*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy y bị kéo về nhập vào ngọc bội, nhưng phảng phất bên tai y vẫn là âm thanh của Nguyên Hi đế.
Tạ Trản nhớ tới nhiều năm trước, Nguyên Hi đế say rượu cầm lấy tay y gọi ‘A Hưu’ đầy thâm tình.
Khi đó, người người đều nói Đế hậu tình thâm, cái chết của Hoàng hậu đối với Nguyên Hi đế là đả kích quá lớn, hắn chưa từng ngủ ngon giấc, ăn được cũng ít, cả người nhanh chóng gầy yếu sa sút. Toàn bộ hậu cung lao lực tâm tư hòng giúp tâm tình hắn khá hơn một chút, rất nhiều triều thần cũng tấu thỉnh Hoàng đế quảng nạp hậu cung. Nhưng mà Nguyên Hi đế hằng ngày đều giống như cao tăng khổ hạnh. Triều thần ai nấy lo lắng, giai thoại Đế hậu tình thâm vẫn là truyền khắp thiên hạ.
Tạ Trản cũng có chút hâm mộ.
Đương lúc Nguyên Hi đế say khướt lôi kéo tay y gọi ‘A Hưu’, trong mắt hắn ngập tràn thống khổ cùng tưởng niệm, Tạ Trản biết rằng Nguyên Hi đế đối với Hoàng hậu tình thâm xác thực như lời đồn đại.
Thế nhưng, y không nghĩ tới có một ngày Nguyên Hi đế giống như thất hồn lạc phách gọi tên y.
— Nguyên Hi đế cũng là thích y sao.
Nhưng tại sao không sớm một chút? Tại sao không đối xử tốt với y hơn? Tại sao thời thời thời khắc khắc đều nhắc nhở rằng y chính là thế thân của Tạ Chi Lan?
Nếu như vậy, có lẽ y sẽ sớm quên Hoàn Lẫm.
Chờ cựu triều diệt vong, y với Nguyên Hi đế cùng chết, rõ ràng tốt hơn tình cảnh thê lương nguội lạnh lúc này.
Bất quá lúc này, những suy nghĩ như vậy cũng chỉ để vui đùa.
Đèn trong đại điện chưa tắt, Hoàn Lẫm thẳng tắp ngồi đó, ánh đèn lay động, gương mặt của hắn tựa hồ bịt kín một tầng bạch quang, thoạt nhìn âm trầm. Tạ Trản bên trong ngọc bội thấy được một màn này cũng khó tránh khỏi hoảng sợ.
Ban đêm rất lạnh, trong phòng cũng không đốt lò sưởi, Hoàn Lẫm chỉ mặc một kiện áo cánh trắng, hiển nhiên là nửa đêm bừng tỉnh.
“Lý Đắc Thanh!”
Hoàn Lẫm kêu một tiếng, lão thái giám bên ngoài vội vã đi vào, quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ có gì phân phó?”
“Ngươi đến Dĩnh Xuyên vương phủ, đem toàn bộ tranh của hắn đốt hết, tịch thu toàn bộ giấy bút trong phủ, không cho hắn vẽ tiếp!”
Lão thái giám vội vã rời đi.
Tạ Trản nhìn Hoàn Lẫm, không biết hắn vì sao lại chấp nhất như vậy?
Là bởi vì đoạn quá khứ kia của bọn họ? Đương nhiên, đó không phải là vì yêu, mà là vì dục vọng chiếm hữu.
Trời dần sáng, cả ngày hôm đó, Tạ Trản đều có chút mất thất thần.
“Bệ hạ là đang có tâm sự?”
Đương lúc yên tĩnh, một thanh âm ôn nhuận vang lên, Tạ Trản quay đầu nhìn, Hoàn Lẫm đang chơi cờ, ngồi đối diện với hắn là một nam tử trẻ tuổi mặc thanh sam, đầu đội
khăn nhiễu Gia Cát*.
