Khỉ đầu chó tới tựa hồ báo một tín hiệu, hồ nước cách đây năm trăm mét, đối với tiểu liệp báo mà nói cũng không an toàn. Động vật đi săn về đêm có thể né tránh, nhưng đối với liệp báo hoạt đột ban ngày thì đàn khỉ đầu chó là uy khiếp không nhỏ.
Càng không xong chính là đàn khỉ đầu chó này không phải ngẫu nhiên đi ngang mà chúng nó xem hồ nước phụ cận thành điểm kiếm ăn, nơi đó có nước, có những mầm móng cỏ xanh rất hiếm có trong mùa khô, thậm chí còn có một gốc cây vú sữa! Voi rất thích ăn loại trái cây này, khỉ đầu chó cũng thích.
“Chẳng lẽ lại phải chuyển nhà sao?”
La Kiều giao thỏ hoang vừa bắt được cho tiểu liệp báo, thỏ hoang cũng không lớn, thậm chí còn không đủ cho ba tiểu liệp báo ăn no, La Kiều cùng Gia Mã một ngụm cũng không ăn.
Gia Mã đồng dạng cũng rất lo lắng về đàn khỉ đầu chó, bất đồng với La Kiều chính là nó có thể mang Tháp Tháp trở về lãnh địa của mình, nhưng La Kiều rời đi liền đại biểu cậu từ bỏ khối lãnh địa này, rất có thể sẽ bị con liệp báo khác chiếm cứ.
“Này thực ra không cần lo lắng.” La Kiều lắc đầu: “Nơi này có một con cự mãng.”
“A a a? !”
“Không cần lo lắng, nó mới ăn một đầu linh dương cách đây không lâu, phỏng chừng tới mùa mưa nó mới ra ngoài lần nữa.”
Nghe La Kiều nói vậy, Tháp Tháp cũng giật mình như Gia Mã, ngẩng đầu liếm vết máu trên mặt, nói với La Sâm cùng La Thụy còn đang cắm đầu ăn: “Các ngươi ở cùng một chỗ với mãng xà, không lo lắng sao?”
“Có gì mà lo chứ?” La Thụy vừa cắn xé thỏ hoang, vừa đáp lời: “Ba ba nói nó là đồ lười, chỉ cần không tới chọc nó, cơ bản sẽ không có chuyện gì, huống chi, lỡ như có ngày nào đó không săn được gì, nó có thể làm lương thực dự trữ a.”
“Đúng! Ngươi ở cùng chúng ta một thời gian dài như vậy, không phải chưa từng thấy mặt nó sao?” La Sâm nói: “Ba ba nói, đừng thấy nó bự xác như vậy, kì thực tìm được phương pháp vẫn có thể xử nó a.”
La Thụy bổ sung thêm một câu: “Toàn thân đều là thịt nga!”
Nghe La Thụy hình dung, hai mắt Tháp Tháp cũng bắt đầu tỏa sáng, nếu Gia Mã biết được ba tiểu liệp báo thì thào chuyện gì, phỏng chừng sẽ lập tức kéo Tháp Tháp chạy thật xa khỏi cha con La Kiều, rất nguy hiểm, tuyệt đối sẽ bị kéo đi lệch hướng!
Cuối cùng, nhóm liệp báo vẫn quyết định tạm thời ở lại núi đá, vết thương của Gia Mã vẫn chưa khỏi hẳn, dọn nhà lúc này tuyệt đối không phải chọn lựa sáng suốt.
La Kiều bắt đầu chú ý thời gian đàn khỉ đầu chó đến, cậu dùng mấy nhánh cây đơn giản để lấy bóng mặt trời, tuy không chuẩn xác lắm nhưng cũng có thể chiếu theo bóng mà tính toán thời gian. Mỗi lần khỉ đầu chó tới, cậu lại chạy tới xem vị trí của bóng, lưu lại vài kí hiệu, vài lần, La Kiều đã có thể nắm giữ quy luật hoạt động của đàn khỉ đầu chó, cơ bản có thể mang theo tiểu liệp báo tránh né chúng nó.
