Thịnh Ninh không mang theo nhiều hành lý về quê, sau khi lên xe ngồi nép vào một góc.
Những người xung quanh đều đang cố ý hoặc vô tình liếc nhìn cô."Đây là con gái nhà ai mà lớn lên thật xinh đẹp?" Một người phụ nữ trung niên kinh ngạc cảm thán hỏi."Ui! Đây không phải là con gái nhà Thịnh lão tam hay sao?" Có người là đồng hương với Thịnh Ninh, chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô: "Mày không phải tham gia quân đội sao? Sao đã trở về rồi? Không phải là bị quân đội khai trừ rồi chứ? Hừ hừ...tao thấy loại người như mày bị khai trừ là xứng đáng."---Các nàng truy cập vào trang: để ủng hộ bản dịch của mình nhé---Ban đầu Thịnh Ninh luôn cúi đầu chính là hy vọng không bị người quen biết nhận ra được.
Bây giờ nghe thấy người nọ nói không có ý tốt cô liền quay đầu qua nhìn, trong đôi mắt long lanh tràn đầy tức giận."Bác gái này, bác đây là đang phỉ báng tôi!""Mày gọi tao là cái gì? Mày thế mà lại gọi tao là bác gái?" Người nói chuyện là một thiếu phụ, nhìn qua khoảng tầm ba mươi tuổi.
Phỏng chừng thường ngày không phải làm việc nhà nông, làn da trắng hơn hẳn so với dân quê bình thường."Tại sao lại không phải? Tôi gọi bác gái là sai à ?" Thịnh Ninh quay đầu, chớp đôi mắt to vô tội nhìn mọi người xung quanh."Ừ ừ! Không sai! Tiểu Trương, cô cũng hơn ba mươi tuổi rồi.
Cô gái nhỏ người ta mười bảy mười tám tuổi gọi cô một tiếng bác gái đó là tôn trọng cô." Những người chung quanh sôi nổi phụ hoạ."Đúng vậy, không gọi sai đâu!"Thiếu phụ sợ nhất người ta nói mình già, Thịnh Ninh gọi cô ta là bác gái còn không phải nói mình vừa già vừa xấu sao? Bây giờ thấy mọi người đều nói giúp nó, tức khí vén tay áo muốn xông lên túm tóc nàng."Mày là con đĩ nhỏ lả lơi ong bướm, mày còn dám trở về nha! Để xem tao có xé nát miệng mày ra không!""Bác gái à, đây là nơi công cộng, mong bác có chút ý thức." Thịnh Ninh rốt cuộc nhớ ra, thiếu phụ này chẳng phải là Trương quả phụ ở đầu thôn Đông hay sao!Một quả phụ ở nông thôn, có thể hằng năm không làm việc nhà nông, nguyên nhân là gì chỉ cần nghĩ sâu xa một chút là đoán ra được.
Nghe nói ngay cả trưởng thôn cũng vội vàng làm việc đồng áng giúp bà ta nữa!"Đúng đó! Tiểu Trương cô cũng không thể động tay động chân." Rốt cuộc trước mặt bao nhiêu người, Trương quả phụ còn chưa xông được về phía Thịnh Ninh, đã bị ô tô chạy ẩu quăng suýt chút ngã như chó ăn ***.
Trên xe lại nhiều người, Trương quả phụ với không tới, cuối cùng đành phải thôi! Chỉ có thể miệng lưỡi chanh chua chiếm chút tiện nghi."Mày còn dám nói, con đĩ nhỏ mới đi ra ngoài được nửa năm cánh đã cứng cáp rồi phải không.
Cái loại như mày, đi đến đâu cũng là tai hoạ..." Trương quả phụ miệng mắng toàn lời thô tục, đem những tin đồn nhảm nhí ngày thường trong thôn kể sinh động như thật.
Nào là tí tuổi đã lang chạ bên ngoài cùng đàn ông, không học hành cho tốt, ngủ cùng thầy giáo.
Mười bốn tuổi đã mang thai!Thập niên tám mươi ở nông thôn, tư tưởng truyền thống mà bảo thủ.
Chỉ cần phun nước bọt cũng đủ làm người ta chết đuối.Những hành khách không quen biết trên xe, đều đua nhau quay đầu nhìn Thịnh Ninh với ánh mắt kỳ quái.Có một số còn nhỏ giọng bàn tán, từ ngữ chói tai, giống như dao nhọn đâm trong lòng Thịnh Ninh.Cô rốt cục làm sai cái gì? Chỉ bởi vì mẹ bỏ chạy theo người đàn ông khác, mà từ nhỏ cô đã phải gánh trên lưng thanh danh không tốt?"Hừ hừ...chột dạ rồi sao? Không dám nói nữa?" Trương quả phụ thấy Thịnh Ninh không đáp trả, lại càng đắc ý.
Thịnh Ninh áp xuống hận ý cuồn cuộn trong lồng ngực, hít sâu một hơi.Lát sau bình tĩnh lại, Thịnh Ninh thương hại nhìn Trương quả phụ, bất đắc dĩ nói: "Bác gái, ở trong thôn bác có trưởng thôn và chủ nhiệm thôn che chở, tôi không dám nói bác.
Nhưng những việc bác làm, tôi chắc chắn nhất định có ngày bị vợ trưởng thôn và vợ chủ nhiệm thôn phát hiện".