, chúng ta cho dù muốn dùng chiêu thức cường ngạnh gì cũng rất trắc trở.”

“Anh là nhân vật công chúng, tôi cũng không muốn để anh quan tâm quá nhiều, có vài chuyện nhỏ phát sinh gần đây tôi không nói cho anh biết. Kỳ thực, có hai kẻ ngu xuẩn đã đem nhược điểm hoặc Trương Hàng đưa đến cửa, nếu bây giờ muốn đối phó người này đã cực kỳ đơn giản, thậm chí cũng không cần chúng ta rat ay, ngay cả người gánh tội thay cũng đều đã có rồi.”

“Vậy sao?” Lông mày của Lục Thừa Phong hơi giản ra, bề ngoài anh tuấn tương tự Lục Thừa Nghiệp lại lộ ra nụ cười mâu thuẫn, tựa như quân tử lại mang theo một tia âm hiểm,, “Là ai?”

“Mẹ của Trương Hàng, người phụ nữ này hoàn toàn là một kẻ lừa đảo có lợi liền làm, mấy năm nay cũng lừa được không ít tiền, có thể xem như một cây đao tốt.”

…………….

Trong lúc hai người đang ở trong bóng tối bày kế, vị Trương Hàng tâm tư cẩn mật, lý trí, không có nhược điểm trong truyền thuyết đang để Lục Thừa Nghiệp gối trên đùi mình, còn vì đối phương ấn ấn thái dương.

“Ừ… Ừ… thật thoải mái…” Lục Thừa Nghiệp nhắm mắt lại, trong mũi còn vươn vấn khí tức sạch sẽ của Trương Hàng, thoải mái phát ra tiếng rên hừ hừ, giống như một chú chó lớn đang được vuốt bụng.

Trước đây Trương Hàng cũng thường giúp Đại Hắc gãi bụng, khi đó Đại Hắc sẽ nằm chổng vó lên, lộ ra phần bụng mềm mại, đem nhược điểm của mình giao vào tay Trương Hàng, hoàn toàn tín nhiệm cậu. Nhìn động tác và thanh âm rõ ràng mang theo hàm ý lấy lòng của đối phương, Trương Hàng hôn lên gò má Lục Thừa Nghiệp, ôn nhu nói: “Em nghĩ vẫn là nên dành chút thời gian đi học massage đi.”

“Không được!” Lục Thừa Nghiệp mở choàng mắt nắm lấy bàn tay Trương Hàng, “Em còn muốn đi massage cho người khác?!”

“Nói bậy bạ gì đó,” Trương Hàng rút tay ra quạt vào lỗ tai của Lục Thừa Nghiệp một cái, “Em cũng không đi massage cho người khác, chỉ làm cho anh thôi. Công tác của anh vất vả như vậy, nghe nói người mù làm công việc này tốt hơn người bình thường, em nghĩ muốn học một ít, sau này cũng không để anh vất vả vậy nữa.”

Lục Thừa Nghiệp để lộ ra nụ cười thỏa mãn, lại nhích người đến gần Trương Hàng hơn, cọ cọ vào tay cậu, nói: “Vậy trước tiên bắt đầu massage từ đây đi.”

Gương mặt Trương Hàng bị phủ lên một lớp hồng nhạt, khẽ vỗ móng vuốt không an phận của Lục Thừa Nghiệp, nhưng vẫn nghe theo lời hắn giúp hắn massage, xoa xoa nắn nắn, Lục Thừa Nghiệp cảm nhận bàn tay từng đốt phân minh, đầu ngón tay tràn đầy vết chai và thương nhỏ của Trương Hàng, cảm thấy hoàn toàn không đủ, lập tức kéo người vào trong ổ chăn áp xuống, vừa định như vậy lại như vậy một phen, tiếng chuông điện thoại của Trương Hàng lại vang lên.

Dãy số này….

Nếu đổi thành người khác Trương Hàng khẳng định sẽ không tiếp, thế nhưng lần này là Triệu Hiểu Liên gọi đến.

Bắt đầu rồi sao? Lục Thừa Nghiệp nắm chặt bàn tay Trương Hàng, trong lòng có chút khẩn trương. Trương Hàng lại dùng lực nắm ngược lại bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của hắn, lắc đầu. Cậu tiếp nhận cuộc gọi, quả nhiên là Triệu Hiểu Liên gọi đến muốn hẹn cậu ra ngoài dùng cơm, Trương Hàng hẳn là nên đồng ý, thế nhưng vẫn treo thái độ, lạnh lùng nói: “Mẹ lại thiếu tiền sao? Con nói rồi, con không còn tiền nữa.”

