Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 13



La Kiều thành công bắt được một con linh dương Topi ấu tể mất đi mụ mụ ở chỗ rẽ, lúc ngậm ấu tể rời đi liền vô thức quay đầu lại nhìn phía xa xa, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đang ăn con linh dương Topi bên kia, tựa hồ không phát hiện cậu.

La Kiều thở phào, nương theo bụi cỏ cao che dấu, im lặng không một tiếng động rời đi.

Mạt Sâm ngẩng đầu, nhìn bụi cỏ cao bị cơn gió lay động bên kia, chậm rãi liếm vết máu bên miệng. Kiệt Lạc thì xé một miếng thịt từ xương cốt xuống, còn lầm bầm than thở: “Rõ ràng giúp một tay, thế mà một tiếng cám ơn cũng không nói…”

Mùa khô tiến tới, mặt trời đã thiêu cháy cả đại địa, một vài đoạn sông Tát đã cạn tới tận lòng sông. Khắp nơi trên thảo nguyên đều có thể thấy cây cỏ khô vàng cùng bụi đất bay tứ tung. So với cỏ xanh tràn đầy sức sống trong mùa mưa, thảo nguyên hiện giờ giống như mất đi hết thảy sức sống.

Lúc giữa trưa, chút hơi nước cuối cùng trong không khí cũng bị bốc hơi, tầm mắt cơ hồ vì độ ấm quá cao mà trở nên vặn vẹo.

La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo nằm úp sấp dưới một bóng râm, nhiệt độ cao làm La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều cảm thấy không thoải mái, tiểu liệp báo bình thường rất hoạt bát giờ phút này cũng không muốn nhúc nhích chút nào. Nhưng La Kiều cũng không thể tiếp tục chờ đợi như vậy, cậu cần đi săn. Cách La Kiều bắt được con mồi thể hình lớn lần trước đã là bảy ngày trước, mấy ngày nay La Kiều chỉ có thể quơ được thỏ hoang cùng mấy con lợn warthog nhỏ để mình cùng đám nhỏ no bụng. Theo thời gian trôi qua, ngay cả loại con mồi nhỏ này cũng ngày càng ít.

Mùa khô đã đến làm khắp thảo nguyên có vẻ trống trải, đám linh dương đầu bò, ngựa vằn cùng linh dương gazen ngày xưa có thể nhìn thấy khắp nơi hiện giờ cơ hồ tuyệt tích. Tuy vẫn còn các động vật ăn cỏ sinh trưởng trường kì trên thảo nguyên như trâu này nọ, nhưng thể hình khổng lồ cùng cái sừng sắc bén kia đủ làm La Kiều chùn bước.

Ngay cả linh dương đầu bò đực, liệp báo đối phó còn khó khăn, nếu dám toan tính mang trâu lên bàn ăn của mình thì thuần túy là muốn tìm chết.

Con mồi có thể bắt quá ít, sư đàn càng lúc càng trở nên táo bạo cùng đầy tính công kích, ngay hôm trước, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo tận mắt nhìn thấy bốn con sư tử cái cắn chết tươi một con linh cẩu đực trẻ tuổi. Bọn nó xé toạc cổ cùng bốn chân, cơ hồ làm con linh cẩu kia bị xé thành mảnh vụn.

La Kiều nhận ra La Sa cùng Sa Na trong số đó, hai con sư tử cái này từng cắn cậu bị thương.

Cũng may sư tử cái cũng không chú ý hướng gió, La Kiều che chở hai tiểu liệp báo tránh trong một lùm cây dưới gió, thẳng tới khi sư tử cái rời đi mới dám đi ra.

“Ba ba, thật đáng sợ.”

La Thụy dính sát vào bên người La Kiều, ba cha con đi ngang qua thi thể con linh cẩu kia, La Sâm cùng La Thụy đều nhịn không được mà phát run.

La Kiều cũng thừa nhận tình huống này có chút tàn nhẫn, nhưng đây là những bài học cuộc sống quan trọng cần phải trải qua của tiểu liệp báo.

“Không cần sợ, nhớ rõ, về sau đụng sư tử thì cố gắng né tránh, hoặc đứng im bất động. Chỉ cần không để sư tử nhìn thấy hoặc ngửi được, như vậy sẽ không có nguy hiểm.

La Kiều dốc lòng dạy hai tiểu liệp báo, dốc hết toàn lực nuôi lớn hai nhóc con này. Những gì ấu tể Hi Đạt gặp phải một lần nữa cất tiếng vang cảnh cáo cho La Kiều, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh, chỉ cần một chút sơ ý thôi cũng có thể lấy đi tính mệnh cha con bọn họ.

Vì tránh gặp phải sư tử cùng linh cẩu, La Kiều chọn lựa đi săn vào thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày. Này cũng là hành vi điển hình của đại đa số liệp báo.

