Cuộc chiến đấu..à nhầm, cuộc tàn sát của Lâm Minh với bầy Sa Long diễn ra một cách cực kỳ chóng vánh.
Một kiếm, hoặc chém ngang hoặc bổ dọc, không một cá thể nào chống cự lại được.
Bước chân hắn đi đến đâu, máu tươi nhuộm đỏ mặt cát đến đó, từng thân thể đồ sộ của lũ Sa Long ngã như rạ, toàn bộ đều bị chém thành hai khúc chết đến không thể lại chết.
Sa Long đã vậy thì lũ đồng minh của chúng là Thiết Sa Nghĩ cũng chẳng khá hơn lúc nào, từng con từng con một ngã xuống với một ánh mắt tối đen trống rỗng.
Tuy nhiên khác với mấy con trùng đang co rúm vì sợ hãi cố gắng bỏ trốn kia, Thiết Sa Nghĩ như những dũng sĩ cảm tử không màng sống chết lao đến, kẻ trước ngã xuống thì kẻ sau dẫm đạp tiến lên.
Số lượng bọn chúng cực kỳ đông đúc, lên đến tận 15000 con, và mặc dù đang bị tàn sát thì vẫn còn lúc nhúc như một làn thuỷ triều đen càn quét đến.
Lâm Minh nở nụ cười tàn nhẫn, liếm nhẹ môi nhìn bốn phía xung quanh mình đang bị vây chật như nêm, sau đó cầm lên thanh Murama như sói vào bầy cừu mà đánh giết.
Lúc này, bên trong Sa Ưng thành một mảnh im lặng như tờ, toàn bộ người dân đều tề tụ ở quảng trường mà nhìn không chớp mắt lên một màn hình ma pháp to lớn đang trôi nổi lơ lửng.
Bên trong màn hình, hình ảnh Lâm Minh cầm kiếm tả xung hữu đột chém giết ma thú khiến tất cả rung động mạnh mẽ, ánh mắt nhìn hắn như một vị chiến thần lãnh khốc nơi sa trường.
Đây chính là kiệt tác của Yio, vì để người dân an lòng mà đã nhờ Lâm Minh sử dụng Truyền ảnh thạch và ma pháp Phóng đại hình ảnh tạo ra.
Tất cả lo âu sợ hãi và phiền muộn trước đây đều đã biến mất, một tia hi vọng được cứu rỗi từ từ nhen nhóm trong lòng mọi người.
" Lâm Minh đại nhân...."
Không biết là ai lẩm bẩm một câu như vậy, sau đó nó như ngòi nổ châm lên sự hưng phấn của tất cả mọi người.
“Nào, tất cả hãy cùng hô vang Lâm Minh đại nhân "
" Lâm Minh đại nhân....Lâm Minh đại nhân....hét vang lên nào...Lâm Minh đại nhân...."
Phía ngoài cổng thành phố, trong long của những binh lính Sa Ưng thành còn rung động hơn gấp nhiều lần.
Thông qua Truyền ảnh thạch nhìn thấy và chính mắt nhìn thấy là hai khái niệm không thể gộp chung lại cùng nhau, khí tức huyết tinh và sát phạt theo từng cơn gió nóng thổi vào phổi khiến họ như ngạt thở.
Phía trước mặt cách chỉ hơn 20 dặm, những sinh vật hùng mạnh mà bọn họ từng sợ hãi mất mật giờ đây chỉ như những con côn trùng mặc người chém giết, cơ thể bị chém đôi, chém ba thậm chí là bị đánh thành mưa máu vương vãi rơi khắp nơi
Máu đỏ chảy nhiều đến nổi mà cả cát sa mạc cũng không thể thấm hết, kết lại thành từng dòng đặc quánh mà tùy ý uốn lượn khắp nơi, để rồi bị chân của những con Thiết Sa Nghĩ giẫm đạp văng tung toé.
" Đây...là sức mạnh của Tôn cấp cường giả sao?? Thật khủng khiếp "
Một người lính nuốt khan ngụm nước bọt nói, ánh mắt tràn đầy sùng bái hâm mộ và ước ao.
" Tao cũng muốn trở thành người như vậy, khi đó mỹ nữ sẽ phải tự động bò lên giường tao!!"
Một tên lính khác có nước da vàng vọt do tửu sắc quá độ cũng hâm mộ nói, chỉ là lập tức nhận được một ngón giữa của tất cả đồng bạn xung quanh.
" Mơ đê cưng, loại t*ng trùng lên não như mày cả đời mãi chỉ là cóc ké!!"