Triệu Hiểu Liên liền bắt đầu nức nở nói: “Con làm sao có thể nghĩ về mẹ như vậy? Mẹ là nhớ con, muốn nhìn một chút xem con sống có tốt hay không, mẹ thật sự không cần tiền! Mẹ muốn đích thân nấu cho con một bữa cơm, con có thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ đó của người làm mẹ này hay không?”

“Từ nhỏ đến lớn con nhớ nhà chúng ta vẫn mời người giúp việc đến nấu cơm, sau khi mẹ và ba ly hôn thì do con tự mình nấu. Theo con nhớ, mẹ nấu chưa chắc có thể ngon hơn con tự mình làm.” Trương Hàng thản nhiên nói.

“…” Triệu Hiểu Liên gian nan cố gắng tiếp tục đối thoại, “Mẹ…mấy năm nay mẹ cũng có luyện tập một chút, muốn cho con nếm thử.”

“… Đây là một lần cuối cùng, sau này không được viện lý do này nữa.” Trương Hàng nói xong cũng cắt đứt cuộc gọi, nói với Lục Thừa Nghiệp: “Địa chỉ bà ấy nói anh kiểm tra một chút, hình như là nơi rất hẻo lánh. Bữa cơm này bà ta đại khái sẽ hạ thuốc mê cho em, đưa em đến nơi khác. Anh nhớ tìm người đi theo, chờ đến người sau màn hoặc người liên lạc của cã xuất hiện mới động thủ bắt người.”

“Không được, em không thể đi, cứ để Tiếu Nhâm bắt Triệu Hiểu Liên thẩm vấn, tìm hiểu xem bà ta đã tiếp xúc với ai, sau đó điều tra manh mối!” Lục Thừa Nghiệp phản đối kế hoạch của Trương Hàng..

“Như vậy sẽ rút dây động rừng, khiến cho chúng ta khó thể một lần bắt trọn. Anh ngoan đi mà.” Trương Hàng vỗ vỗ gương mặt của Lục Thừa Nghiệp, cố gắng trấn an.

Lần này có muốn vuốt lông cũng không được, Lục Thừa Nghiệp kiên quyết phản đối chuyện này: “Anh trước tiên muốn dùng dư luận hạn chế hành động của Lục Thừa Phong là vì ép bọn họ bí quá hóa liều chứ không phải ép em xung động. Anh tuyệt đối không cho phép em bị người khác mang đi, chuyện này em không cần tranh cãi với anh.”

Trương Hàng cũng không tranh luận với Lục Thừa Nghiệp mà là nhẹ nhàng bóp bóp lỗ tai của hắn, sủng nịch nói: “Anh thật ngốc, lẽ nào em nhẫn tâm để anh lo lắng cho em hay sao?”

Lục Thừa Nghiệp: “…”

Cái cảm giác nghịch cp nồng nặc này là như thế nào đây!

“Anh hãy nghe em nói, người như mẹ em… bà có thể vì lợi ích mà hết lần này đến lần khác vứt bỏ em, em cũng sẽ tự biết vì bảo vệ mình mà bán đứng đối phương. Bên phía Tiếu Nhâm em đã truyền tin tức qua, đồng lõa hợp tác lừa đảo với bà mấy năm nay là một người có gương mặt đại chúng lại biết cách ngụy trang, hầu như không có mấy ai từng thấy gương mặt thật của gã. Người như thế muốn giả trang một chút thật quá dễ dàng.” Có Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh, Trương Hàng nói về chuyện xấu của Triệu Hiểu Liên cũng bình tĩnh không ít.

“Ý của em là, em sẽ đi gặp Triệu Hiểu Liên, trong lúc dùng cơm liền khống chế Triệu Hiểu Liên và đồng bọn, sau đó đi tìm người giả trang tên đồng bọn kia?”

“Vâng,” Trương Hàng gật đầu một cái nói, “Tiếu Nhâm đã tìm tốt nhân tuyển, là một đặc cảnh có thân thủ rất tốt. Vì vậy em không phải là lấy thân phạm hiểm mà là mang theo vũ khí đem bọn họ một lưới bắt hết. Chuyện anh ép bọn họ không thể tiếp tục nhẫn nại là vô cùng đúng lúc, phần còn lại cứ giao cho em là được rồi, em sẽ không để bọn họ làm hại anh!”

Lục Thừa Nghiệp: “…”

Hình tượng tổng tài bá đạo, vương giả lạnh lùng của hắn đã bị phá nát rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.