Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 8



~~~~Chương 8~~~~

Edit: Blanche

Thôi Thanh Phong thôi thúc mở ngay.

Hứa Chiêu đành phải buông khăn mặt trong tay xuống, nhanh chóng mở cửa nhà tranh ra, vừa mở ra liền nhìn thấy Thôi Thanh Phong ôm thùng xốp, vẻ mặt kích động mà nhìn Hứa Chiêu nói: "Hứa Chiêu! Thành!"

Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: "Cái gì thành?"

"Kem cây thành công hả?"

"Ừ, hơn nữa ăn thật ngon!"

"Thật sự ăn ngon?"

"Vô cùng ngon!"

Thôi Thanh Phong kích động không biết như thế nào cho phải, hắn thật sự không ôm hi vọng chút nào với kem cây của Hứa Chiêu, khả năng cậu có thể làm ngon, nhưng không bẳng xưởng, tự nhiên cũng sẽ kém với kem cây trong thành phố.

Nhưng hắn sai, hơn nữa mười phần sai! Hứa Chiêu làm kem cây không phải tốt mã dẻ cùi (ngoài đẹp trong xấu), mà là thanh lương ngọt lành, đầu lưỡi còn mang theo một tia cảm giác sáng khoái, khi kem trong miệng hoà tan, vẫn còn chút hơi mái, so với kem của xưởng ăn ngon gấp trăm gấp vạn lần! Hắn ăn liền hai cái, còn cho ba ba hắn một cái, thật sự không kìm được tâm tình kích động, cho nên sờ soạng cưỡi xe đẹp chạy tới, cùng Hứa Chiêu nói một câu.

"Vô cùng sao?" Hứa Chiêu hô nghi.

"Vô cùng!" Thôi Thanh Phong kiên định mà nói.

Thôi Thanh Phong không cần Hứa Chiêu mời, ôm hộp xốp tự mình đi tới, để thùng xốp tên bàn lớn, xốc lên chăn bông nhỏ, lấy kem bên trong ra, đưa cho Hứa Chiêu một cái, Hứa Phàm một cái.

Hứa Chiêu nhận nếm nếm.

"Thế nào?" Thôi Thanh Phong chờ mong hỏi, giống như kem là do hắn làm, không phải Hứa Chiêu làm.

Hứa Chiêu nói: "Cùng không tệ lắm."

"Cũng không tệ lắm? Chính xác là ăn siêu ngon!"

"Có ăn ngon vậy sao?"

"Đương nhiên! So với kem cây trong thành phố còn ngon hơn!" Thôi Thanh Phong cao hứng nói: "Dựa theo kem cây như vậy, tớ cũng dám bán trong thành phố."

"Đúng, tớ chưa có hỏi cậu, cậu ở thị trấn, sao không bán kem ở thị trấn?"

"Thị trấn có người bán kem rồi."

"Có người cậu vẫn có thể bán mà."

"Bọn họ là lên thành phố nhập kem, khá dễ ăn, tớ không cạnh tranh với bọn họ được."

"Cho nên cậu mới xuống nông thôn bán?"

"Ừ."

Hứa Chiêu xấu hổ, Thôi Thanh Phong thực sự tự mình hiểu được điều này.

"Bất quá, cái này được!" Thôi Thanh Phong nói: "Cậu làm ăn ngon như vậy, tớ nhất định có thể bán ở thị trấn."

"Có thể thật?"

"Thật sự! Hứa Chiêu, không bằng ngày mai chúng ta bắt đầu làm kem bán đi!"

Hứa Chiêu không phải người do dự, lức này đáp ứng, nhưng cậu vẫn phải nói: "Bất quá –"

"Cái gì?"

"Tớ không có biện pháp làm kem."

"Vì sao?"

"Làm kem yêu cầu vị hoá học, chúng ta không có, chỉ có thể làm một vị."

"Được! Chỉ cần cậu nguyện ý làm là đến nơi."

"Vấn đề tiền nong – " đây là vấn đề Hứa Chiêu quan tâm nhất, cậu làm hết thẩy là vì tiền.

Thôi Thanh Phong thập phần hào sảng nói: "Chúng ta chia đôi, phí tổn lợi nhuận mỗi người một nửa, cậu ở nhà làm, tớ ra ngoài bán, có thể chứ?"

Hứa Chiêu cười nói: "Có thể."

"Chúng tay đây ngày mai bắt đầu làm?"

"Được, sáng mai tớ lên thị trấn làm kem cây, vừa lúc giữa trưa cậu có thể đi bán."

"Được, định như vậy nhé!"

Thôi Thanh Phong ôm thúng xốp vui vẻ đi rồi.

