Hứa Chiêu thực sự nghĩ rằng người nghe là Thôi Thanh Phong, không thì cũng là Thôi phụ hoặc Thôi mẫu, thật không nghĩ tới lại là Thôi Định Sâm bận rộn, vội vàng trả lời: "Tiểu thúc, là cháu, xin hỏi, Thanh Phong bây giờ có nhà không? Phiền thúc chuyển điện thoại cho cậu ấy được không?"
"Không ở nhà, đang trông cửa hàng." Thôi Định Sâm trả lời lời ít mà ý nhiều.
Không sai, thời điểm này là lúc Thôi Thanh Phong đang trông hàng, Hứa Chiêu thầm nghĩ lát nữa mình sẽ gọi lại, bất quá, nếu đã gọi rồi thì nói luôn vậy, vì thế Hứa Chiêu nhờ Thôi Định Sâm truyền lời cho Thôi Thanh Phong tới thôn Nam Loan một chuyến, báo cho hai người cha Hứa mẹ Hứa rằng cậu và Hứa Phàm không bắt kịp chuyến xe bus cuối cùng, cho nên cả hai sẽ qua đêm trong thành phố.
Sau khi nói xong, Hứa Chiêu nói: "Tiểu thúc, vậy nhờ thúc chuyển lời lại cho Thanh Phong giúp cháu."
Thôi Định Sâm không có vòng vo, nói: "Đang ở đâu? Tôi đi đón các cậu."
Hứa Chiêu lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng từ chối.
Thôi Định Sâm vẫn tiếp tục nói: "Tiện đường."
Hứa Chiêu hỏi: "Thật sự tiện đường ạ?"
"Nếu không phải, cậu cho là gì?"
Hứa Chiêu không nói gì, trong lòng kỳ thực rất biết ơn Thôi Định Sâm, bởi vì "tiện đường", bởi vì quan hệ với Thôi Thanh Phong, Thôi Định Sâm đã lái xe chở cậu nhiều lần, cho nên cậu tiếp tục nghe Thôi Định Sâm nói: "Tôi vừa vặn vào trong thành phố lấy báo cáo, xong sẽ đón cậu"
Hứa Chiêu vẫn như cũ cảm tạ, cũng không từ chối Thôi Định Sâm, nói một chút: "Vậy làm phiền tiểu thúc, lát nữa để cháu mới thúc bữa cơm."
"Được, như vậy đi."
Không đợi Hứa Chiêu nói cảm ơn, điện thoại đã truyền đến âm thanh tít tít, Thôi Định Sâm cúp điện thoại, Hứa Chiêu cũng cúp điện thoại theo, cảm thấy có vật nhỏ mềm mềm ôm lấy chân mình, cúi đầu là thấy Hứa Phàm.
"Ba ba, con cũng muốn nói điện thoại." Hứa Phàm nói.
"...Treo rồi." Hứa Chiêu nói.
"Treo là gì ạ?" Hứa Phàm vẻ mặt mờ mịt hỏi.
"..."
Hứa Chiêu giờ mới phát hiện tuy cậu dắt Hứa Phàm chạy khắp nơi, nhưng lại không chỉ cho Hứa Phàm những sự vật mới lạ, vì thế cậu lại bỏ thêm một xu, gọi lại tới nhà Thôi Thanh Phong, áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm, nhưng không ai tiếp, Hứa Chiêu vô cùng tiếc nuối mà dắt Hứa Phàm rời khỏi cửa hàng, dựng xe ven đường, hai cha con ngồi ở ngã tư đợi Thôi Định Sâm.
"Ba ba." Hứa Phàm đột nhiên gọi.
"Sao thế?" Hứa Chiêu nhìn khuôn mặt bụ bẫm của Hứa Phàm.
"Con sẽ không nghe điện thoại nữa đâu."
"Sao con lại không nghe điện thoại nữa?"
Vẻ mặt Hứa Phàm nghiêm túc mà nói: "Điện thoại nó, nó, nó nói tít...tít...tít.... Con, con nghe không hiểu nó nói gì."