*Hình ảnh Gia Cát Lượng thường gắn liền với quạt lông và khăn nhiễu, xem hình dưới.Nam tử nhìn như trong trẻo như nước, kỳ thực phức tạp khó hiểu, khóe môi câu lên nụ cười nhàn nhạt, trong mắt lại mang theo lạnh lẽo.
“Ban đêm gió lớn, không ngủ được.” Hoàn Lẫm nói, trong tay hạ xuống một quân cờ đen.
“Bệ hạ không cảm thấy hậu cung trống trải hay sao?” Tống Nghiễn đột nhiên hỏi.
Tay Hoàn Lẫm dừng một chút, con ngươi âm u nhìn chằm chằm Tống Nghiễn
“Tống khanh cảm thấy A Cẩm quá mức mệt nhọc, muốn thay trẫm quản việc hậu cung?” Hoàn Lẫm nói.
Tống Nghiễn hạ xuống một quân trắng: “A Cẩm như thân muội của thần, bất quá việc này không quan trọng, chỉ là thần mấy ngày nay có gặp được một người thú vị, có thể cùng bệ hạ giải ưu.”
Hoàn Lẫm nắm chặt quân cờ trong tay. Hắn đời này ghét nhất bị người khác chế trụ, thế nhưng lời vừa rồi của Tống Nghiễn, hắn hoàn toàn không thể phản bác. Tống Nghiễn nắm trong tay mấy chục vạn đại quân. Lúc trước khi hắn chấp nhận Tống Nghiễn thống lĩnh binh lính, đã sớm đoán được một ngày như vậy.
Tống Nghiễn chấp nhận dưới trướng hắn, nhưng không chấp nhận ủy khuất.
Hoàn Lẫm nới lỏng tay, vừa muốn nói chuyện, Tống Nghiễn liền đánh gãy, hướng về người bên cạnh nói: “Đem Sơ Nhất tiến vào để bệ hạ xem.”
Là người chứng kiến, Tạ Trản cảm giác được Hoàn Lẫm cùng Tống Nghiễn đang là sóng cuộn biển gầm, thế cuộc của tân triều, so với tưởng tượng của y càng phức tạp hơn.
Tạ Trản từng nghe qua thanh danh của Tống Nghiễn, bên cạnh Hoàn Lẫm có một hãn tướng, dụng binh như thần, dũng mãnh vô song, từng một mình chống lại ngàn vạn quân địch lấy được thủ cấp tướng lĩnh. Khi đó, Tạ Trản cho rằng người đó là một hán tử ngũ đại tam thô, sau mới hiểu được, khi hắn cởi bỏ chiến giáp, đổi sang y phục thanh sam, so với danh sĩ lại càng phong lưu vô song. Tạ Trản khi còn sống từng có duyên gặp mặt Tống Nghiễn, cảm thấy hắn là người thâm sâu khó lường.
Lúc nhìn thấy Sơ Nhất, Tạ Trản mơ hồ minh bạch nguyên do.
Sơ Nhất chính là thiếu niên trong Dĩnh Xuyên vương phủ ngày ấy cùng hắn thập phần tương tự.
Hoàn Lẫm nhìn thiếu niên kia, diện vô biểu tình.
“Bệ hạ cảm thấy thế nào?” Tống Nghiễn hỏi.
Hoàn Lẫm rất nhanh thu hồi ánh mắt: “Tống khanh mắt nhìn từ trước đến nay đều tốt, bất quá lần này cũng thường thôi.”
Tống Nghiễn nở nụ cười, thời điểm nhìn về thiếu niên kia, Sơ Nhất không nhịn được run lên một chút.
Tống Nghiễn rời chỗ ngồi, tới trước mặt Hoàn Lẫm quỳ xuống: “Nếu không được bệ hạ yêu thích, không bằng đánh chết đi.”
Tống Nghiễn dùng thanh âm vân đạm phong khinh để nói một việc tàn nhẫn như vậy, thời khắc ấy, Tạ Trản cảm thấy người quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy không phải là thiếu niên vô tội kia mà chính là y. Y vốn dĩ hèn mọn, cho nên người này có thể tùy ý quyết định sinh tử của mình.