Hứa Chiêu đứng ở cửa viện, nhìn Thôi Thanh Phong cưỡi xe đạp dưới ánh trăng càng ngày càng xa, cậu mới đóng cửa, trở lại nhà tranh, liếc mắt một cái nhìn thấy Hứa Phàm ngồi trên giường nghiêm nghiêm túc túc mà ăn kem cây, cái miệng nhỏ nhắn ăn hồng hồng.

"Hứa Phàm ơi."

Hứa Phàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nói: "Ba ba, ăn thật ngon luôn."

"Buồn ngủ không?"

"Đi ngủ cũng có thể ăn kem cây ạ."]

"Sẽ bị đau bụng."

"Sẽ không, bụng bụng của con rất lợi hại."

"..."

Hứa Chiêu dùng nước sôi để làm nguội kem cây, trừ bỏ màu xanh, hồng, vàng làm phẩm màu bỏ thêm, kem cây màu trắng chính là sữa bột, gạo nếp, đường cát trắng, cho nên thuần thiên nhiên, ăn cũng không có gì, nên cũng không cần ngăn cản Hứa Phàm ăn, mà là xoay người đi ra, trở lại gian phòng tắm rửa cho Hứa Phàm lần nữa.

Tiếp trở lại trên giường, đem màn giường treo lên, nương theo ngọn đèn dầu hoả hôn ám, ngoài màn có con muỗi nằm úp, Hứa Phàm ngồi giữa giường, hai mắt mở to, trong gian màn nhanh như chớp mà chuyển động.

"Ba ba, có một con đại muỗi."

"Ba nhìn thấy rồi."

"Ba ba! Bên này còn có, mau đánh."

"Được."

"Ba ba! Bên này còn! Bên này còn!"

"Ừ."

"Ba ba!"

"Hứa Phàm, còn có thể nhọ giọng xuống được không? Muỗi đều bị con làm điếc lỗ tai chết."

Ba ba, con đây lại lớn tiếng, để nó chết."

"..."

Hứa Chiêu phát hiện Hứa Phàm là hài tử rất thông minh, mặc dù mới hơn hai tuổi, nhưng đầu óc đã đặc biệt hiểu nhiều, so với những tiểu hài tử cậu từng gặp qua đều thông minh hơn, không biết là cậu có tình cảm thân sinh ra với Hứa Phàm, hay là Hứa Phàm bám cha, tóm lại Hứa Phàm chỉ cần cùng cậu ở một chỗ, cảm giác an toàn, nói siêu nhiều, nhưng không làm người khác chán ghét.

Hứa Chiêu đột nhiên phát hiện có người thân thật tốt.

Đêm đó, Hứa Chiêu thoải mái mà ngủ một giấc.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Hứa gia vẫn còn trong giấc ngủ say sưa, Hứa Chiêu đốt đèn dầu, bắt đầu làm điểm tâm trong phòng bếp, làm canh trứng gà, mì trứng, bên trên rắc hành thái, dầu cải, làm một chén lớn mang ra, thêm một căn bánh quẩy hôm qua chưa ăn xong, có thể nói từ trước tới nay, đây là bữa sáng dinh dưỡng phong phú nhất của hai cha con.

Hứa Phàm bị đánh thức vừa thấy, bật người vui vẻ.

"Ba ba, là trứng gà đó."

"Đúng, đến, rửa mặt, đánh răng, chúng ta ăn điểm tâm."

"Dạ."

Hứa Chiêu, Hứa Phàm ăn xong bữa sáng, trời vẫn như cũ tối, Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm bước trên đường đến thị trấn, đi đi, Hứa Phàm liền ngủ trong ngực Hứa Chiêu.

Mùa hè hừng đông sớm, kỳ thật cũng mới sáu giờ.

"Cậu tới sớm thế?" Thôi Thanh Phong giật mình mà nhìn Hứa Chiêu.

"Làm kem yêu cầu thời gian, không sớm không được."

"Hứa Phàm đang ngủ?"

"Ừ."

"Để nó ngủ trên giường tớ đi."

"Cảm ơn nhé."

"Đừng khách khí, tớ giúp cậu làm kem cây.

"Được!"

Buông Hứa Phàm xuống, sau đó Hứa Phàm, Thôi Thanh Phong liền bắt đầu bận rộn, đun nước sôi, trộn đường cát trắng, phẩm màu, bột gạo nếp, sữa bột, theo tỉ lệ của Hứa Chiêu mà phân phối, để vào trong mấy cái khuôn kem, Thôi Thanh Phong bê từng hàng bỏ vào tủ lạnh, bắt đầu quá trình đông.

May là tủ lạnh nhà Thôi Thanh Phong cùng rất lớn, để một hai trăm cây kem cũng không thành vấn đề.

Tiếp Hứa Chiêu liền lấy ra số liệu mang từ nhà tới, viết viết cạnh tủ lạnh."

Thôi Thanh Phong tò mò hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Hứa Chiêu nói: "Nhớ phí tổn."

"Phí tổn gì?"

