Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 4



La Kiều từ miệng Mạt Sâm học được không ít tri thức, tỷ như, làm thế nào hiệu quả để tránh không ở truồng chạy rông nữa.

Kéo kéo chiếc váy da thú bên hông, La Kiều vẫn không thể tin đây là da lông của chính mình, lại nói tiếp, loại phương thức biến hóa này kì thực rất thuận tiện, chỉ cần da lông cậu vẫn còn thì vĩnh viễn không cần lo lắng tới vấn đề quần áo.

“Ngươi nói sư tử cái mù một mắt sao, hẳn là thủ lĩnh sư tử cái Đề Na trong sư đàn Áo La Tư, nó đã trải qua hai đời sư vương thống trị, cũng là sư tử cái lớn tuổi nhất trong đàn, sư tử cái trong sư đàn Áo La Tư không phải con gái của nó mà là cháu gái. Hiện giờ trong sư đàn Áo La Tư có một nửa sư tử cái là loài tiến hóa, rất hung hãn. Trong lãnh địa Áo La Tư phải luôn cẩn thận. Lại nói tiếp, ngươi có thể trốn thoát khỏi tay Đề Na là vận may rất tuyệt vời đấy.”

La Kiều ôm La Sâm cùng La Thụy lẳng lặng nghe. Lời nói của Mạt Sâm mang theo thành ý mười phần, La Kiều thật lòng muốn cám ơn đối phương, ít nhất cũng nên mời người ta ăn một bữa cơm, nhưng hiện giờ với tình huống cơ thể của mình, chỉ bắt con thỏ thôi cũng là cả vấn đề.

“Vậy trước phải nhớ kĩ một chút.”

Mạt Sâm tính cách rất cởi mở, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, đột nhiên áp sát vào người La Kiều, ngửi ngửi cổ cậu. La Kiều hoàng sợ, khoảng cách quá thân cận, trong nháy mắt cậu cơ hồ nghĩ rằng Mạt Sâm muốn công kích mình.

“Chính là muốn nhớ kĩ mùi của ngươi.”

Mạt Sâm chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vẫn rất vô hại. Kiệt Lạc dựa vào bên chân anh trai, bĩu môi, nhỏ giọng than thở: “Cũng không phải giống cái…” Trời mới biết, vẻ mặt này xuất hiện trên mặt liệp báo thì có bao nhiêu kì quái.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không ở lại lâu lắm, trước khi rời đi, Mạt Sâm nói với La Kiều, lãnh địa của bọn họ cùng lãnh địa sư đàn Áo La Tư có một phần giáp với nhau, nếu La Kiều ở đây sinh sống không nổi thì rất hoan nghênh La Kiều tới lãnh địa của mình.

“Anh trai?”

Kiệt Lạc khó hiểu nhìn Mạt Sâm, không hiểu anh trai vì sao lại mời một con liệp báo đực tới lãnh địa của bọn họ, có gì tốt sao? Cũng không phải em gái đáng yêu, có thể sinh đám nhóc cho bọn họ.

“Nếu có cơ hội.”

La Kiều cũng không đồng ý lập tức, cậu cám ơn Mạt Sâm, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng con liệp báo đực tiến hóa này. Mạt Sâm tỏ thiện ý với cậu, nhưng lại không đưa ra bất cứ điều kiện nào, xuất phát theo góc độ dã thú thì rất không thích hợp. Bất quá nói thật, La Kiều cũng không nghĩ ra Mạt Sâm muốn gì ở mình.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không dừng lại lâu lắm, bọn họ tiếp tục tuần tra lãnh địa. Tuy liệp báo sẽ đi theo đàn thú di chuyển theo mùa, nhưng cũng có lãnh địa riêng của mình, đặc biệt là loại cường hãn như anh em Mạt Sâm.

La Kiều giờ phút này vẫn chưa biết uy danh của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc trên vùng thảo nguyên này, đôi liệp báo đực tiến hóa này thậm chí còn từng săn thành công linh dương đầu bò đực.

