Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 124



Edit: Blanche

Hứa Phàm là con trai ruột của Thôi Định Sâm!

Nói cách khác, nam nhân ở trong khách sạn Kiến Thiết năm năm trước chính là Thôi Định Sâm, sao lại thế được, không thể thế được, Hứa Chiêu dùng ánh măt không tin nổi nhìn Thôi Định Sâm, hỏi: “Tiểu thúc, anh nói đùa thôi đúng không?”

Thôi Định Sâm trịnh trọng nói: “Anh không.”

Hứa Chiêu ngơ ngác hỏi lại: “Vậy anh, sao anh biết Hứa Phàm là con anh?”

Thôi Định Sâm đáp: “Vì Trầm Giai Dương.”

“Trầm Giai Dương? Cậu ta thì liên quan gì?”

Nhắc tới Trầm Giai Dương, ánh mắt Thôi Định Sâm mang theo không vui và chán ghét, nói: “Cậu ta giấu anh, cũng lừa em.”

Hứa Chiêu không hiểu, hoặc nói bây giờ đầu cậu đang trống rỗng.

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, kể lại chuyện đã xảy ra năm năm trước – năm năm trước y uống rượu say, bị bạn bè đỡ vào phòng 206 của một nam sinh ở tầng hai khách sạn Kiến Thiết. Khi tỉnh lại, nam sinh kia bị dọa chạy, y thì đi tìm kiếm nam sinh đó, cũng trừng trị người bạn kia, từ trong miệng người bạn kia mới biết được nam sinh mình ngủ cùng là Trầm Giai Dương, Trầm Giai Dương cũng thừa nhận.

Cho nên, y vẫn luôn cho rằng người mình đã ngủ cùng hôm đó là Trầm Giai Dương, thử yêu đương với cậu ta nhưng không thành công, nên mới đền bù vật chất cho Trầm Giai Dương, hy vọng Trầm Giai Dương có một tương lai tốt đẹp.

Thẳng tới mấy hôm trước y mới phát hiện, mới ép Trầm Giai Dương nói ra hết toàn bộ, thì biết được nam sinh ngày đó không phải Trầm Giai Dương, mà là Hứa Chiêu.

Vẻ mặt Hứa Chiêu kinh hãi.

Thôi Định Sâm tiếp tục nói: “Năm năm trước, năm năm trước tối ngày mười ba tháng một, nam nhân vào phòng 206 là anh.”

Là người này sao!

Hứa Chiêu trong lòng chấn động, ánh mắt mờ mịt dần có tiêu cự trở lại, nhìn Thôi Định Sâm, nửa ngày không nói lên lời.

Thôi Định Sâm tự trách mà nói: “Hứa Chiêu, anh xin lỗi, anh xin lỗi cả Hứa Phàm nữa.”

Hứa Chiêu chậm rãi hoàn hồn, sau đó một lúc lâu mới cất tiếng: “Cho nên, năm năm nay, anh nhận sai người?”

Thôi Định Sâm gật đầu: “Ừ.”

Hứa Chiêu ngơ ngác hỏi: “Cậu ta lừa anh?”

“Ừ.”

“Mấy hôm trước anh – “

“Là đi lấy lại toàn bộ những gì không thuộc về cậu ta.”

“Vậy, vậy…”

Hỏi xong mấy điều đó, Hứa Chiêu căn bản không biết phải nói gì hay hỏi gì. Chuyện này đối với cậu thực sự rất chấn động, người đàn ông vẫn luôn ở bên cậu, hóa ra lại là cha ruột của con trai cậu, thực sự rất drama.

(Cái này nguyên văn trong truyện là drama nha, không phải tui chế đu trend đâu:v)

Hơn nữa cậu là người xuyên tới, là một nửa người ngoài cuộc.

Trong đầu cậu đang loạn hết cả, nhất thời không biết phải đối mặt với nguyên Hứa Chiêu ra sao về chuyện Thôi Định Sâm với cậu quan hệ nhiều tầng như thế này. Tim cậu đập mạnh, một câu thôi cũng không nói ra lời.

Thấy phản ứng của Hứa Chiêu như vậy, Thôi Định Sâm rất đau lòng, thanh âm khô khốc: “Xin lỗi, năm năm nay, anh để em và Hứa Phàm chịu khổ nhiều như vậy.”

Hứa Chiêu không có phản ứng.

“Xin lỗi.” Thôi Định Sâm muốn nắm tay Hứa Chiêu, nhưng vừa mới chạm vào mu bàn tay cậu, Hứa Chiêu đã mãnh liệt hoảng sợ.

Thôi Định Sâm ngẩn ra.

Hứa Chiêu nhanh chóng giải thích: “Tiểu thúc, xin lỗi, chuyện này có chút bất ngờ, lượng tin tức rất lớn, trong đầu em đang rất loạn, cho em thời gian để em suy nghĩ lại một chút, được không?”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, trong ánh mắt là sự chờ mong vô cùng, hận không thể để Hứa Chiêu nói ra đáp án ngay lập tức, nhưng y vẫn gật đầu: “Được, anh chờ em.”

