Năm Nguyên Hi thứ mười tám, vào đêm thứ ba của tháng chạp, một trận tuyết lớn đổ xuống thành Kiến Khang. Ngày tiếp theo, thành Kiến Khang bị phá vỡ, phiến quân tràn vào trong thành, Tấn đế bị bắt, những người phản kháng đều bị giết sạch. Thành Kiến Khang xưa kia từng là nơi phồn hoa biết bao nhiêu, nay hài cốt khắp nơi, máu chảy thành sông.
Thành Kiến Khang một tầng mây đen bao phủ. Hoàn Lẫm, thủ lĩnh của đám phiến quân, tuy không làm gì, nhưng bách tính ai nấy cũng đều kinh sợ, lo lắng chỉ trong chớp mắt đầu rời khỏi cổ.
Sóc Phong ngược lại thập phần vui vẻ, hắn mới 18 19 tuổi, giống như một hài tử chạy vòng vòng xung quanh Tạ Trản.
Tạ Trản ngồi dưới tuyết trắng mênh mông, tay khẽ vỗ về đàn. Ngón tay y trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, vô cùng thích hợp để gảy đàn. Thế nhưng trong một canh giờ vừa qua, y chỉ đàn đúng một khúc ‘Phượng cầu hoàng’.
“Chim phượng, chim phượng về cố hương, Ngao du bốn bể tìm chim hoàng*.” Chim phượng ngao du tứ hải để tìm kiếm tình yêu, kiên định không hối tiếc, mà y, cho dù lên trời xuống đất cũng không tìm được người kia.
( *Đây là hai câu thơ trong bài thơ Phượng cầu hoàng của Tư Mã Tương Như:
Phượng hề phượng hề quy cố hương
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng
Thời vị ngô hề vô sở tương
Hữu diện thục nữ tại khuê phường
Thất nhĩ ngân hà, sầu ngã trường
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt ương hề cộng cao tường)
Ca khúc y đàn toát ra vẻ bi thương, trong mênh mông tuyết trắng càng lộ vẻ thê lương buồn thảm.
“Công tử, ngài cảm thấy không vui sao? Hoàn tướng quân đang đến, ngài không cần phải ủy khuất chính mình.”
“Ủy khuất?” Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Tạ Trản thấp giọng thì thầm, cũng không biết là đang trả lời Sóc Phong hay đang tự nói với chính mình.
Tạ Trản toàn thân bạch y, tóc đen rối tung, da trắng như ngọc, dung mạo tuấn tú, giữa hai hàng lông mày hẹp dài lộ ra ánh sáng liễm diễm, vẻ mặt vừa mê man, lại tựa như trào phúng.
Sóc Phong hầu hạ bên cạnh y mười mấy năm, song lúc này nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi sững sờ. Nhớ năm đó có người trước mặt Tạ Trản nói y phù dung chi sắc (sắc đẹp như hoa phù dung), Tạ Trản lúc đó trên mặt tuy là ý cười ôn hòa vô hại, nhưng mấy ngày sau người kia liền bị kết án tống vào ngục giam.
Tạ Trản bình sinh sở hữu sắc đẹp khuynh thành mà không phải ai cũng có thể mơ ước.
Sóc Phong nhanh chóng phục hồi tinh thần, bĩu môi nói: “Nhưng những người kia lúc nào cũng cho rằng ngài là nịnh thần, dùng nhan sắc mê hoặc bệ hạ…”
Sóc Phong đột nhiên cảm thấy kinh sợ vì lời nói của mình vừa rồi, vội ngừng lại câu chuyện, đoạn nói: “Hoàn tướng quân yêu thích ngài như vậy, tự nhiên sẽ che chở cho ngài, không để ngài bị người khác ủy khuất.”
Khóe môi Tạ Trản nhếch lên nụ cười nhạt yếu ớt, cũng không tỏ rõ ý kiến, ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, tấu lại vẫn là khúc nhạc vừa rồi.
Sang ngày thứ hai sau khi thành Kiến Khang bị công phá, tướng lĩnh phiến quân Hoàn Lẫm lên ngôi Hoàng đế, đổi thành Sở quốc. Sau khi đăng cơ, chuyện đầu tiên hắn làm chính là truyền một đạo thánh chỉ tới phủ Tây Trung Lang.
