Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 112



Cảm giác cùng Mông Đế gì gì kia trên cây cũng không tốt đẹp lắm, nếu có ai dám nói với La Kiều đấy là lãng mạn, là tình thú, La Kiều thời thời khắc khắc đều lo sợ bị rớt xuống nhất định sẽ cho người nọ một vuốt, nếu điều kiện cho phép thì còn có thể cắn vài ngụm!

Nói gì mà quen tay hay việc, một việc nếu làm hơn hai lần nhất định sẽ trở thành thói quen, đúng là gạt người mà!

Có kinh nghiệm lần trước, La Kiều thời thời khắc khắc lo lắng mình ngã từ trên cây xuống hoặc nhánh cây đột nhiên bị gãy, trực tiếp rơi tự do, hiện giờ lại tăng thêm một chuyện, tuyệt đối không thể bị Sa Mỗ cùng Hi Đạt phát hiện!

La Kiều cảm thấy mình khẳng định là con liệp báo bi thúc nhất.

Mông Đế áp chặt La Kiều lên nhánh cây, đôi môi đỏ tươi lưu luyến bên tai La Kiều, đầu lưỡi phấn hồng lộ ra khỏi cánh môi, dọc theo đường cong phần cằm vẽ thành một sợi thủy ngân. Giống như phết một lớp màng trong suốt mê người lên làn da mật ong.

Dọc theo cổ hôn xuống, hoặc nói gặm cắn thì càng chuẩn xác hơn. Lưu luyến xương quai xanh cùng phần lồi lên trên lồng ngực bóng loáng, cảm thụ thân hình căng cứng dưới thân run rẩy.

Mông Đế một tay đè bả vai La Kiều, một tay khác trượt xuống phần bụng mềm mại của cậu, móng tay sắc bén nhẹ nhàng vuốt qua, để lại một vệt đỏ.

Mông Đế rất có chừng mực, lực đạo sẽ không làm tổn thương La Kiều nhưng có thể làm cậu cảm thấy trong lòng nổi lên một trận lo lắng cùng khó nhịn.

Đôi môi nóng rực một lần nữa trở lại bên khóe môi La Kiều, ngăn chặn những âm thanh chưa kịp phát ra.

Tầm mắt La Kiều bắt đầu mơ hồ, liệp báo có khả năng nhìn trong bóng đêm, nhưng so với hoa báo quen đi săn về đêm vẫn kém hơn một chút. Dù vậy, La Kiều vẫn như cũ nương theo ánh trăng và các vì sao, nhìn rõ gương mặt Mông Đế.

Dưới ánh trăng, ngũ quan Mông Đế mỹ đến kinh người.

La Kiều thậm chí thoáng thấy sợ hãi, cậu không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này, có lẽ vì Mông Đế cho dù đang trong hình người nhưng vẫn là một con hoa báo hàng thật giá thật?

Lúc con hoa báo này chân chính chìm vào tình cảm mãnh liệt, La Kiều thường xuyên cảm thấy có lẽ giây tiếp theo mình sẽ bị Mông Đế xé nát một cách hung tợn, sau đó từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng. Máu thịt, da lông, kể cả xương cốt, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi ngươi vàng nhạt, đôi môi nóng rực cùng đôi tay mạnh mẽ, hoàn toàn bị cắn nuốt.

Loại cảm giác này làm La Kiều sợ hãi, nhưng cũng làm cậu hưng phấn, thậm chí còn vừa run rẩy vừa hôn lên môi Mông Đế.

Được rồi, cậu quả nhiên là M.

Chuyện tới lúc này, La Kiều phải thừa nhận một sự thực, cậu đối với Mông Đế không chỉ đơn giản là thích mà thôi…

Này không đơn thuần là quan hệ tình nhân, nhưng muốn cùng một con liệp báo nắm tay nhau tới thiên trường địa cửu… La Kiều cảm thấy mình nhất định đã điên rồi. Vô luận là người hay liệp báo, sinh ra ý tưởng này đều rất kỳ quái. Không cần Sa Mỗ đánh tỉnh, bản thân La Kiều đã muốn tìm một khối đậu hủ mà đập đầu tự tử.

Bất quá, muốn tìm thấy công cụ tự tử cao cấp như đậu hủ trên vùng thảo nguyên ăn tươi nuốt sống này thực sự là không có khả năng, vì thế, La Kiều quay đầu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới khả năng mình cùng Mông Đế chung sống bên nhau.

Nghĩ một hồi, La Kiều đổ đầy mồ hôi, sắc mặt cũng thực khó coi, nếu tình huống này phát sinh thì thật đáng sợ a…

La Kiều biết hoa báo ngang ngược cùng tùy hứng, cũng hiểu Mông Đế mà hứng lên thì lại càng ngang ngược độc đoán gấp bội, nếu mình thật sự cùng Mông Đế chung sống đến già, trải qua những ngày ngọt ngọt ngào ngào bên nhau thì tương lai nếu không phải nước sôi lửa bỏng thì chỉ còn một con đường duy nhất có thể hình dung chính xác là ‘làm lụng vất vả’ quá độ, tinh tẫn báo vong.