Hứa Chiêu có chút kích động: “Dạ, vậy em về nhà trước.”

Thôi Định Sâm gật đầu.

Nói xong, Hứa Chiêu nhanh chóng đứng lên, muốn chạy về thật nhanh thì nghe thấy Hứa Phàm gọi mình, cậu nhìn lại, phát hiện vừa rồi mình mải suy nghĩ chuyện năm năm trước mà quên mất Hứa Phàm đang ở trong ruộng lúa nhổ cỏ.

“Ba ba! Ba đi đâu vậy?” Hứa Phàm hỏi.

Hứa Chiêu nhẹ giọng nói: “Đi, chúng ta về nhà.”

“Dạ, về nhà.”

Hứa Phàm lảo đảo từ trong ruộng đi ra, khuôn mặt núng nính tràn đầy vui vẻ. Kỳ lạ, trước kia nhìn Hứa Phàm cậu thấy như đang soi gương, lúc này nhìn Hứa Phàm lại thấy có rất nhiều nét nhỏ giống với Thôi Định Sâm, lại suy nghĩ một chút về tính cách của Hứa Phàm, nào là có chút làm người khác cạn lời, có chút keo kiệt, có chút dính người, mấy cái này đều giống Thôi Định Sâm… Trong lòng Hứa Chiêu run lên.

“Ba ba, chúng ta đi.” Tay nhỏ Hứa Phàm kéo tay Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm về phía thôn.

Thôi Định Sâm đứng tại chỗ, hơi há miệng nhìn Hứa Chiêu, Hứa Phàm rời đi. Ở ngoài thì bĩnh tĩnh, bên trong nội tâm cũng loạn thành một nùi, càng lúc càng lo lắng, sợ rằng Hứa Chiêu không để ý tới y nữa.

Hứa Chiêu trong lòng cũng loạn, cậu dắt Hứa Phàm về nhà liền giao Hứa Phàm cho cha Hứa rồi vùi đầu vào phòng làm việc. Vào trong văn phòng, cậu suy nghĩ cẩn thận lại chuyện này, từng chi tiết một đều xem xét, cho tới tận trưa, từ trưa cho tới tận tối, tới lúc tới giờ cho Hứa Phàm đi ngủ.

“Ba ba, con muốn đi ngủ.”

“Được, bây giờ đi ngủ.”

Hứa Chiêu vẫn rửa mặt chải đầu cho Hứa Phàm như cũ, kể chuyện cổ tích, dỗ Hứa Phàm đi ngủ, theo thói quen chờ điện thoại của Thôi Định Sâm. Nhưng Thôi Định Sâm không gọi tới, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, Thôi Định Sâm đang cho cậu thời gian suy nghĩ thật kỹ. Cậu lại tiếp tục tự hỏi trong lòng, ở trên giường lăn lộn mãi, tới tận nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cậu ngủ cũng không ngon giấc, cứ nằm mơ liên tục, sáng hôm sau thực dậy liền đau đầu, đau đến nhíu máy.

Mẹ Hứa nhìn thấy, quan tâm hỏi: “Hứa Chiêu, con sao vậy?”

Hứa Chiêu vươn tay xoa trán: “Con đau đầu.”

“Chuyện gì thế con? Sao lại đau đầu rồi?” Mẹ Hứa thắc mắc.

“Đêm qua mộng mị, chắc là do ngủ không ngon.”

Thấy Hứa Chiêu mày nhíu chặt lại, mẹ Hứa lại hỏi: “Đau lắm sao?”

Hứa Chiêu trả lời: “Không đau lắm, nhưng trong đầu cứ ong ong.”

“Lên thị trấn khám đi con.”

Hứa Chiêu xoa xoa huyệt thái dương: “Hôm nay nếu không đỡ thì hai hôm nữa con sẽ đi.”

“Sao lại hai hôm nữa? Hôm nay đi luôn không được sao?” Mẹ Hứa nói: “Không phải con nói nay hoặc mai đưa ba con với tam oa tử lên thị trấn cắt tóc sao? Bây giờ con đau đầu thì đi luôn, mẹ cũng đi, để ba con với tam oa tử ở đó cắt tóc, mẹ với con đi viện kiểm tra.”

Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, Hứa Chiêu cười cười: “Con biết rồi con biết rồi.”

“Vậy hôm nay lên thị trấn hay mai đi?” Mẹ Hứa hỏi.

“Ngày mai đi ạ.” Hứa Chiêu mỉm cười: “Hôm nay con có chuyện phải làm.”

“Nhưng đầu con đau – “

“Hơi đau thôi ạ, có khi lát là hết, không cần đi viện đâu mẹ, không có chuyện gì đâu.”