Căn cứ sức mạnh cùng hình thể đối lập của liệp báo cùng linh dương đầu bò trưởng thành, này quả thực không thể tưởng tượng.

La Sâm cùng La Thụy ngủ trong lòng La Kiều thực an tâm, La Kiều cũng không nhẫn tâm đánh thức bọn nó, cứ vậy ôm hai tiểu liệp báo thẳng tới hừng đông.

Sau hừng đông, La Kiều vốn định đi bắt một con linh dương gazen an ủi hai đứa con, nhưng không ngờ vết thương đối với liệp báo lại nghiêm trọng đến vậy. Cho dù vẫn duy trì hình người, La Kiều đi đường vẫn rất khập khiễng, càng miễn bàn tới việc dùng tốc độ của liệp báo để chạy.

Lý tưởng tràn đầy, sự thực đau thương.

La Kiều cảm thụ sâu sắc hàm nghĩa câu nói này.

“Ba ba, không sao đâu. Ta không đói bụng.”

Lá Sâm dựa trên đùi Là Kiều, nhóc con bướng bỉnh này thực khó có dịp ngoan ngoãn như vậy.

“Đúng á, ba ba, ta cũng giống anh trai. Ba ba bị thương rồi, phải hảo hảo nghỉ ngơi.”

La Thụy mở to hai mắt, khoát lên lòng bàn tay La Kiều, La Kiều nắm lấy đệm thịt trong móng vuốt La Thụy, trong nháy mắt bị mũi tên đáng yêu của đứa con xuyên thủng trái tim, ôm lấy con trai mà xoa nắn. Manh vật a, thiên nhiên manh a!

Tuy nói vậy, nhưng La Kiều cũng không tính toán để mình cùng đứa con đói bụng. Liệp báo gặp phải tình huống này có lẽ sẽ nghe theo ý trời, hoặc là vì vết thương không thể đi săn mà đói chết, hoặc may mắn còn sót một hơi tiếp tục sống sót.

La Kiều cũng không tính toán để vậy.

“Con trai, hôm nay ba ba dạy cho các ngươi biết, tất cả mọi việc không có tuyệt đối!”

La Sâm cùng La Thụy nhìn La Kiều anh dũng tiến tới trước, trong đầu đồng thời nhảy ra một dấu chấm hỏi thật to.

La Kiều không đi quá xa liền phát hiện thứ mình muốn tìm. La Sâm cùng La Thụy cũng nhận ra thứ cây cỏ trong tay La Kiều, là bụi gai La Kiều dùng để phòng bị kẻ săn mồi tập kích. Có tác dụng gây mê nhất thời, nhưng khoảng thời gian rất ngắn.

La Kiều phân phó hai tiểu liệp báo leo lên một gò mối gần nhất chờ đợi, sau đó dùng gai làm thành một vòng dây. Đây là phương pháp La Kiếu học được từ nhóm thổ dân ở đời trước, bình thường dùng để bắt thỏ cùng động vật có vú. Nguyên lý tương tự như thợ săn lập bẫy rập, nhưng mục đích lại hoàn toàn tương phản. Người trước là vì thức ăn cùng sinh tồn, người sau lại vì tham lam cùng tiền tài.

Làm tốt công tác chuẩn bị, La Kiều kêu hai tiểu liệp báo tới, ba cha con bắt đầu tìm kiếm con mồi trong bụi cỏ. Vì để thuận tiện, La Kiều một lần nữa biến thành bộ dáng liệp báo, tuy đi đường không lưu loát nhưng lại dễ dàng giúp cậu kiếm được hương vị con mồi cùng che dấu bản thân.

Không bao lâu sau, ba cha con liền đụng phải mấy con lợn Warthog. Đây là ba con lợn Warthog đực trưởng thành, bên mép là đôi răng nanh bén nhọn, có thể dễ dàng xuyên qua da lông, đâm thủng bụng liệp báo. La Kiều cẩn thận lập bẫy rập, sau đó cố ý phát ra âm thanh.