Thánh chỉ vừa tới, Sóc Phong giày cũng chưa kịp mang liền chạy vào sân, khắp khuôn mặt đều là kinh hỷ. Hắn cảm thấy ngày vui của Tạ Trản đang đến gần, và cả ngày vui của hắn cũng theo sau.
Nhớ năm đó Hoàn Lẫm đối xử với công tử của hắn tốt đến mức nào, hận không thể đem những thứ tốt nhất từ trước đến nay dâng lên cho y. Mà công tử của hắn tâm tâm niệm niệm chờ đợi năm năm, rốt cục hai người có thể đoàn tụ.
Đêm thanh gió mát, thế nhưng sắc mặt Tạ Trản có chút chật vật.
Võ quan tuyên chỉ là cận thần của tân đế, hắn từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn Tạ Trản quỳ trên mặt đất, cả người một thân bạch y, thân thể đơn bạc, rõ ràng là nam tử nhưng lại có phần nhu nhược đáng thương.
Chẳng trách làm cho Tấn đế thần hồn điên đảo, phút chốc trên mặt tên võ quan lộ vẻ khinh thường.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Tạ thị Tử Ngưng, phạm phải ba đại tội, thứ nhất là vu hại trung lương, thứ hai là lãng phí quốc khố vào xây dựng, thứ ba là mê hoặc Tấn đế, xứng danh Nịnh Hạnh*, quả thật tội ác tày trời. Nay nhốt vào đại lao, chờ ngày xử trảm.”
( *Nịnh Hạnh:
1. Lấy nịnh nọt mà được đến sủng hạnh.
2. Kẻ lấy nịnh nọt mà được đến quân chủ sủng hạnh: nhâm dụng nịnh hạnh
3. Trong Sử ký * nịnh hạnh liệt truyện cùng Hán Thư * nịnh hạnh truyện, nịnh hạnh đặc biệt chỉ những người đồng tính luyến dĩ sắc thị quân, như Đặng Thông, Lí Duyên Niên, Đổng Hiền. Nhưng nói chung, những người phàm không qua hoạn lộ ngay thẳng mà dùng nhu mị của mình mà có được đế vương sủng hạnh đều có thể gọi là ‘nịnh hạnh’. Cho nên, có dùng ám chỉ đồng tính hay không còn tùy phân tích cụ thể.)
Tuyên chỉ thường do hoạn quan phụ trách, nay lại là võ quan cận thần của Hoàng đế, đủ thấy thánh chỉ này có bao nhiêu gấp gáp.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, mái tóc đen cùng bạch sam tung bay trong gió, tuyết rơi đầy trời cơ hồ đem y vùi lấp.
Tạ Trản không cảm thấy quá ngạc nhiên. Từ một năm trước, Hoàn Lẫm không còn trả lời thư của y, liền đoán được Hoàn Lẫm muốn từ bỏ quân cờ này là y, cũng sớm đoán được kết cục của chính mình. Chỉ là khi phỏng đoán cuối cùng trở thành sự thật, trong lòng y bỗng nhiên có chút nam khan, tựa như hòn đá ngàn cân đè nặng, khiến y cảm thấy vô cùng nghẹt thở.
Y đã đoán trước Hoàn Lẫm sẽ vứt bỏ mình, thế nhưng không ngờ hắn lại vội vã nôn nóng như vậy.
Y đúng là xứng danh hai chữ “Nịnh Hạnh”.
Trong mắt thế nhân, y vu hại trung lương, giúp cho phiến quân một đường xuôi nam, không người nào có thể ngăn cản; y xây dựng rầm rộ, khiến quốc khố trống rỗng, chiến loạn chưa bình, lương thảo đã muốn hết; y mê hoặc quân tâm, vì y mà Hoàng đế không màng triều chính.
Y là trọng tội của tiền triều, ngược lại là công thần của tân đế. Nhưng với công lao như vậy, tân đế sẽ không vì thế mà cảm động nhớ nhung, ngược lại dùng mạng sống của chính y để dẹp loạn bách tính và sự phẫn nộ của dân chúng.
Việc này vốn dĩ tốn công vô ích, nhưng nếu y đã làm, cho dù không tránh khỏi oan khuất cũng đành phải nhận tội trạng về mình.
Bất quá chết đi, Tạ Trản không cần phải quan tâm gì nữa.
