Lúc Mông Đế chạy tới, nhóm liệp báo đã vây quanh hai con linh dương mặt trắng cắn xé, mười hai con liệp báo cùng nhau ăn cơm không thường thấy chút nào, nhưng hấp dẫn Mông Đế chính là thức ăn mà La Kiều dành riêng cho nó.
Vứt bỏ linh dương đầu bò con nhưng con linh dương mặt trắng này cũng đủ để nó lấp đầy bụng.
Lần trước Mông Đế ăn linh dương mặt trắng là lúc còn nhỏ do mụ mụ mang về. Hương vị của loại linh dương này không tệ, hơn nữa quanh năm sinh sống bên đầm lầy, rất hiếm có dịp nhìn thấy bọn nó.
Mông Đế đi tới trước một thi thể linh dương mặt trắng còn nguyên vẹn, thịt cũng khá tươi. Nó không giống liệp báo, nhất định phải tự mình bắt giữ hoặc là con mồi còn sống mới ăn được, chỉ cần có thể ăn, hoa báo đều không bỏ qua.
Đám kên kên không dám khiêu khích ba con liệp báo trưởng thành cùng năm con liệp báo vị thành niên, hoa báo cũng không phải đối tượng dễ chọc, vì thế mọi người đều tự tìm chỗ ăn cơm, không cần phát sinh tranh chấp.
La Kiều thấy Mông Đế tới thì ngẩng đầu chào hỏi, vẻ mặt đầy máu nhưng vẫn làm Mông Đế cảm thấy thực thuận mắt.
Được rồi, nó thực hết thuốc chữa rồi.
Mông Đế cắn cổ linh dương mặt trắng, kéo lên một gốc sung gần nhất. Mặc dù ăn trên cỏ sẽ thoải mái hơn nhưng Mông Đế vẫn thích ăn trên cây. Như vậy nó sẽ không lo lắng linh cẩu hay sư tử đột nhiên xuất hiện.
Nhóm liệp báo hiển nhiên không có kỹ năng này, bọn nó chỉ có thể cố ăn nhiều nhất có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất, ăn ngấu nghiến, cũng không rảnh bận tâm mình có tiêu hóa nổi hay không.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cũng ăn cố ăn để, ăn tới lúc không thể nhét nổi chút nào nữa mới thôi.
Bất quá nếu xét về lòng tham đối với thức ăn thì liệp báo vẫn xếp sau sư tử, nếu có cơ hội, sư tử sẽ ăn đến lúc ói ra mới thôi, loại năng lực này liệp báo có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Chỉ mới một lúc nhóm liệp báo đã ăn xong một nửa con linh dương mặt trắng, bốn ấu tể của Hi Đạt cũng ăn vài ngụm, răng nanh của chúng vẫn còn rất nhỏ, lực cắn không lớn, chỉ có thể chờ Hi Đạt nhai nát thịt đút cho chúng.
Những con liệp báo khác không lo lắng vấn đề này, chúng so với La Kiều cùng Sa Mỗ còn ăn nhiều hơn. Ba con liệp báo trưởng thành thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát xung quanh, nơi này là lãnh địa La Kiều, cậu có thể ngăn cản những đồng loại yếu hơn mình, nhưng không thể nào cản bước chân linh cẩu cùng sư tử. Nhiều thi thể linh dương mặt trắng như vậy, trên bầu trời lại có một lượng lớn kên kên tụ tập tới, những kẻ muốn chiếm tiện nghi chỉ cần ngẩng đầu liền biết nơi này có thức ăn.
Sư tử đực lang thang, linh cầu thích cướp đoạt chiến lợi phẩm của liệp báo đều cực kỳ nguy hiểm.
Đúng là lo cái gì thì tới cái đó, ngay lúc nhóm liệp báo ăn no được sáu bảy phần thì một con sư tử đực trưởng thành xuất hiện. La Kiều đã từng gặp qua, nó là sư vương Nạp Tư của sư đàn Hoắc Tư Bỉ, nhưng La Kiều cơ hồ sắp nhận không ra.
Sư vương vốn hùng tráng hiện giờ lại gầy đến da bọc xương, gương mặt phủ đầy vết thương, lông bờm cũng không gọn gàng như xưa, một vết thương thật dài kéo từ lưng xuống chân sau, miệng vết thương rất sâu, bởi vì mỡ cơ hồ tiêu hao gần như không còn nên làn da cũng chảy xệ, tỏa ra mùi vị hư thối.