Lợn Warthog lập tức phát hiện La Kiều cùng hai tiểu liệp báo. Bọn nó tựa hồ không để ý tới ba con liệp báo này, vừa nãy không lâu, bọn nó vừa đuổi đi một con sư tử cái có ý đồ xem bọn nó là bữa ăn trưa mà tập kích, cũng đâm thủng một lỗ thật to trên chân sau sư tử cái. So với sư tử cái thể trạng cường tráng kia, ba con liệp báo trước mắt thật sự chả tính là gì. Huống chi trong đó lại còn là hai ấu tể.

Lợn Warthog hướng La Kiều phát ra âm thanh uy hiếp, sát cánh bên nhau đuổi La Kiều đi. La Kiều dựa theo suy nghĩ của lợn Warthog, mang theo hai tiểu liệp báo không ngừng lui ra sau, thẳng tới khi bọn lợn Warthog cho rằng bọn họ đã thối lui đến khoảng cách an toàn mới dừng lại.

Lợn Warthog đánh giá La Kiều một hồi, sau đó không thèm để ý tới cậu nữa. Ba con lợn Warthog một lòng tìm kiếm thức ăn, tự cho là La Kiều không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với bọ nó, dần dần cũng thả lỏng cảnh giác. Không may, La Kiều cũng đang đói bụng, mà cậu cũng muốn tìm thức ăn.

Mắt thấy lợn Warthog thả lỏng cảnh giác, La Kiều phân phó hai tiểu liệp báo tiếp tục lui ra phía sau, sau đó nằm úp sấp cúi người. Cậu ở tại chỗ hướng đám lợn Warthog phát ra âm thanh khiêu khích. Quả nhiên nhóm lợn Warthog bị mắc mưu. Một con lợn Warthog tính tình phá lệ táo bạo vọt thẳng về phía La Kiều, khí thế vô cùng. cũng không ngờ nửa đường lại bị bẫy rập của La Kiều làm vướng chân, thét một tiếng chói tai cả kinh hai con lợn Warthog còn lại. bụi gai chắn chân lợn Warthog cũng không cứng cỏi, nhưng lúc nó giãy dụa, gai nhọn đâm vào da thịt nó, hiệu quả gây tê từng chút lộ ra, khí lực con lợn Warthog giảy dụa ngày càng nhỏ.

Lợn Warthog kì thật cũng rất nhát gan, thấy đồng bạn kì quái ngã xuống đất, bọn nó nghĩ tới liệp báo không có tính uy hiếp nhưng lại không có ý tốt đang tới gần, hai con lợn Warthog còn lại lựa chọn chạy trốn.

La Kiều không đuổi theo bọn nó, mà thừa dịp con lợn Warthog nọ bị gây tê, cầm tảng đá dùng sức đập lên đầu lợn Warthog. Hiệu quả gây tê của loại gai bụi này rất nhanh sẽ biến mất, cậu phải nắm chặt thời gian. Tuy cậu có thể trực tiếp cắn cổ lợn Warthog, nhưng heo đực da dày thịt béo, La Kiều không muốn phí nhiều sức lực.

Rất nhanh, lợn Warthog đã không còn nhúc nhích.

Hai tiểu liệp báo chớp cũng không chớp mắt lấy một cái.

“Ba ba thật lợi hại!”

La Kiều muốn kéo lợn Warthog vào bụi cỏ ở xa một chút, nhưng con heo trưởng thành này lại rất nặng, cậu lại đang bị thương, chân sau căn bản không dùng lực được, chỉ có thể đón hai tiểu liệp báo tới đây.

Cắn xé lớp da lợn Warthog, La Kiểu vẫn như cũ để hai tiểu liệp báo ăn trước, bản thân thì ở bên cạnh cảnh giác kên kên cùng những kẻ săn mồi khác.