Gia Mã không có hứng thú với đám nhánh cây mà La Kiều đùa nghịch, hết thảy những gì nó làm đều dựa vào bản năng. La Kiều cung từng giải thích với Gia Mã, nhưng Gia Mã chỉ nói một câu đuổi cậu đi: “A a a a?” Nhìn mặt trời không phải giống nhau sao?
Được rồi, rốt cuộc La Kiều cũng hiểu được cái gì gọi là tịch mịch như tuyết.
Nhóm liệp báo bắt đầu né tránh thời gian hoạt động của đàn khỉ đầu chó, hoa báo đực, chủ nhân của hồ nước này cung không để đàn khỉ đầu chó này tự tung tự tác trên lãnh địa của mình. Khỉ đầu chó đối với ấu tể của Bích Thúy Ti cũng là một sự uy hiếp, hoa báo cái giấu ấu tể vào sâu trong lãnh địa, chỉ cần đàn khỉ đầu chó này không vượt giới hạn, Bích Thúy Ti cũng không muốn phát sinh xung đột với bọn nó.
Hoa báo biết leo cây, khỉ đầu chó cũng biết.
Khỉ đầu chó đối với hoa báo cũng duy trì đề phòng, khỉ đầu chó con cũng có thể trở thành con mồi của hoa báo, khỉ đầu chó đực trưởng thành có thể đánh đuổi hoa báo cái, nhưng hoa báo đực thì không dễ đối phó như vậy.
Đàn khỉ đầu chó biết nơi này là lãnh địa hoa báo, nhưng bọn nó cần thức ăn, cũng cần nước.
Mông Đế vẫn không lộ diện, chỉ cần hòa báo không muốn, cho dù là gần trong gang tấc, con mồi cũng không thể phát hiện ra nó. Bích Thúy Ti có chút cố kỵ, chính là vẫn luôn chú ý hướng đi của đàn khỉ đầu chó nhưng không xem chúng nó là mục tiêu đi săn, cũng vì thế đàn khỉ đầu chó dần dần thả lỏng cảnh giác, chỉ lưu lại một con khỉ đầu chó đực trẻ tuổi canh gác, những con khác chiếm cứ vị trí tốt nhất phụ cận hồ nước, bắt đầu ăn cơm uống nước.
Khỉ đầu chó đực đầu đàn là con cường tráng nhất, nó có thể giết chết liệp báo trưởng thành, này cũng là một trong những nguyên nhân La Kiều cùng Gia Mã rất khẩn trương khi đàn khỉ đầu chó xuất hiện.
Khỉ đầu chó tốp ba tốp năm tụ lại một chỗ ăn uống, khỉ đầu chó con dựa trên người mụ mụ, hoặc cùng đám khỉ đầu chó trẻ tuổi chơi đùa, trong suốt quá trình có khỉ đầu chó đực tiếp cận khỉ đầu chó con, ý đồ giành được sự yêu thích của nhóm khỉ đầu chó cái, đương nhiên, phải cẩn thận khỉ đầu chó đầu đàn.
Hết thảy tựa hồ rất an bình, một con linh dương Ourebia ourebi cái đi tới bên hồ uống nước, bên người còn mang theo một con Ourebia ourebi con mới được vài tháng tuổi. Khỉ đầu chó đực cường tráng nhất đột ngột phát động công kích, linh dương co bị nó chộp được, linh dương Ourebia ourebi cái lập tức trốn vào lùm cây.
Khỉ đầu chó sẽ không giết con mồi mà thích nuốt sống. Tiếng kêu thê thảm của linh dương con văng vẳng thật lâu, những con khỉ đầu chó khác muốn chia một phần nhưng khỉ đầu chó đầu đàn lại muốn độc chiếm. Nó kéo thi thể linh dương con tới một gốc cây cách đàn khỉ đầu chó một khoảng, định chậm rãi nhấm nuốt bữa ăn ngon này, nhưng không ngờ một bóng dáng quỷ quyệt lặng lẽ tới gần nó, cảm giác tình huống không đúng, khỉ đầu chó đầu đàn lập tức phát ra tiếng kêu cảnh báo, nhưng hết thảy đều quá muộn.