" Mày nói gì hả?!"
" Tao nói mày đó đồ ma dê cóc ké!"
" ಠ益ಠ "
Bụp bốp uỳnh
" Hai thằng dở hơi "
Mọi người xung quanh đồng thời nhổ nước bọt, sau đó tiếp tục quay lại quan sát trận chiến, lúc này đã có thêm sự gia nhập của một số kẻ chủ chốt.
Oành!!!!
" Phew, hết hồn hà!!! Tự nhiên ở đâu lù lù xuất hiện!!"
Bước ra một cách bình thản từ đám bụi mù, Lâm Minh ngước mặt lên chín kẻ đang lơ lửng trước mặt mình mà phàn nàn.
Do mang tâm thái vui đùa nên hắn đã đóng lại cảm ứng của bản thân từ trước, do vậy khi bọn này phá không đánh lén sau lưng đã khiến hắn thật sự bất ngờ.
Dĩ nhiên, với cường độ công kích đó làm sao khiến hắn mất một sợi lông nào được, không tính đến tu vi khủng bố thì nhục thân hắn cũng đã đạt đến Bán Thần cấp, trừ phi lũ Thiên thần hay Quỷ tộc nơi Thượng Ma hai giới xuất hiện thì còn may ra...
" Nhân loại, ngươi là ai?? Sức mạnh này đặt ở phạm vi hai đại Đế Quốc cũng là đỉnh tiêm, ta không thể nào không biết được?"
Kẻ đặt ra câu hỏi là một tên tóc đỏ xoắn, cởi trần nửa thân trên để lộ cơ bắp cuồn cuộn, trong khi phía dưới thì chỉ mặc một cái xà-rông được làm từ da ma thú.
" Tại sao ta phải trả lời ngươi "
Lâm Minh huơ thanh Murama cho máu văng đi rồi lạnh nhạt hỏi lại, thái độ và ánh mắt miệt thị của hắn nhìn đối phương cũng chẳng khác gì lũ cấp thấp xung quanh.
" Ngông cuồng, Sa Long Vương đại nhân nói chuyện với ngươi mà dám bất kính. Quỳ xuống cho ta!!"
Chưa đợi tóc đỏ nói gì, một tên thân người mặt trùng đã thét to lên, bên trong tràn đầy ý nịnh bợ
Sau đó, hắn cầm lấy thanh dại chùy trong tay xé rách không gian xuất hiện trên đầu Lâm Minh, vung mạnh xuống như muốn nghiền nát hắn.
" Nơi ta nói chuyện mà tép riu cũng dám xen vào! Chết đi!"
Lâm Minh hờ hững nói, sau đó gần như là cùng lúc thì thanh Murama cũng đã cắm sâu vào ngực trái của kẻ địch, hắn cứ vậy mà treo lơ lửng thi thể đối phương trên không trung.
" Đến từ đâu thì trở về đó đi! Trả lại cho các ngươi nè!"
Vung tay một cái, xác của tên mặt trùng bay vút đến trước mặt của Sa Long vương, kẻ vẫn còn đang bất ngờ vì mọi việc diễn ra quá nhanh.
Như một bản năng, Sa Long vương đưa tay ra định tiếp lấy, nhưng khi vừa chạm đến thi thể thì.....
Viu!!!
Một làn gió nóng thổi qua, kéo theo một làn sương đỏ bay phất phới.
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên đó bi phản chiếu lại tựa như một dãy kim tuyến xinh đẹp....đầy mùi máu tanh!!!
" Khốn kiếp, ta phải giết ngươi!!"
Ngơ ngác nhìn cánh tay đang đưa ra của mình, Sa Long vương bỗng nhiên trở nên cuồng nộ gào thét lên, khí áp của một Cửu cấp ma thú quét qua toàn trường khiến tất cả run lẩy bẩy, dĩ nhiên là trừ Lâm Minh vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài ra.
" Phá Hư Chết Hết "
Hét to một tiếng, Sa Long vương há mồm bắn ra một tia sáng ma lực to hơn năm mét nhắm thẳng vào Lâm Minh, uy lực khủng khiếp của nó khiến không gian trên đường đi trở nên vặn vẹo, và không khí thì bị đánh bay đi tạo ra những đợt cuồng phong thổi lên cát bụi đầy trời.
" Cái tên chiêu củ chuối thiệt chứ!"
Lâm Minh ở trong lòng nhổ nước bọt thầm một câu, sau đó nét mặt méo có nghiêm túc mà hoành kiếm ngang hông, cười nhạt mà lẩm bẩm