"..."
Vấn đề này thực sự lằng nhằng, Hứa Chiêu không giải đáp thắc mắc của Hứa Phàm, may là lực chú ý của Hứa Phàm rất nhanh bị bánh bao hấp dẫn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nồi bánh bao hấp nghi ngút khói đối diện, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, không tự chủ được mà nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía Hứa Chiêu, nói: "Ba ba, bánh bao thơm quá."
Xa như vậy mà cũng ngửi được mùi thơm? Thật sự thần kỳ!
"Ba ba." Hứa Phàm lại gọi.
"Sao?" Hứa Chiêu đáp.
"Bánh bao thơm quá nha." Hứa Phàm còn nói một lần nữa.
Hứa Chiêu không nhịn được cười mà hỏi lại: "Sau đó thì sao?"
"Con muốn ăn."
"..." Chỉ biết ăn thôi!
Nói thẳng muốn ăn không được sao, còn cũng ông đây chơi đoàn chữ, Hứa Chiêu có đôi khi thực sự không hiểu nổi lý luận của trẻ con, lúc thì ngây thơ lúc lại hiểu chuyện, nhưng, khi hiểu rõ rồi sẽ thấy thế giới của trẻ nhỏ thật sự không nhiễm một hạt bụi, làm người ta thư thái, Hứa Chiêu căn bản không có biện pháp từ chối Hứa Phàm, từ trong túi lấy ra một ít tiền, đưa cho Hứa Phàm nói: "Con tự mình đi mua được không?"
"Nhưng mà, con không biết mua." Hứa Phàm nói.
"Con sẽ làm được mà, nhà chúng ta mở cửa hàng bán đồ đó, con nghĩ lại xem khi bán đồ người ta nói gì với con, con đi tới quán bánh bao bên kia, nói với bác bán hàng là con muốn mua hai cái bánh bao – "
Hứa Phàm trách móc nói: "Ba ba, không phải là bánh bao, con muốn ăn bánh bao thịt."
Bánh bao thịt –
Khóe miệng Hứa Chiêu run rẩy một chút, nói: "Được, vậy con cùng bác chủ nói, bác ơi con muốn mua hai cái bánh bao thịt, rồi con đem tiền đưa cho bác, bác trai kia sẽ cho con bánh bao, đi đi, ba ở chỗ này nhìn con mua."
"Dạ." Hứa Phàm đáp ứng.
"Đi đi, chậm một chút."
Hứa Phàm cầm một phần tiền, vui vẻ mà chạy tới quán bánh bao, lần đầu tiên mua đồ có chút kích động lại có chút sợ hãi, nhìn người lớn mua bánh bao, bé cũng học theo nói mua bánh bao, chỉ là thanh âm của bé quả nhỏ, bé lại lùn, bác chủ quán không nhìn thấy bé, bé quay đầu lại nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu làm động tác cố lên với bé.
Vì thế Hứa Phàm lại gọi vài tiếng, không ai để ý tới bé, bé sốt ruột mà chạy vòng qua cửa tiệm bánh bao, trực tiếp chạy tới trước mặt chủ quán, một tay nhỏ nắm lấy quần bác trai, dùng sức kéo hai cái, một tay kia nắm chặt tờ tiền, tay nhỏ giơ cao cao, bi bô mà nói: "Bác ơi, con có tiền tiền, con mua hai cái bánh bao thịt, cho ba ba con ăn, còn cả con ăn nữa."
Bác chủ quán bánh bao vừa cúi đầu liền thấy một đứa nhỏ béo mập, đáng yêu cực kỳ, lúc ấy vui vẻ nói: "Ôi trời, bé con, con muốn mua bánh bao sao?"
Hứa Phàm sửa đúng: "Không phải là bánh bao, là bánh bao thịt ạ."
"Ừ ừ, là bánh bao thịt." Chú quán bánh bao nói: "Con muố mua mấy cái nào?"