Con người kết hôn còn có thể ly hôn. Chính mình một khi cùng Mông Đế kết nhóm sinh sống, căn bản không có chuyện ‘ly hôn’.

Dựa theo tính cách Mông Đế, khả năng duy nhất là cắn chết cậu trước, sau đó cắn xé rồi nuốt vào bụng.

Cậu thật sự không muốn nghĩ về Mông Đế theo một chiều hướng hung tàn không nói lý như vậy, nhưng tính cách của hoa báo chính là vậy, muốn đánh nhau mà cứ che che dấu dấu là chuyện không có khả năng.

Tư tưởng của La Kiều đã bắt đầu xoay chuyển theo một hướng quỷ dị, từ kết nhóm chung sống chuyển sang một hướng cực đoan.

Tư tưởng quỷ dị này, nếu phải dùng một từ để hình dung chuẩn xác thì chính là—- buồn lo vô cớ.

Chẳng lẽ càng nghĩ lại càng rối?

La Kiều triết lý.

Chẳng qua, trạng thái triết lý này lại xuất hiện lúc cậu đang bị Mông Đế áp lên nhánh cây giở trò, vì thế, nó có vẻ đặc biệt gì kia… Trên vùng thảo nguyên rộng lớn này, chỉ có La Kiều có thể làm được! Nhưng này thực đáng để kiêu ngạo sao?

La Kiều nghĩ quá nhập tâm, vì thế lúc Mông Đế cảm nhận được cậu đã đi vào cõi thần tiên mà dừng động tác lại thì La Kiều vẫn không hề phản ứng.

“Ngươi làm sao vậy?” Mông Đế nắm cằm La Kiều, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Suy nghĩ cái gì đó?” Chẳng lẽ nó cố gắng chưa đủ, hay lực hấp dẫn giảm xuống nên con liệp báo này không còn cảm thấy thú vị? Nếu thực là vậy… hai mắt Mông Đế nguy hiểm híp lại.

Quả nhiên, La Kiều lo lắng không phải không có đạo lý.

Suy nghĩ của La Kiều bị đánh gãy, đối với bản thân trong tình huống này mà vẫn có thể nghĩ đông nghĩ tây, cậu cũng hiểu được có chút khó tin.

Tình huống này giống như đang liên tục gào hơn mười tiếng oh yeah! Oh yeah! Thực hưng phấn thì đột nhiên nấc cụt một tiếng, tiếp đó lại có thể tiếp tục gì kia như cũ thì đúng là thánh nhân rồi, không đúng, là thánh báo! Mông Đế hiển nhiên vẫn chưa đạt tới cấp bậc thần thánh này.

Bất quá thời điểm Mông Đế đánh thức La Kiều không khéo, tư tưởng vừa nghĩ tới trường hợp nếu Mông Đế muốn gia bạo thì mình phải làm thế nào phản kháng, phải vung móng vuốt từ góc độ nào, hoặc phải dùng bao nhiêu sức để cắn, La Kiều đều tỉ mỉ lên kế hoạch một phen.

“Ta đang nghĩ xem…” La Kiều nâng một cánh tay ôm cổ Mông Đế, tay kia dọc theo bả vai trượt ra sau gáy, đột nhiên túm chặt tóc Mông Đế, dùng sức kéo ra sau, đôi mắt hổ phách lợt lóe quang mang hung ác: “Trước lúc ngươi cắn chết ta, ta có nên cắn chết ngươi trước hay không a? !”

“Cái gì?”

Mông Đế không hiểu, sao La Kiều lại nghĩ chuyện này, chẳng lẽ, đây là một phép ẩn dụ?

Hoặc là con liệp báo này cảm thấy bất mãn vì bị mình cường thế, tính toán chủ động một phen?

Nếu là vế sau, Mông Đế kì thực cũng không ngại.

Hình ảnh bổ não của La Kiều càng lúc càng thái quá, cậu thậm chí còn dùng chân giẫm lên người Mông Đế, từ trên cao nhìn xuống, ngạo nghễ nói: “Gọi ta quốc vương!”

Được rồi, tình huống này trong hiện thực tuyệt đối không thể phát sinh, nhưng tự bổ não một chút thì có thể đi.

Ánh mắt La Kiều càng lúc càng hung ác, Mông Đế bị cậu nhìn tới sảng khoái hết cả người, sút chút nữa bủn rủn thắt lưng mà ngã từ trên cây xuống.

Một con hoa báo bị mê mẩn đến choáng váng đầu óc, từ trên cây ngã xuống, này so với bát quái không phải còn càng bát quái hơn sao?

“Nếu ngươi muốn…”

Mông Đế còn chưa dứt lời thì đột nhiên bị La Kiều cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân mà đẩy, Mông Đế không kịp phòng bị suýt chút nữa đã bị đẩy ngã, bất quá chỉ là suýt mà thôi. Mông Đế vươn tay định kéo La Kiều vừa ngồi nhổm dậy trở lại, hai mắt vàng nhạt cũng bắt đầu trở nên hung ác.