"Nhìn xem tự chúng ta làm kem với đi xưởng nhập, cái nào kiếm được nhiều hơn."

Hứa Chiêu hỏi: "Điện phí nhà cậu tính như thế nào?"

Thôi Thanh Phong đáp: "Bảy phân tiền một số, cái gì là kiếm nhiều hơn?"

"Còn không biết, đợi xem cậu bán được nhều hay ít."

"Được, ta sẽ tận lực bán nhiều."

Hai người đang nói chuyện, cửa gỗ phòng bếp bị đẩy ra, hai người theo thói quen quay đầu nhìn thẳng sang, không thấy ai, đồng thời chuyển mắt xuống dưới, thấy được tiểu Hứa Phàm, hai chân bụ bẩm, một tay bám khung cửa, một tay cầm giày, ánh mắt trong suốt mờ miệng nhìn đến Hứa Chiêu, nhất thời ánh mắt toả sáng, như cất giống những chấm nhỏ tràn đầy lưu quang, cực kỳ xinh đẹp, trong nháy mắt cong cong thành độ cung đẹp đẽ, nãi khang (giọng sữa) lập tức kêu ra.

"Ba ba!"

Hứa Chiêu lập tức lộ ra tươi cười, hỏi: "Nha, Hứa Phàm con tỉnh rồi à?"

Hứa Phàm lập tức đi về phía Hứa Chiêu: "Dạ, con tự mình xuống giường."

"Giỏi quá, con cầm giày làm gì?"

"Đây là giày giày của con." Nói giống như sợ bị nghĩ là hài tử hư hỏng đi trộm giày người khác.

"... Vậy sao con không đi vào?"

"Con đi, đi không được, con, con, con... sẽ không đi giày giày nữa."

Hứa Chiêu: "..."

Thôi Thanh Phong nghe xong ha ha cười rộ lên.

Hứa Phàm nghe ra Thôi Thanh Phong đang chê cười bé, học bộ dáng Hứa đại oa, liếc mắt lườm Thôi Thanh Phong một cái.

Thôi Thanh Phong che miệng nghẹn cười.

Chờ đến sau khi Hứa Chiêu đi giày cho Hứa Phàm xong, Thôi Thanh Phong cười nói: "Hứa Phàm nhà cậu thật đáng yêu."

"Đương nhiên."

"Lớn lên cũng xinh đẹp."

"Chưa được." Hứa Chiêu nói: "Đợi tớ đem nó nuôi béo lên một chút, sẽ ngày càng đẹp mắt."

"Một ba ba khác của nó cũng phải đẹp trai, nếu không nó cũng không lớn lên giống như vậy – "

Một ba ba khác –

Thôi Thanh Phong ý thức được mình nói sai, vội vàng câm mồm nhìn về phía Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu một bộ dáng không thèm để ý, kỳ thật cũng không thèm để ý.

Thôi Thanh Phong có chút xấu hổ mà nói sang chuyện khác, quyết định về sau sẽ không nói tới chuyện này, nói: "Các cậu ăn sáng chưa? Ăn tại nhà tớ đi."

"Nhà tớ ăn rồi." Hứa Chiêu nói.

"Con có thể ăn nữa." Hứa Phàm nhảy nhảy nhìn Hứa Chiêu liếc mắt một cái, ghé vào chân Hứa Chiêu, nhỏ giọng nói: "Con ăn rồi, con, con, con, con có thể ăn một lần nữa..."

Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn đều chôn ở đùi Hứa Chiêu.

Cứ nhiên còn biết thẹn thùng!

Hứa Chiêu: "..."

Thôi Thanh Phong: "..."

Vì thế khi mẹ của Thôi Thanh Phong làm bữa sáng, làm thêm một phần nhỏ để Hứa Phàm ăn, Hứa Chiêu cảm thấy thập phần xin lỗi, nhưng bất đắc dĩ người nhà Thôi gia đều tốt, Hứa Chiêu âm thầm đem phần tình ý này nhớ trong lòng, ăn cơm xong không được bao lâu, kem cây trong tủ lạnh cũng đông lại, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong đem một đám kem cây lấy ra, dùng giấy bọc lại, chỉnh tề xếp vào trong thùng xốp, sau đó dùng chăn bông nhỏ đắp lên, buộc lên chỗ ngồi phía sau xe đạp.

Thôi Thanh Phong đi bán kem.

Hứa Chiêu không lập tức về nhà, mà đợi Thôi Thanh Phong trở về, xem bán như thế nào, chỉ sợ mọi người không thích ăn, trong lòng không khỏi thấp thỏm, không biết bán tốt hay không, càng gần thời gian Thôi Thanh Phong về càng lo lắng.

Thẳng đến khi nghe được tiếng xe đạp vang lên ngoài cửa.

Thôi Thanh Phong trờ lại!

Hứa Chiêu nhanh chóng dắt Hứa Phàm ra ngoài nghênh đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.