Sóc Phong có chút khó tin: “Làm sao có thể? Hoàn tướng quân làm sao có khả năng sẽ xử tử công tử?! Đại nhân, ngài nhất định đọc nhầm rồi, còn không thánh chỉ này là giả!”
Trên mặt hắn tràn ngập vẻ khó có thể tin được, kích động thét lớn, một bước tiến lên muốn cướp đi thánh chỉ. Chỉ là hắn sao có thể địch lại một võ quan cường tráng kia chứ? Hắn rất nhanh liền bị tên võ quan kia tát cho một cái té xuống đất. Đương lúc thanh đao của tên võ quan kề vào cổ hắn, hơi lạnh xuyên thấu da thịt lan khắp cơ thể, Sóc Phong rốt cục phục hồi tinh thần.
Sóc Phong cả người lạnh lẽo, hắn nhớ mang máng năm đó lúc Hoàn Lẫm rời đi còn nói: “Sóc Phong, ngươi phải chiếu cố A Trản cho tốt, chờ ta lên làm Hoàng đế, A Trản thành Hoàng hậu, liền phong cho ngươi trở thành đại quan.”
Đại quan… Khi đó, Sóc Phong đã nghĩ trở thành đại quan bộ dáng uy phong lẫm liệt tới mức nào, tự nhiên trong lòng cũng vui vẻ.
Bây giờ Hoàn Lẫm thực sự đã trở thành Hoàng đế, thế nhưng lại muốn xử tử A Trản, còn hắn thủy chung vẫn là một nô tài. Sóc Phong vốn dĩ cõi lòng tràn đầy hy vọng, trong nhất thời làm sao có thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc như vậy?
Thời điểm tên võ quan rời đi, hắn còn cho Sóc Phong một cước.
“Cẩu nô tài.”
— ‘Cẩu nô tài’, ba chữ này cứ thế lẩn quẩn trong tim Sóc Phong cùng Tạ Trản.
Sóc Phong theo hầu hạ Tạ Trản mười ba năm, cùng y trải qua vô số ánh mắt khinh thường. Tại thời điểm Tạ Trản sắp chết lại vẫn không có gì thay đổi.
Sóc Phong co người lại, ngã xuống nền tuyết trắng xóa mênh mông, khuôn mặt phủ đầy tuyết trộn lẫn với bùn đất, giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ, trông vô cùng đáng thương.
“Công tử, làm sao có thể như vậy?” Hắn vẫn chưa chịu chấp nhận hiện thực.
Tạ Trản bước tới lau đi vết bẩn trên mặt hắn. Hài tử này chính là người duy nhất mà y muốn tạ lỗi. Sóc Phong từ sáu tuổi đã theo bên cạnh y, vốn nửa đời còn lại có thể để hắn hưởng vinh hoa, thế nhưng cuối cùng Sóc Phong chỉ có cùng y chịu khổ mười ba năm.
Tạ Trản lấy xuống miếng ngọc bội đáng giá duy nhất trên người mình, đặt vào tay hắn: “Rời đi đi.”
Nói đoạn liền quay người bỏ đi.
Sóc Phong nhìn theo tấm lưng đơn bạc dần đi xa, nước mắt rốt cục tràn ra ngoài, nghẹn ngào không nói thành lời. Hắn đột nhiên nhớ lại tình cảnh mình bị bán vào Tạ phủ mười ba năm trước. Hắn được đưa đến bên người vị Tam công tử này, lúc đó hắn vô cùng không tình nguyện. Tạ gia cho dù là cao môn đại hộ, nhưng Tam công tử lại là thứ tử, thế nên không được sủng ái.
Đến khi chân chính nhìn thấy Tam công tử, hắn liền nhận định người này chính là chủ nhân của mình. Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trản, y đang ngồi dưới gốc cây lê, mi mục như họa, an tĩnh lặng lẽ tựa như một bức tranh. Khi đó, hắn cảm thấy vị công tử này không phải là thường nhân, một lúc nào đó có thể nhất phi trùng thiên (bay lên trời).
Nhưng là có một số việc, vĩnh viễn cũng không bao giờ ngờ tới kết cục.
Bóng dáng Tạ Trản hoàn toàn biến mất. Thời khắc này hắn rốt cục ý thức được, đây có thể là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy y.
Chỉ là hắn từ đầu tới cuối cũng không đủ dũng khí đến bên cạnh người nọ, nói với y rằng hắn muốn chết cùng y.