Quá trình Tống Nghiễn xử trí Sơ Nhất, Hoàn Lẫm chỉ ở một bên nhìn, ánh mắt nhàn nhạt, phảng phất không có quan hệ gì với hắn.
Tạ Trản lại gắt gao nhìn chằm chằm một màn kia, một luồng hơi lạnh thấu xương chạy dọc thân thể y.
Một số thời khắc, tru tâm so với dằn vặt thân thể còn kinh khủng hơn.
Sau mấy ngày, Tạ Trản thường xuyên mơ tới tình cảnh đó. Thiếu niên nằm trong vũng máu, đôi mắt vô thần trợn trừng, gương mặt thanh tú dữ tợn, vặn vẹo đến mức không còn là bộ dáng của người thường.
Có lúc, Tạ Trản mơ hồ mở mắt liền nhìn thấy thiếu niên kia đứng trước mặt y, khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, nhìn thẳng vào y. Tạ Trản luôn có cảm giác rằng, thiếu niên kia vì y mà chết.
Cho dù biến thành ngọc bội, Tạ Trản đã rất nhiều ngày không được ngủ ngon. Y phảng phất như rơi vào địa ngục sâu thẳm khủng khiếp, vĩnh viễn không thể thoát thân.
Lúc này, Tạ Trản biết, Tống Nghiễn so với Hà Cẩm càng đáng sợ hơn.
Nếu y vẫn còn đi theo bên người Hoàn Lẫm, phỏng chừng kết cục sẽ giống như thiếu niên kia.
——
Ngày xuân đã lặng lẽ đến, bên trong ngự hoa viên, hoa đào đã nở rộ. Vì thay đổi triều đại mà hoàng cung có chút quạnh quẽ, nay đã có dấu hiệu ấm lên.
Hoàng đế bắt đầu sủng hạnh Hoàng hậu.
Ở trong mắt ngoại nhân, hậu cung của Hoàng đế chỉ có một mình Hoàng hậu, đây chính là sủng hạnh lớn lao mà không phải thất sủng. Thế nhưng Tạ Trản ngày ngày đi theo bên người Hoàn Lẫm, vẫn cảm giác được biến hóa. Cách đây một thời gian, Hoàng đế chưa từng bước vào Hiển Dương điện một bước, y lúc đầu tưởng rằng Hoàn Lẫm bởi vì chính vụ bề bộn, thế nhưng dần dần, Tạ Trản lại nhận ra, kỳ thực không phải như vậy mà là do Hoàng hậu thất sủng.
Còn về nguyên nhân thất sủng, y tự nhiên không thể biết được.
Hoàng hậu một lần nữa được sủng ái, y cảm thấy được chuyện này liên quan đến Tống Nghiễn. Xem ra cho dù làm Hoàng đế, cũng có rất nhiều chuyện không thể nề hà.
Tuy nhiên, Hoàn Lẫm cũng không phải loại người chịu thiệt thòi mà phải ngậm vào bụng. Thời điểm các đại thần lại dâng tấu thỉnh Hoàng thượng nạp thêm phi tần, hắn vẫn như trước bác bỏ, mà là hạ lệnh tuyển
Tứ phi*. Đại Sở theo hệ thống của nhà Tấn, sau Hoàng hậu là Tứ phi, Tứ phi đều đến từ các cao môn đại hộ. Có thêm Tứ phi, Hoàng hậu liền không giống như trước chiếm giữ vị trí độc tôn.
( *Chính nhất phẩm: Quý phi, Hiền phi, Thục phi, Đức phi – Tứ phi. Quý phi đứng đầu, địa vị giảm dần theo thứ tự, mỗi phân vị một người.)Như vậy bên trong cung điện vắng vẻ này sẽ có thêm tân nhân.