Con sư tử đực này cơ hồ không còn hi vọng sống sót.
Ba con liệp báo trưởng thành nhìn thấy Nạp Tư đều có ý nghĩ này. Nhưng mặc dù là vậy, nó vẫn còn uy hiếp không nhỏ đối với nhóm liệp báo.
Hi Đạt lập tức dẫn nhóm ấu tể trốn vào trong bụi cỏ cao, nghĩ biện pháp tránh né tầm mắt Nạp Tư, La Kiều cùng Sa Mỗ thì sẵn sàng đón địch, La Sâm, La Thụy theo sát phía sau La Kiều, ba ấu tể Sa Mỗ cũng đứng bên người mụ mụ.
Mông Đế ở trên cây nhìn thấy Nạp Tư, nó nheo mắt. Hoa báo gian xảo không lập tức nhảy xuống làm anh hùng, con sư tử này đã rất yếu, Mông Đế bắt đầu tính toán xem khả năng mình đánh lén cùng giết chết đối phương lớn bao nhiêu.
Nạp Tư xuất hiện ở nơi này không phải ngẫu nhiên, một tháng trước, trong sư đàn Hoắc Tư bỉ xảy ra một trận nội chiến, Phỉ Lực cùng Ai La đã trưởng thành, vì giành quyền giao phối với nhóm sư tử cái nên xảy ra tranh chấp với Nạp Tư.
Lúc đầu chỉ là khiêu khích dò xét mà thôi, nhưng lúc hai anh em phát hiện sức mạnh của Nạp Tư cũng không hơn gì mình thì lập tức liên thủ đuổi Nạp Tư ra khỏi đàn. Đây là một trận chiến không công bằng, một bên đã sớm lên kế hoạch, một bên chẳng hề hay biết gì, trong lúc cùng nhau xua đuổi những con sư tử đực xâm lấn lãnh địa thì Phỉ Lực cùng Ai La mới ra tay, đến khi đó Nạp Tư mới xác định cặp anh em này ngay từ đầu đã đã có dã tâm.
Lợi dụng nó xong thì một cước đá văng!
Nhóm sư tử cái hoàn toàn thờ ơ với trận chiến này, bọn nó không có ý định khuyên can, cũng không có bản lĩnh đó. Sư tử đực chiến đấu không phải chỗ cho sư tử cái chen vào. Huống chi bọn nó đã mất đi một phần lớn lãnh địa, đuổi đi một kẻ không chịu đi săn, không bảo hộ được lãnh địa, lại luôn giành thức ăn cũng không phải chuyện xấu.
Trong sư đàn vẫn còn ấu tể Nạp Tư, sau khi đuổi Nạp Tư đi, Phỉ Lực cùng Ai La liền muốn giết hết toàn bộ ấu tể thì nhóm sư tử cái mới lộ ra răng nanh cùng móng vuốt sắc bén.
Đuổi con sư tử đực kia đi, không sao cả. Nhưng muốn làm hại ấu tể của bọn nó thì tuyệt đối không được!
Tất cả sư tử cái đứng chung một chỗ, bọn nó dấu sư tử con đi. Nhưng Phỉ Lực cùng Ai La vẫn cố chấp truy tìm đám nhỏ giết chết.
Đây là một màn chém giết đầy máu tanh, nhóm sư tử cái không có cách nào phản kháng.
Sức mạnh của sư tử đực không phải thứ sư tử cái có thể đối kháng, một khi chúng nghiêm túc thì có thể giết chết một con sư tử cái trong vòng vài phút.
Cuối cùng, nhóm sư tử cái vẫn ăn quả đắng, toàn bộ sư tử con của sư đàn Hoắc Tư Bỉ đều chết đi.
Nhóm sư tử cái thương tâm chỉ có thể ngửi mùi đám nhỏ từ kẻ giết người. Thậm chí chúng còn ăn luôn đám sư tử con.
Vốn Phỉ Lực cùng Ai La không phải muốn đuổi Nạp Tư đi mà là giết chết, nhưng nhóm sư tử cái trong sư đàn vì mất đi đứa nhỏ mà lần lượt động dục, hai anh em quyết định lưu lại. Nạp Tư mang theo một thân thương tích trốn thoát, Phỉ Lực cùng Ai La không nghĩ nó có thể sống sót.