Một hoa báo đực trưởng thành cường tráng từ phía sau lưng tập kích khỉ đầu chó đầu đàn, nó không cho đối phương bất cứ cơ hội chạy trốn hay phản kích nào, một ngụm cắn ngay xương sống khỉ đầu chó đầu đàn.
Đám khỉ đầu chó cái lập tức túm lấy ấu tể chạy trốn, khỉ đầu chó đực thì tụ lại cùng một chỗ, giằng co với hoa báo đực vừa cắn chết khỉ đầu chó đầu đàn.
Mông Đế không chút để tâm tới tiếng kêu của khỉ đầu chó đực, chòm râu mảnh có thể cảm nhận bất cứ động tác nhỏ nào của con mồi. Thẳng đến khi xác định con mồi hoàn toàn đình chỉ hô hấp nó mới hé miệng, nhe nanh hướng về phía khỉ đầu chó đực gần đó.
Khỉ đầu chó lui bước, vì mất đi đầu đàn nên quá trình rời đi có chút hỗn loạn, nhóm khỉ đầu chó cái lại càng kích động hơn, tân thủ lĩnh rất có khả năng sẽ giết chết đứa nhỏ của bọn nó! Mông Đế tha con mồi lên thân cây mình thích nhất, Bích Thúy Ti vẫn đang ẩn núp thừa dịp đàn khỉ đầu chó rối loạn, bắt giữ một con khỉ đầu chó con lạc mất mụ mụ.
Khỉ đầu chó mụ mụ phát hiện đứa nhỏ của mình không còn, nó phát ra tiếng kêu khóc. Mà lúc này, ấu tể của hoa báo cái Bích Thúy Ti lần đầu tiên được nếm thử hương vị thịt khỉ đầu chó.
Nhóm khỉ đầu chó con cũng học được một bài học quan trọng, hoa báo giống như sư tử, là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Đàn khỉ đầu chó rời đi, La Kiều không rõ bọn nó gặp phải thứ gì, bất quá từ bộ dáng hỗn loạn của bọn nó thì có thể đoán được tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.
Nhóm liệp báo cẩn thận ẩn mình trong núi đá, nhìn đàn khỉ đầu chó vội vàng chạy lướt qua, có thể coi là trường hợp hiếm thấy.
Gia Mã bảo Tháp Tháp ẩn mình trong hang động bí ẩn, La Sâm cùng La Thụy đi theo bên người La Kiều, bọn nó tin tưởng ba ba có thể bảo hộ mình.
La Kiều nhìn đàn khỉ đầu chó rời đi, dần dần nổi lên tâm tư khác. Mấy ngày nay bị đám khỉ đầu chó này làm nghẹn khuất không ít, tuy không muốn thừa nhận, nhưng bộ dáng diễu võ dương oai của đám khỉ đầu chó đã kích thích liệp báo ba ba trẻ tuổi.
Đợi đến lúc đại đa số đàn khỉ đầu chó đi qua, La Kiều phát hiện cơ hội ngàn năm một thuở, một con khỉ đầu chó cái cùng ấu tử của nó đi tuột ở phía sau đội ngũ, chân của khỉ đầu chó mụ mụ hình như bị thương, nó gấp khúc một cách kì quái làm trở ngại tốc độ của nó.
“Ngoan ngoãn ở đây, đừng lên tiếng.”
La Kiều nhỏ giọng căn dặn La Sâm cùng La Thụy, cậu biến hóa hình thái, leo xuống chân núi.
“A a?”
Gia Mã không hiểu La Kiều định làm gì, La Kiều đặt ngón tay bên môi: “Suỵt, nếu măn mắn, hôm nay có thêm cơm a.”
Đàn khỉ đầu chó đi ngày càng xa, khỉ đầu chó mụ mụ cố gắng bắt kịp đội ngũ nhưng lại lực bất tòng tâm. Nếu không phải thủ lĩnh chết đi thì tình huống này cơ bản sẽ không phát sinh. Khỉ đầu chó con đu trên lưng mụ mụ, nó còn quá nhỏ, chỉ có thể dựa vào mụ mụ.