Chẳng được bao lâu, quả nhiên Hứa Chiêu không đau đầu nữa. Cậu giao Hứa Phàm cho cha Hứa, nói với cha Hứa là buổi chiều cậu có việc bận, phải suy nghĩ chuyện nhà kính hoa quả, đừng để ai quấy rầy, thực ra là cậu ngồi suy nghĩ về chuyện Thôi Định Sâm.

Tạm gác lại công việc, cậu ngồi xuống bên bờ kênh cạnh nhà kính hoa quả. Nhìn mặt nước trong suốt, điều cậu đang suy nghĩ là, thường ngày Thôi Định Sâm sẽ gọi ngày ba lần, hôm nay thì một cuộc cũng không có.

Là đang chờ cậu chủ động gọi qua sao?

Gọi điện qua thì nói gì đây?

Hứa Chiêu lại đem chuyện năm năm trước ra xem xét, đầu óc cậu bây giờ rõ ràng hơn hôm qua nhiều, có thể nhìn thẳng vào sự việc đã xảy ra.

Nghiêm túc mà nói, chuyện của năm năm trước cậu không dính líu tì nào, là chuyện của nguyên Hứa Chiêu. Nhưng dù là nguyên Hứa Chiêu hay Thôi Định Sâm thì đều là người bị hại, bọn họ không sai.

Sai là Trầm Giai Dương.

Vậy cậu đang rối rắm vì cái gì?

Nhìn gợn sóng nổi lên trên mặt nước, Hứa Chiêu giải phóng tư tưởng, lần thứ hai hồi thần, cậu hiểu rằng cậu đang lăn tăn về mối quan hệ giữa cậu và nguyên Hứa Chiêu, cậu không chỉ một lần nghĩ về quan hệ giữa cả hai. Có thể đời trước hai người nghịch ngợm gì đó trên cầu Nại Hà nên mới trao đổi nhân sinh cho nhau. Với lại, nếu không đổi, sao cậu có thể yêu thương Hứa Phàm, cha Hứa, mẹ Hứa, thôn Nam Loan đến vậy đây.

Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng chưa chắc là sự thật, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu thêm. Cậu nhìn mặt nước trong suốt, tiếp tục im lặng.

Thời gian trôi qua từng giây,

Mười phút,

Hai mươi phút,



Một tiếng,

Hai tiếng,





Lúc này, trong thôn đã có tiếng trâu tiếng bò tiếng dê, báo rằng đã đến giữa trưa rồi, mọi người có thể về nấu cơm. Hứa Chiêu quay đầu nhìn về phía thôn, đã có mấy nhà có khói bếp nghi ngút.

Chân thật như vậy,

Thân thiết đến vậy… Cậu đột nhiên cảm thấy mình không nên bị nguyên Hứa Chiêu ảnh hưởng nữa, nếu ông trời đã cho cậu tiếp tục sống cuộc đời của nguyên Hứa Chiêu, là ông trời đồng ý cho cậu sống làm chính mình.

Đúng, ông trời là lớn nhất.

Nguyên Hứa Chiêu là nguyên Hứa Chiêu, cậu là cậu.

Nguyên Hứa Chiêu thích Tề Soái, cậu thích Thôi Định Sâm, điều này không mẫu thuẫn, hơn nữa hiện tại cậu chính là Hứa Chiêu.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng cậu bỗng sáng tỏ, trong đầu tràn ngập hình ảnh của Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm nghiêm túc, Thôi Định Sâm mỉm cười, Thôi Định Sâm dịu dàng, Thôi Định Sâm thâm tình… Mới có một ngày không trò chuyện với Thôi Định Sâm, trong lòng đã vô cùng nhớ.

Nhanh chóng đứng lên, cậu phủi đi bụi đất dính trên người, nhanh chóng đi về nhà, cuối cùng thì thành chạy nhanh, chạy thẳng về tới nhà. Vừa vào trong sân, Hứa Phàm đã phấn khích chạy ra, non nớt gọi: “Ba ba, ba ôm con một cái.”

Hứa Chiêu nói: “Lát nữa lại ôm.”

“Ba ba, con bây giờ, bây giờ muốn ba ôm một cái.” Hứa Phàm đuổi theo Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nhẹ nhàng lên tiếng: “Lát nữa ba sẽ ôm con, giờ con đi tìm ông chơi đi, ngoan.”

“Ba ba! Lát nữa ba ôm con nha.”

“Được.”

Hứa Chiêu tạm bỏ lại Hứa Phàm phía sau. Cậu vào văn phòng, còn chưa kịp gọi điện cho Thôi Định Sâm, điện thoại bỗng vang lên.

Hứa Chiêu vươn tay nhận: “Alo, xin chào, đây là công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Chiêu Dương, xin hỏi ngài là vì nào?”

Trong ống nghe là một âm thanh quen thuộc: “Tôi là Trầm Giai Dương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.