Giống như hai anh em Phỉ Lực, Ai La suy đoán, Nạp Tư không có anh em hỗ trợ, lại mang một thân thương tích, cho dù là ban đêm cũng không bắt được con mồi. Nó chỉ có thể dựa vào thịt thối mà sống. May mắn thì có thể đụng một con lợn warthog chậm chạp, nhưng nanh của lợn warthog lại làm nó ăn khổ, cái nanh nhọn đâm sâu vào da thịt, nếu không phải đúng lúc nhổ ra thì đã đâm vào càng sâu hơn, thẳng đến khi đâm thủng nội tạng của nó mới thôi.
Nạp Tư là loại tiến hóa, có lẽ đó là nguyên nhân duy nhất làm nó sống sót đến bây giờ.
Nhổ nanh lợn ra nhưng không thể ngăn cản vết thương trên người chuyển biến xấu, nó càng lúc càng yếu hơn, càng bức thiết cần thức ăn hơn.
Hôm nay đám kên kên mang tới tin tức tốt, xem xem nó phát hiện cái gì, một bữa tiệc lớn miễn phí!
Đối với sư tử mà nói, vô luận là loại linh dương nào cũng đầy dầu mỡ béo ngậy, bất quá đây lại là cơ hội để nó sống sót!
Nạp Tư không để ý tới đám liệp báo đang dựng đứng bộ lông sau gáy, hiện giờ nó không dư khí lực để giết chết chúng, mục tiêu của nó là thi thể linh dương mặt trắng gần nhất. Con linh dương này bị đồng bạn đâm thủng cổ họng, máu chảy ra đã đọng lại, miệng vết thương cũng bắt đầu tỏa ra mùi thịt thối.
Nạp Tư không để tâm, nó chỉ thầm nghĩ ăn no bụng.
Nạp Tư một lòng muốn ăn no, dựa vào cơ thể suy yếu hăm dọa nhóm liệp báo, nếu có thể nó muốn đuổi hết đám kia đi, chiếm cứ tất cả thức ăn ở đây, bất quá nó biết điều này thực khó, chỉ có thể lấp đầy bụng trước rồi nói sau.
Mùi máu cùng vị thịt đã bắt Nạp Tư làm tù binh, làm nó bỏ qua mọi nguy hiểm xung quanh, huống chi đối với sư tử mà nói, liệp báo không thể tính là nguy hiểm, nhưng đổi thành con hoa báo có sức lực cường hãn cùng móng vuốt sắc bén thì sao?
Nạp Tư há to mồm ăn thịt linh dương, đói khát thời gian dài đã tiêu hao tất cả thể lực, việc duy nhất nó muốn làm lúc này, trừ bỏ ăn chính là ăn.
Mông Đế nằm trên nhánh cây, lấm tấm hình hoa mai giúp nó ẩn mình trong cành lá loang lổ, phần duy nhất có thể làm nó bại lộ tung tích chính là cái đuôi cũng bị dấu đi.
Nó nằm úp sấp cúi người, lồng ngực dày rộng cùng cái cổ tráng kiện tích tụ sức mạnh, lúc Nạp Tư hồn nhiên không hề phát giác, chỉ mãi mê ăn thịt thì Mông Đế đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, móng vuốt sắc bén hung hăng cào mắt cùng gáy cổ Nạp Tư.
Sư tử đực ăn đau rống to một tiếng, dùng sức lắc đầu ý đồ hất con hoa báo lỗ mãng trên người mình xuống. Đám kên kên vây xung quanh bị một màn này dọa hoảng, con hoa báo này điên rồi sao? Nó thế nhưng lại chủ động công kích sư tử!
Mông Đế một trảo đắc thủ, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, móng vuốt lại bấu sâu hơn vào da thịt Nạp Tư, một móng khác vươn tới mà cào cào cào, hung ác rạch nát da thịt sau gáy cổ đối phương.
Nhất thời, mặt Nạp Tư giống như bị một cái lược chải qua, mớ lông bờm xoắn tít lại, tả tơi.
Sa Mỗ ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn về phía La Kiều, hoa báo có thể giảo hợp cùng một chỗ với La Kiều, quả nhiên cũng không bình thường chút nào.
La Kiều thấy Mông Đế công kích Nạp Tư thì ánh mắt sáng ngời, lập tức biến hóa hình thái, tay trái cầm một tảng đá, tay phải cầm xương đùi bị gãy của linh dương mặt trắng, đầu bị gãy sắc nhọn có thể dùng làm vũ khí.