Lúc này, đàn sư tử cùng linh cẩu đều tìm chỗ râm mát ngủ nghỉ. Đối thủ cạnh tranh duy nhất La Kiều có thể gặp gỡ là chó hoang quen đi săn vào bang ngày, chúng nó giống như liệp báo, là kẻ săn mồi chỉ ăn thịt tươi, là điển hình của động vật họ nhà chó, có lỗ tai thật to cùng bốn chân dài nhỏ. Bọn nó kết thành đàn, răng nanh sắc bén, tính nhẫn nại tốt vô cùng. So với liệp báo, phàm là con mồi bị dã khuyển nhắm thì cơ hồ rất khó đào thoát.

Bất quá dã khuyển cũng không dừng lại lâu ở một chỗ, bọn nó giống như đàn linh dương đầu bò, là đàn du mục trên thảo nguyên. Điểm này khác biệt rất lớn với linh cẩu, vì thế trên lãnh địa Áo La Tư, linh cẩu bị đuổi cùng diệt tận nhưng chó hoang lại may mắn tránh được một kiếp. Bất quá chó hoang cũng không vô ưu vô lự, chúng nó vẫn cẩn thận tránh gặp sư tử, một khi phát hiện tình huống không đúng sẽ lập tức chuyển nhà.

Theo mùa khô tới, đàn chó hoang cũng dần dần rời khỏi vùng thảo nguyên này, La Kiều chỉ ngẫu nhiên gặp bọn nó, huống chi bọn nó tuy hoạt động ban ngày nhưng lại càng thích thời điểm sáng sớm hoặc chạng vạng mát mẻ, lúc giữa trưa, cơ hội gặp bọn nó cũng không lớn.

La Kiều nhìn xung quanh, xác định nơi này thật sự không có nguy hiểm mới để hai tiểu liệp báo đứng dưới bóng râm, không cần chạy loạn.

“Ba ba đi tìm thức ăn cho các ngươi.”

“Ba ba, không mang chúng ta đi cùng sao?”

“Các ngươi ra ngoài lúc này sẽ không thoải mái, nghe lời.”

La Sâm cùng La Thụy ngoan ngoãn cọ cọ La Kiều, hai tiểu liệp báo gần nhất được ăn rất ít thịt, điều này làm bọn nó thoạt nhìn có chút gầy yếu, một khi hấp thu quá ít thức ăn mà phải tiêu hao quá nhiều nhiệt lượng mỗi ngày thì chỉ cần năm, sáu ngày, bọn nó sẽ đói chết.

La Kiều tuyệt đối không cho phép tình huống này phát sinh, hôm nay cậu đi săn xa hơn, cơ hồ tới biên giới lãnh địa của sư đàn Áo La Tư, đối diện lòng sông cạn khô là lãnh địa của một đàn sư tử khác, đám sư tử kia có hai con sư tử đực trưởng thành cường tráng, tuy bọn nó đều là loài nguyên thủy nhưng sức mạnh cũng không thể khinh thường.

La Kiều cẩn thận phân biệt đánh dấu cùng mùi vị trên mặt đất, đi dọc theo lãnh địa truy tung đàn linh dương. Rốt cuộc cũng không phụ lòng người, La Kiều tìm được hai con linh dương sừng cao cái lạc đàn.

La Kiều lẳng lặng ẩn mình trong bụi cỏ, cây cỏ khô vàng cùng màu lông cậu hòa thành một khối, chỉ cần cậu bất động, linh dương sừng cao sẽ không thể phát hiện được. Rốt cuộc lúc hai con linh dương sừng cao không hề phòng bị chậm rãi tiến vào phạm vi công kích của La Kiều, La Kiều hệt như một tia chớp xông tới, trong nháy mắt tăng tốc, hệt như một hình ảnh xẹt qua trên mặt cỏ, La Kiều nhắm một trong hai con, chặt chẽ truy phía sau, không tới khoảng cách ba trăm thước liền bổ nhào con linh dương sừng cao xuống đất.

Lần đi săn này khá thành công, La Kiều cắn chặt cổ linh dương sừng cao, đối với linh dương sừng cao mà nói loại khổ hình này phải kéo dài liên tục từ mười đến hai mươi phút, La Kiều cũng có thể nhân cơ hội này điều chỉnh hô hấp, chạy cấp tốc làm nhiệt độ cơ thể cậu tăng lên rất cao, dưới cái nóng hừng hực này rất khó chịu.

Rốt cuộc, linh dương sừng cao đình chỉ hô hấp, La Kiều cũng có thể hành động tự nhiên.

Nhìn nhìn xung quanh, trừ bỏ cây cỏ khô vàng cùng hơi nóng cuồn cuộn, La Kiều không phát hiện kẻ săn mồi nào khác. Nhưng khoảng cách hiện tại của cậu với hai tiểu liệp báo quá xa, chỉ dựa vào răng nanh tha con linh dương sừng cao còn nặng hơn cả cậu suốt mấy km thì rõ ràng không khôn ngoan chút nào, La Kiều chỉ có thể cố gắng kéo linh dương sừng cao tới một nơi bí mật giấu, sau đó chờ đợi hai tiểu liệp báo nghe thấy tiếng kêu của cậu mà chạy tới.