La Kiều đi theo phía sau khỉ đầu chó cái, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, khoảng cách này, nếu khỉ đầu chó cái rú lên thì rất có thể sẽ kéo đàn khỉ đầu chó quay trở lại.
Tùy tay nhổ vài cọng cỏ khô, La Kiều xem xét đúng thời cơ, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, từ bụi cỏ nhảy dựng lên, phóng tới sau lưng khỉ đầu chó cái, siết chặt cổ nó.
Khỉ đầu chó không phải linh cầu, chân trước linh hoạt của nó có thể vươn ra sau cào La Kiều, thậm chí còn có thể kéo đứt nhánh cỏ. La Kiều cơ hồ dùng hết sức lực của mình để áp chế khỉ đầu chó cái, cố gắng không để nó cào mình bị thương, cậu phải tốc chiến tốc thắng.
Khỉ đầu chó con kinh hoảng chạy về phía đàn khỉ đầu chó, vừa chạy vừa phát ra tiếng kêu.
La Kiều ảo não phát hiện mình thế nhưng đã quên mất sự tồn tại của nó, nhưng giờ phút này cậu tuyệt đối không thể buông con mồi trong tay. Gia Mã xuất hiện cữu vãn nguy hiểm có khả năng phát sinh, nó xông tới cắn chết khỉ đầu chó con.
Cả quá trình đi săn không tới một phút đồng hồ, La Kiều lại cảm thấy nó dài hơn tất cả những lần khác. Ba tiểu liệp báo nằm trên một tảng đá, Gia Mã vừa rời đi, Tháp Tháp liền chạy ra khỏi hang động, nhìn quá trình La Kiều giết chết khỉ đầu chó cái, ánh mắt nhóm tiểu liệp báo không chớp mắt cái nào.
“Thật lợi hại a.”
Tháp Tháp kinh hô làm La Sâm cùng La Thụy cũng cảm thấy kiêu ngạo, đó là ba ba của bọn nó a!
Gia Mã ngậm khỉ đầu chó con đi tới bên người La Kiều, nhìn khỉ đầu chó mụ mụ cơ hồ bị La Kiều siết đứt cổ: “A a a!” Xằng bậy quá a!
La Kiều buông nhánh cỏ, lòng bàn tay bị siết ra vệt đỏ, cũng may không bị khỉ đầu chó mụ mụ cào bị thương.
“Nhưng chúng ta có ăn, không phải sao?”
Gia Mã không thèm nói nữa, ngậm khỉ đầu chó con ra sau một mỏm đá, La Kiều cũng kéo khỉ đầu chó mụ mụ đi theo phía sau, đi được vài bước thì ngẩng đầu lên, nói với ba tiểu liệp báo nằm trên tảng đá: “Các con trai, xuống ăn cơm!”
Ba tiểu liệp báo hoan hô một tiếng, cao hứng phấn chấn nhảy xuống khỏi tảng đá, Gia Mã thấy một màn như vậy, lại nhìn qua La Kiều, lập tức lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Thế giới dã thú tuần hoàn theo phép tắc cổ xưa nhất, kẻ mạnh làm vua.
Tuy La Kiều đánh nhau thực tệ, nhưng Gia Mã không tể không thừa nhận, qua một hai năm nữa, La Kiều sẽ trở thành một trong những con liệp báo mạnh nhất ở vùng châu thổ này. Huống chi, La Kiều rất xứng với chức vụ ‘mụ mụ’.
Nếu La Kiều biết Gia Mã nghĩ gì, không biết sẽ tự hào hay có cảm giác bị sét đánh đây.
Một màn vừa nãy, một chút cũng không sót dừng lại trong mắt hai đầu liệp báo khác.
Kiệt Lạc vẫy vẫy cái đuôi, nói với Mạt Sâm: “Anh trai, xem ra lo lắng dư thừa rồi, cho dù ở cùng cự mãng, người ta vẫn sống rất tốt a.”
Mạt Sâm chỉ lẳng lặng nhìn La Kiều, cái gì cũng không nói.