Hứa Phàm lưu loát mà trả lời: "Hai cái ạ, cho ba ba con một cái, còn lại của con một cái."
Chủ quán hòa ái mà nói: "Được, để bác lấy cho con."
"Cảm ơn bác ạ."
"Ôi, còn nói cảm ơn nữa sao."
Chủ quán bánh bao bị Hứa Phàm chọc cười ha ha, cố ý chọn lấy hai cái bánh bao thịt lớn hơn một chút, dùng giấy dầu gói lại, để không dính vào quần áo Hứa Phàm.
Thật cẩn thật đi tới bên người Hứa Chiêu, Hứa Chiêu khen hết lời Hứa Phàm.
Khuôn mặt Hứa Phàm vì cao hứng mà đỏ bừng, vô cùng đẹp, tay nhỏ nắm chặt bánh bao, mỹ mãn mà ngồi trước Hứa Chiêu ăn từng miếng.
Đang ăn, một chiếc ô tô con màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt Hứa Chiêu, Hứa Phàm, quấn theo một hơi bụi, trực tiếp làm Hứa Chiêu, Hứa Phàm bị sặc.
"Không sao chứ?" Thôi Định Sâm từ trong xe hỏi.
"Không sao ạ không sao ạ." Hứa Chiêu nhanh chóng nói, nói xong lại ho khan hai tiếng, hỏi: "Tiểu thúc, sau thúc tới nhanh vậy?"
"Nhanh sao?" Thôi Định Sâm hỏi.
"Rất nhanh ạ." Cảm giác từ lúc cúp điện thoại được có mấy phút đồng hồ.
"Phải là rất nhanh."
"..." Rất biết cách nói chuyện, khiến người ta không biết đáp lại luôn.
Hứa Chiêu kéo Hứa Phàm đứng lên, đang muốn nói mời Thôi Định Sâm ăn cơm, cúi đầu lại thấy mình với con trai lại ngồi ăn trước, có chút ngại ngùng, trức tiếp quăng luôn Hứa Phàm, nói: "Hứa Phàm đói bụng, cho nên có mua cái bánh bao ăn trước, tiểu thúc, thúc đã ăn chưa?"
"Tôi chưa ăn, đi ăn cái khác đi?"
"Ăn cái khác?" Hứa Chiêu hỏi.
Thôi Định Sâm nhướng mày nhìn về phía Hứa Chiêu, nói: "Không phải cậu muốn mời tôi ăn cơm sao? Không phải là để tôi tới chọn món sao?"
"...Dạ."
"Đi thôi, buộc xe đạp vào sau cốp xe đi."
Không chờ Hứa Chiêu động thủ, Thôi Định Sâm đã lấy ra từ trong xe một sợi dây thừng mới tinh, như là cố ý chuẩn bị tới, cột xe đạp chắc chắn vào phía sau, sau đó chở Hứa Chiêu, Hứa Phàm tới một nhà hàng trong thành phố tên là "Mặt Trời Hồng", nhà hàng rất lớn, nhưng không trang trí gì nhiều, tuy vậy ở những năm 80 vẫn rất có phong cách.
Tuy nhiên đối với Hứa Chiêu đến từ thế kỉ XXI mà nói, vẫn là rất đơn sơ, nhưng vì phù hợp với những niên đại này vẫn rất có hương vị, Hứa Chiêu cũng rất thích.
Khi ba người tiến vào, sắc trời đã sẩm tối, cho nên toàn bộ đèn của nhà hàng được bật lên, hấp dẫn sự chú ý của Hứa Phàm, Hứa Phàm ngồi trong ngực Hứa Chiêu, ngẩng đầu chỉ vào ngọn điện treo trên trần nhà, nói: "Ba ba, nhìn kìa! Sao bọn họ treo được đèn dầu lên đó ạ?"
Hứa Chiêu có chút bất đắc dĩ, giải thích: "Tam oa tử à, đây không phải là đèn dầu."
"Đó là gì ạ?" Hứa Chiêu ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nghi hoặc.
