Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu

Chương 17: Chương 17




Nói xong, cô theo sợi dây thừng lập tức leo lên.

Đọng tác gọn gàng lưu loát này khiến Tần Dã xem trợn mắt há mồm.

Cô ấy lợi hại như vậy sao?Sau khi Dung Yên lên, sử dụng nguyên lý đòn bẩy, dùng cây to làm điểm tựa, từ từ kéo người lên.

Bí mật thu lại chiếc găng tay trên tay vào không gian, liền chạy tới cởi dây trói cho Tần Dã, "Anh thế nào rồi?"“Tôi ổn.

” Tần Dã cắn răng nói.

Không thể nói rằng toàn bộ cơ thể hắn đang rất đau, phải không?Còn nữa, chân hắn đã mất cảm giác từ lâu, hiển nhiên chất độc còn sót lại đã thấm vào máu xương.

"Cô xuống núi tìm người! Với con lợn rừng kia ước chừng có mấy người nguyện ý lên núi.

"Dung Yên nói thẳng: "Ở đây mùi máu tươi rất nặng, anh cho rằng ở chỗ này an toàn sao? Không đợi tôi tìm tới , anh liền chết chắc.


"Tần Dã:…Cũng không cần phải nói trắng ra như thế.

Dung Yên không muốn hắn chết ở đây, dứt khoát nói: "Tôi sẽ cõng anh xuống núi.

"Hai mắt Tần Dã lập tức mở to, với thân thể nhỏ bé kia, cô có thể tự mình động đậy sao?"Chờ một chút, tôi đi lấy lại con dao của anh về, con lợn rừng kia anh cũng đừng có quản" Cô sẽ thu vào trong không gian.

Không chờ Tần Dã kịp nói, Dung Yên đã đi xa, sau đó cô rút con dao ra , thuận tiện đưa con lợn rừng vào không gian.

Lại lần nữa chạy về.

"Nào, leo lên đi, tôi cõng anh xuống núi trước.

"Tần Dã:…Tốt hơn cô nên gọi cho ai đó.

Không cho hắn cơ hội cự tuyệt, hắn đã bị Dung Yên cõng trên lưng rồi.


Tần Dã nhất thời không thể biết được trong lòng đang có cái cảm giác gì, vô số cảm xúc kỳ lạ đồng thời ùa đến ! Đường xuống núi không dễ tìm, cộng thêm trời tối.

Cũng may, trước đây Dung Yên năm nào cũng bớt chút thời gian để chơi trò sinh tồn hoang dã, nên khá vững tâm.

Chỉ là một chút mệt mỏi.

"! Tốt hơn hết cô nên đặt tôi xuống ! " Tần Dã không muốn cô phải làm việc vất vả, hắn biết mình gầy nhưng vẫn có trọng lượng nhất định.

“Đừng khách sáo, tôi còn có thể đi được.

” Dung Yên có chút thở hổn hển, thân thể này không tốt, nếu như đổi thành cô cuả trước kia ,vác trăm cân chạy 50 km cũng không có vấn đề gì.

Tần Dã:…Một giờ sau, Dung Yên cuối cùng khiêng người tới cửa, "Mở cửa! "Mặc dù giọng nói yếu ớt nhưng Tần Vũ vốn đang lo lắng vẫn nghe thấy.

Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .

Để đọc đầy đủ không gián đoạn bộ truyện này các bạn nên đọc tại web .

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.