Cũng may, cậu xuất phát không bao lâu, La Sâm cùng La thụy liền lén đuổi theo, tiểu liệp báo không nghe lời làm La Kiều đau đầu, nhưng cũng bớt đi nhiều phiền toái.

Chưa kịp trách cứ hai tiểu liệp báo thì trên đỉnh đầu đã bắt đầu có kên kên xoay quanh.

“Đám đáng ghét này!”

La Thụy tính tình ôn hòa cũng bắt đầu oán giận, La Kiều liếm liếm vết máu dính bên khóa môi, nói: “Đừng để ý bọn nó, mau ăn đi.”

Một con linh dương sừng cao cái đủ cho ba cha con ăn no nê, trong thời điểm thức ăn thưa thớt, mỗi miếng thịt đều rất quý giá. Tuy La Kiều cùng hai tiểu liệp báo nuốt ngấu nghiến nhưng không tới hai mươi phút, xung quanh đã tụ tập hơn bốn mươi con kên kên.

La Sâm lúc này cũng không xua đuổi bọn nó nữa mà chỉ vùi đầu ăn thịt, La Kiều đã dạy nó cùng La Thụy, tuy kên kên là kẻ ăn nhờ nhưng cũng xem là ác điểu, nếu không cần thiết thì không nên trêu chọc. Về phần con kên kên từng bị La Kiều xé đứt cổ thì chỉ do vận may nó không tốt, đụng ngay lúc La Kiều nóng nảy, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là liệp báo?

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo rốt cục cũng ăn no, thịt linh dương sừng cao còn lại không ít, đàn kên kên lập tức vây tới. Nhưng mùa khô thức ăn thiếu thốn, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện an tâm ăn một bữa cơm. Một con sư tử cái đột nhiên xuất hiện xông về phía đàn kên kên cùng thi thể linh dương sừng cao.

Kên kên phần phật bay lên giữa không trung, đậu cách đó không xa, con sư tử cái kia ngậm lấy linh dương sừng cao nghênh ngang bỏ đi. So với những con sư tử cái La Kiều từng gặp, con này rõ ràng có chút gầy yếu, da lông cũng không đủ sáng bóng. Rất có thể nó không phải thành viên của sư đàn Áo La Tư, mà là một kẻ xâm nhập.

Bất quá, này có liên quan gì tới La Kiều a?

Chỗ này chính là phần giao nhau của hai lãnh địa sư đàn, cho dù con sư tử cái này vượt qua biên giới tới chỗ này cũng không ảnh hưởng gì tới La Kiều.

La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo ăn no tìm được một hồ nước sắp khô cạn, nơi này là một nhánh của sông Tát chảy đổ vào, mỗi khi tới mùa mưa sẽ khô cạn. Hiện giờ bên trong hồ đầy bùn đất, nước đục ngầu. La Kiều tuyệt đối không cho phép đứa nhỏ của mình uống nước bẩn như vậy.

“Ba ba?”

La Sâm khó hiểu nhìn La Kiều biến thành hình người bận rộn, không hiểu vì sao ba ba không cho mình uống nước. La Kiều làm xong đồ lọc nước đơn giản, bất quá chỉ là mấy tảng đá cùng vài cái lá cây, sau đó vốc nước trong hồ vào, có chút nước chảy ra, La Kiều hứng số nước này đút cho hai tiểu liệp báo. Tuy không đun sôi sát trùng gì cả, nhóm động vật cũng không chú ý việc này, nhưng ít ra cũng không uống mớ nước trộn bùn kia, tâm lý La Kiều cũng được an ủi một chút.

Ba con liệp báo ăn uống no đủ, chuyện phải làm kế tiếp là tìm một chỗ nghỉ ngơi. Vừa mới ăn thịt linh dương sừng cao nên La Kiều cùng hai tiểu liệp báo không cần ăn thêm gì trong hôm nay và ngày mai.

La Kiều rời đi không lâu, hoa báo Mông Đế đi tới nơi La Kiều cùng hai tiểu liệp báo uống nước khi nãy, nhìn tảng đá cùng lá cây bị vứt bỏ trên mặt đất, Mông Đế dùng móng vuốt quào quào một hồi liền hết hứng thú.

Thời tiết quá nóng, hoa báo Mông Đế tính toán leo lên cây sung nghỉ ngơi một chút, thức ăn dự trữ đã ăn hết, đêm nay nó cần đi săn.

Sư đàn Áo La Tư lúc này đã rời khỏi lãnh địa trung ương, con mồi quá thưa thớt, bọn nó phải mở rộng phạm vi tìm kiếm. Bởi vì con mồi bắt được ngày càng ít, nhóm tiểu sư tử trong đàn đã bắt đầu xuất hiện tình huống suy dinh dưỡng, rốt cục, lúc tiểu sư tử đầu tiên chết đi, nhóm sư tử cái quyết định, bọn nó phải săn trâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.