Hứa Chiêu kiên nhẫn mà giải thích nói: "Đó là bóng đèn."
"Bóng đèn là gì ạ?" Hứa Phàm giống như mười vạn câu hỏi vì sao.
Hứa Chiêu nghĩ nghĩ, trả lời: "Bóng đèn là thứ dùng điện để phát sáng."
Hứa Phàm liền nói theo: "Đèn dầu là thứ dùng dầu hỏa để phát sáng."
Nghe vậy, Thôi Định Sâm nhịn không được liếc mắt nhìn Hứa Phàm một cái, thầm nghĩ đứa nhỏ này thực sự rất thông minh, có thể hiểu được định nghĩa, lại đưa ra cả ví dụ tương đương, thật sự rất giỏi.
Thôi Định Sâm không nhìn nhiều Hứa Phàm, đưa Hứa Chiêu, Hứa Phàm vào bàn, gọi một phần sườn dê nướng, một phần cháo trắng, một phần trứng gà, sau đó ngồi chờ.
Thôi Định Sâm gọi phục vụ mang nước tới, rót cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm một chén, sau đó hỏi Hứa Chiêu: "Nghe nói cậu đã ký hợp đồng bán bánh trung thu với cả xưởng thép và xưởng thuốc lá à?"
"Chỉ có chín nghìn chiếc thôi sao?" Thôi Định Sâm hỏi.
Hứa Chiêu nói: "Không phải, còn có những cửa hàng khác nữa."
"Cửa hàng? Cửa hàng ở đâu?"
"Các cửa hàng trong thành phố nữa, tạm thời hiện tại là mười bảy cửa hàng ạ."
Mười bảy cửa hàng trong thành phố - vẫn là tạm thời –
Thôi Định Sâm không khỏi nâng mắt nhìn Hứa Chiêu, y đã bước ra xã hội từ lâu, gặp qua rất nhiều người rất nhiều chuyện, tự nhận mình có khả năng nhìn thấu con người, nhưng y lại có chút không hiểu rõ được Hứa Chiêu, rõ ràng bộ dáng nhã nhặn lễ phép, lại còn khiên tốn, nhưng làm ra chuyện này, tương đối can đảm mà cũng tương đối xuất sắc, mọi việc điều khiến người khác kinh ngạc.
Chỉ là một thanh niên buôn bán nhỏ ở thị trấn, chẳng những bắt được xí nghiệp quốc gia, xưởng thép và xưởng thuốc lá, lại còn thêm mười bảy cửa hàng trong thành phố, đây là bản lĩnh gì? Hơn nữa hình như cậu còn nhỏ hơn Thôi Thanh Phong hai tuổi.
Thôi Định Sâm vừa uống nước vừa trầm tư.
Đúng lúc này, phục vụ mang sườn dê nướng lên, bởi vì ở trong bếp vừa mới làm xong, lúc mang lên vẫn còn nóng hổi, tươi ngon mọng nước, còn tỏa ra hương thơm mê người, càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Hứa Chiêu cảm thấy có chút đói bụng,
Hứa Phàm đã nuốt nước miếng nhiều lần.
Thôi Định Sâm mở miệng hỏi: "Cho hỏi, cháo trắng cùng trứng đã xong chưa?"
"Đã được, tôi lập tức mang đến cho ngài."
"Cảm ơn, phiền anh mang thêm giúp tôi một cái thìa nhỏ."
"Được."
Chờ tới khi nhân viên mang cháo trắng và trứng gà tới, Thôi Định Sâm đưa tay nhận lấy, sau đó đẩy tới trước mắt Hứa Phàm, Hứa Phàm liếc mắt nhìn cháo trắng, trứng gà, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Thôi Định Sâm, không rõ ý gì.
Thôi Định Sâm nói: "Ăn đi." Hoàn toàn không có ý định cho Hứa Phàm ăn thịt.
Hứa Phàm hiểu được một chút, cái miệng nhỏ nhắn không tự chủ được mà chu lên.