Hoàng đế sau khi hạ triều muốn trở về Thái Cực điện phải đi qua một mảnh vườn đào. Hắn vừa bước vào sân, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Tạ Trản cũng ngây ngẩn cả người, nếu không để ý phiến diện, y phải thừa nhận rằng, đây là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ. Nữ tử mặc một kiện váy áo hồng nhạt, khoác áo choàng trắng, đứng giữa những cánh hoa đào rơi, giống như tiên tử hạ phàm.
Hoàn Lẫm dừng lại không tiến lên, nữ tử kia chậm rãi tới gần, nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt tươi như hoa đào, nàng kéo tay Hoàn Lẫm, nũng nịu gọi một câu: “Bệ hạ.”
Thanh âm nữ tử mềm mại đáng yêu, Hoàn Lẫm vẫn cứ ngây người.
Trong mắt Hà Cẩm mang theo u buồn nhàn nhạt, ánh mắt lưu chuyển, u buồn liền hóa thành triền miên: “Bệ hạ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Mâu sắc Hoàn Lẫm tối tăm một chút, góc cạnh trên mặt rõ ràng hơn, thần sắc khó lý giải.
“Đó cũng là một mảnh vườn đào trong rừng, bệ hạ trong loạn quân cứu được thần thiếp.” Hà Cẩm lâm vào hồi ức, ánh mắt mềm mại như nước, “Thần thiếp sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình của bệ hạ, thần thiếp cùng đại ca cả đời này nguyện trung thành với ngài. Bản chức của thần thiếp là thay bệ hạ xử lý hậu viện, việc tuyển Tứ phi, thần thiếp sẽ ra sức tuyển người vừa lòng bệ hạ.”
Ánh mắt Hoàn Lẫm nhu hòa một chút, cầm tay Hà Cẩm: “Thân thể nàng không tốt, nên hảo hảo an dưỡng. Còn ân tình hay không ân tình không quan trọng. Nàng đã gả cho trẫm, cũng chính là thê tử của trẫm, trẫm sẽ đối đãi với nàng thật tốt.”
Hoàng đế cùng Hoàng hậu bước vào Thái Cực điện. Tạ Trản bị treo bên hông Hoàn Lẫm, cảm thấy phi thường xấu hổ.
Bất quá lần này, Hoàng đế tựa hồ cũng không vội vàng sủng hạnh Hoàng hậu, mà hắn chỉ lắng nghe Hoàng hậu gảy đàn.
Không biết là vô tình hay là cố ý, Hoàng hậu lại đàn khúc “Phượng cầu hoàng”.
Ánh mắt Hoàn Lẫm dần dần trở nên thâm thúy khó dò. Hoàng hậu hiển nhiên không cảm giác được, đàn xong một khúc, liền dựa vào người Hoàng đế, một tay rơi xuống bên hông Hoàn Lẫm, cầm lên ngọc bội thưởng thức.
“Phượng hề phượng hề về cố hương, ngao du tứ hải cầu phượng hoàng. Thần thiếp nhớ rõ bệ hạ năm đó lúc nghe được khúc đàn này, đột nhiên suốt đêm từ Kinh Châu giục ngựa trở về thành Kiến Khang. Bệ hạ là vì nghe được khúc đàn này mà nhớ tới cố hương sao?” Hà Cẩm hỏi, khuôn mặt ngây thơ, “Năm đó thần thiếp mười tám, bệ hạ hai mươi hai, bệ hạ rời thành Kiến Khang bốn năm, chắc chắn là người rất nhớ cố hương.”
Tạ Trản cùng Hoàn Lẫm mười tám tuổi chia lìa, lúc gặp lại đã hai mươi ba tuổi, chính là lúc đoàn quân Hoàn gia đánh thắng Lạc Dương trở về.
Chẳng lẽ ý của Hà Cẩm là trong thời gian đó, Hoàn Lẫm đã từng trở lại?
Rốt cục năm đó xảy ra chuyện gì?
Một năm kia, Tạ Chi Lan qua đời, Nguyên Hi đế tự mình triệu kiến y.