Mún tạo phản, ân?

La Kiều quên mất một chuyện, hai người dùng sức kéo kéo đẩy đẩy như vậy, nhánh cây bên dưới liệu có thừa nhận được không?

Đáp án là, không thể.

Kết quả, một con hoa báo ù ù cạc cạc bị đẩy một phen cùng con liệp báo tự làm tự chịu nào đó cùng nhau trình diễn một màn mạo hiểm, rớt từ trên cây sung cao mười mét xuống đất.

Chồn mật tha một con rắn hổ mang đi ngang qua, vốn nghĩ hôm nay có bữa khuya ngon lành, nào ngờ lại có hai con báo từ trên trời giáng xuống, đè bẹp nó ở bên dưới.

Chồn mật bị dọa đến lông mao dựng đứng, bất chấp bữa ăn khuya, nó vươn bốn cẳng chân chạy vọt đi, chỉ cần chậm chút thôi thì không bị hoa báo đè chết thì cũng bị liệp báo đè bẹp.

Con rắn hổ mang kia lập tức nhân cơ hội chạy trốn.

La Kiều cùng Mông Đế đều không để ý tới con chồn mật bị kinh hoảng kia, mặc dù rơi từ nhánh cây cao mười thước xuống nhưng Mông Đế vẫn như trước lông tóc vô thương, bất quá La Kiều rất có thể sẽ bị thương.

Bất chấp chuyện con liệp báo này đẩy mình trước đó, Mông Đế ở giữa không trung vươn một tay kéo La Kiều tới ôm chặt vào lòng, sau đó lợi dụng thân thể tráng kiện cùng linh hoạt trở mình, làm chậm tốc độ rơi xuống, sau đó che chở La Kiều đáp xuống đất.

Mông Đế quỳ một gối, vẫn ôm La Kiều thật chặt, La Kiều có vẻ vẫn chưa hết kinh hoảng, cho dù biết rõ ngã từ độ cao này không thể chết được nhưng vẫn không thể ngăn cản trái tim đập thình thịch.

Bởi vì từ trên cây rớt xuống hay vì Mông Đế lại một lần nữa cứu mình?

Không đợi La Kiều hiểu rõ, Mông Đế dứt khoát túm lấy cậu một lần nữa nhảy lên cây, tìm một nhánh cây lại càng thô to hơn, đè La Kiều xuống, xác định cậu không thể giở trò cũ thì hung hăng cắn một ngụm lên cổ La Kiều!

Ngay sau đó, túm lấy chân La Kiều, dùng sức quấn quanh thắt lưng mình. Răng nanh sắc bén ngậm lấy cổ đối phương, thân thể chậm rãi hạ thấp.

Nhìn thấy Mông Đế tiến vào trạng thái này, La Kiều biết mình thảm rồi, thực sự thảm… Cậu không nên nghĩ đông nghĩ tây, một con liệp báo triết lý triết học thì có lợi ích gì đâu chứ…

Sự thực chứng minh, La Kiều đúng, Mông Đế tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

Cơ thể La Kiều giống như bị nhen nhóm một ngọn lửa, đốt cháy hết thảy mọi thứ của cậu, toàn thân không còn chút sức lực, chỉ có thể mặc cho ngọn lửa kia thiêu đốt chính mình.

Ngay cả tư tưởng cũng không ngoại lệ, giờ phút này La Kiều hoàn toàn không thể nghĩ tới gì khác, chỉ có thể vươn hai cánh tay ôm lấy bả vai cùng cổ Mông Đế, khoảnh khắc sôi trào, Mông Đế thời thời khắc khắc phòng bị thoáng chốc biến về hình dạng hoa báo.

Quả nhiên, cậu vẫn là con liệp báo bi thúc nhất.

Từ một khắc Mông Đế bắt đầu nổi bão, chồn mật đã không dám tiếp tục vây xem, hoa báo nổi bão tuy hiếm thấy nhưng nó cũng không muốn vì thế mà bị vạ lây, trong nhà vẫn còn vợ cùng đám nhỏ, giữ được mạng vẫn quan trọng hơn. Bất quá một màn nhìn thấy vừa nãy cũng đủ để trao đổi với cáo tai to một phen, hoa báo thế nhưng lại rớt từ trên cây xuống, tuyệt đối là một tin chấn động thảo nguyên! Về phần nguyên nhân nó rớt xuống đã bị chồn mật quyết định xem nhẹ.

Trong hang núi, Sa Mỗ cùng Hi Đạt đều thức dậy, nói thừa, La Kiều cùng Mông Đế gây ra tiếng vang lớn như vậy, có thể ngủ tiếp mới là lạ.

Ho Đạt vẫn oán hận cắn răng như cũ, Sa Mỗ liếm liếm tiểu liệp báo đang mơ mơ màng màng, không biết đang nghĩ gì.

Về phần La Sâm cùng La Thụy, nghe thấy tiếng vang chúng chỉ động động lỗ tai, sau đó cọ cọ sát lại nhau hơn, tiếp tục ngủ.

Tối nay, bọn nó vẫn ngủ thực ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.