Nhưng vấn đề xuất hiện, thịt con heo đực này quá dai, tiểu liệp báo căn bản cắn không được, cố gắng nửa ngày cũng chỉ để lại mấy dấu răng trên thịt lợn Warthog. La Kiều không có biện pháp, chỉ có thể dùng đá giã thành thịt vụn, sau đó để tiểu liệp báo ăn, cứ vậy, thời gian ăn cơm liền kéo dài.

Đợi hai tiểu liệp báo ăn no, La Kiều mới bắt đầu ăn, đàn kên kên đã tụ tập cách đó không xa, vươn cánh, dùng tư thái uy hiếp chăn chú nhìn nhất cử nhất động của La Kiều. Chúng nó không dám tùy tiện khi dễ La Kiều như trước kia, nhưng cũng không thể cản đám chim trụi lông cổ này ỷ đông mà phô trương thanh thế.

La Sâm nhịn không được bắt đầu xua đuổi bọn nó, lần này La Kiều cũng không ngăn cản. Trên người cậu có vết thương, hôm nay có thể giết được con lợn Warthog này, may mắn chiếm phần lớn. Tiếp theo không biết còn bắt được con gì hay không, phải tận lực ăn nhiều một chút, vì thế cũng mặc kệ hành vi của La Sâm. Chỉ là kên kên thì còn may, lỡ như đưa tới linh cẩu hay sư tử thì cậu thực sự ăn không được.

Nhìn anh trai xua đuổi kên kên, La Thụy cũng chạy tới cùng nhau nháo loạn.

Đám kên kên bị hai tiểu liệp báo đuổi bay lên bay xuống, chật vật không chịu nổi. Nhưng La Kiều ở bên cạnh như hổ rình mồi, nhóm kên kên thủy chung không dám công kích La Sâm cùng La Thụy.

Rốt cuộc, La Kiều ăn no, gọi hai tiểu liệp báo rời đi, phần lợn Warthog còn lại liền do đám kên kên chém giết.

Phỉ Lực cùng Ai La bị Áo La Tư đuổi đi thật xa, hơn nữa còn hung hăng dạy dỗ một trận, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không dám tiếp cận lãnh địa Áo La Tư nửa bước, chỉ cần linh cẩu cùng sư tử không tới gây phiền, La Kiều tin tưởng bản thân có thể khôi phục rất nhanh.

La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời đi, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc ẩn núp trong bụi cỏ xa xa đi ra. Nhìn nhóm kên kên cùng quạ đen sáp lại cùng một chỗ, Mạt sâm nhìn về phía La Kiều rời đi, lâm vào trầm tư.

“Anh trai, đầu tiến hóa này quả thực không hề tầm thường.”

Kiệt Lạc dẹp đi sự khinh thường trước đó dành cho La Kiều, liệp báo bị sư tử cắn bị thương, thế nhưng còn có thể thành công săn được lợn Warthog, quả thực không thể khinh thường. Giờ phút này, trong lòng Kiệt Lạc, hình tường của La Kiều từ một con liệp báo đực tiến hóa kì quái, thăng lên thành đối thủ cạnh tranh có tính uy hiếp. Mạt sâm gật đầu, đầu tiến hóa này làm nó có hứng thú, tuy mời nó tới lãnh địa của mình bất quá chỉ là nảy lòng tham nhất thời, hiện giờ xem ra, quả thực là chủ ý không tồi.

Mạt Sâm không thể cam đoan bản thân cùng Kiệt Lạc vĩnh viễn sẽ không bị thương, nếu đầu liệp báo đực tiến hóa kia nguyện ý chia sẻ kinh nghiệm đi săn thành công sau khi bị thương với bọn họ, Mạt Sâm cũng không ngại để La Kiều sinh tồn trên lạnh địa của mình. Không phải liệp báo đực có quan hệ huyết thống ngẫu nhiên cũng sẽ kết thành đàn, tuy tỷ lệ khá nhỏ nhưng không phải không có. Mạt Sâm tự tin có thể thuyết phục Kiệt Lạc, tuy đứa em của nó phần lớn thời gian trong đầu chỉ chứa toàn liệp báo cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.