Hai mắt Nạp Tư bị Mông Đế cào bị thương, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể dựa vào mùi cùng thính giác để xác định mọi thứ phát sinh xung quanh. Loại cảm giác này cũng không xa lạ, Nạp Tư từng bị rắn hổ mang vàng công kích, hai mắt bị chất độc ăn mòn, ước chừng trong vòng ba ngày không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, lúc nọc độc bị bứt hết ra khỏi cơ thể nó mới một lần nữa nhìn thấy ánh sáng.
Hiện giờ, cảm giác bị bóng tối bao phủ lại ập tới, nhưng ánh sáng sẽ không trở lại với nó nữa.
Nạp Tư cuồng nộ mất hết lý trí, Mông Đế vài lần xém bị nó làm bị thương. Này cũng tạo ra cơ hội cho La Kiều, cậu nuốt nước miếng, cho dù Nạp Tư suy yếu cỡ nào thì nó vẫn là một con quái vật to lớn trong mắt liệp báo, bất quá cậu không còn lựa chọn.
Mông Đế tấn công Nạp Tư cũng vì cậu, nếu không, Mông Đế chỉ việc ở yên trên cây, đợi Nạp Tư ăn xong rời đi là được. Nói vậy, lãnh địa La Kiều rất có thể sẽ bị con sư tử đực mất đi sư đàn này chiếm cứ, ngay cả sinh mệnh cũng bị uy hiếp.
Cắn chặt răng, La Kiều thừa dịp Nạp Tư quay đầu lại công kích Mông Đế thì đột ngột nhảy dựng lên, khúc xương đùi đang cầm trong tay hung hăng đâm về phía Nạp Tư. Phần xương gãy vừa nhọn lại sắc bén trực tiếp chui vào mũi Nạp Tư!
Kỳ thật, La Kiều muốn đâm vào cổ, bất quá trúng cái mũi cũng không tệ…
Một kích đắc thủ, La Kiều không dám trì hoãn, trực tiếp vung tảng đá trong tay trái đập xuống đầu Nạp Tư!
Tuy không một kích giết người, nhưng ít nhất cũng trừ đi năm mươi phần trăm máu của con sư tử đực trước mắt!
Mông Đế từng kiến thức uy lực của ‘đá tảng’, con hoa báo xâm nhập lãnh địa nó trước đó cũng bị La Kiều một cú đập chết ngất. Vì thế Mông Đế dứt khoát biến hóa hình thái, cầm một tảng đá cùng La Kiều đập Nạp Tư.
Một con liệp báo cùng một con hoa báo triển khai một màn công kích cực kỳ tàn ác với một con sư tử đực bị mù.
Nhất thời, máu tươi cùng óc ác văng tung tóe, đám kên kên xung quanh bị trận chiến dọa đến ngây người, há to miệng, ngay cả thực vật dâng tới miệng cũng vứt ra sau đầu.
Hóa ra, sư tử cũng bị báo ngược sao?
Sau ba mươi phút chiến đấu, Nạp Tư rốt cuộc nhả ra một hơi cuối cùng.
Đầu Nạp Tư đã không còn nhìn ra hình dạng vốn có, cái trán bị lõm vào hệt như một quả dưa hấu bị bổ ra.
La Kiều xác định Nạp Tư đã chết đến không thể chết hơn được nữa thì ném tảng đá đi, nâng tay lau vết máu trên mặt rồi giơ bàn tay đỏ rực màu máu của Mông Đế, định đập tay chúc mừng một phen, nào ngờ Mông Đế lại ôm chầm thắt lưng cậu, trực tiếp chặn miệng.
Được rồi, này cũng có thể xem là một phương phức chúc mừng…
Miệng đầy mùi máu tươi, ngay cả hơi thở tựa hồ cũng đầy mùi máu tanh, cảm giác này, thực sự… thích vô cùng!
Ân, cậu đúng là một con dã thú, La Kiều hoàn toàn xác định.
Sa Mỗ cùng mấy ấu tể đứng cách đó không xa, quan sát màn giết chóc chênh lệch này từ đầu chí cuối, quay đầu nhìn ánh mắt tỏa sáng của nhóm tiểu báo đực cùng Tây Lam vẫn bình tĩnh như cũ, để hai nhóc này kết minh cùng tiểu liệp báo do La Kiều nuôi lớn thật sự sẽ ổn sao?